Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Trò Chơi Tín Ng...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Nam Chi nhìn quản gia đẹp trai, nói lời cảm ơn, “Cảm ơn, cháu rất thích bộ váy này.”

Quản gia đẹp trai chỉ cười nhẹ, vừa lễ phép vừa lạnh lùng: “Không cần khách khí, chăm sóc mọi người là trách nhiệm của tôi.”

Nam Chi được một tấc lại muốn tiến một thước: “Buổi tối chú có thể bảo vệ mọi người được không?”

Quản gia: “Không thể, bảo vệ các người không phải nhiệm vụ của tôi, mặt trời sắp lặn rồi, chuẩn bị tốt cho trận chiến đi.”

Nam Chi:……

Hắn vừa tốt, lại vừa xấu.

Các người chơi lục tục tỉnh dậy, tuy rằng đã nghỉ ngơi, nhưng tinh thần của đám người vẫn rất uể oải.

Tình trạng này sao có thể ngủ ngon được, đại não bị kích thích mạnh, vô cùng mệt mỏi nhưng lại không thể chợp mắt được.

Ngủ rồi cũng sẽ gặp ác mộng, toàn bộ cơ thể như bị khoét rỗng.

Cho dù có tự nói với bản thân là phải nghỉ ngơi, nhưng vẫn không thể ngủ ngon được.

“Trông cháu thật có tinh thần.” Nhìn thấy Nam Chi, có người không nhịn được mà nói.

Bọn họ đều mệt mỏi tiều tụy như thế, nhưng sắc mặt của đứa trẻ này lại đỏ bừng, đôi mắt càng thêm trong suốt sáng ngời.

Chẳng trách bọn họ lại nghi ngờ đứa trẻ, như thế này còn không đáng nghi sao?

Mọi người đều đã mệt như chó chết, thế nhưng cô còn có tinh thần leo lên nóc nhà lật ngói.

Điều này có thể hợp lý không?

Rất không hợp lý.

Đàn ông thường không chú ý nhiều tới quần áo, nhưng phụ nữ lại rất mẫn cảm.

Các cô đều cảm thấy đứa trẻ có chỗ không đúng, lúc trước cô có mặc bộ váy này sao?

Nữ sinh hỏi: “Bạn nhỏ, có phải em đã thay quần áo rồi không?”

Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, là chú quản gia làm cho em, chị thấy có đẹp không?”

Mọi người:……

Tại sao quản gia lại làm quần áo cho con bé?

Cô bé thật không bình thường.

Nam Chi nhìn quần áo trên người bọn họ đều là vết máu loang lổ, rất bẩn, cô kiến nghị nói: “Mọi người có thể tìm quản gia làm quần áo, quần áo này mặc rất thoải mái, mọi người sờ thử đi.”

Nam Chi còn đi tới gần bọn họ, để bọn họ sờ quần áo của mình, còn miễn phí nha, không cần phải trả tiền.

Nhưng Nam Chi vừa tới gần, bọn họ đã đồng loạt lùi về sau, tránh khỏi Nam Chi.

Nam Chi:???

Các nghiên cứu viên của bộ phận chuyên môn xem phát sóng trực tiếp đều sốt ruột muốn chết, cho không tại sao lại không lấy, thứ này có thể mang về để nghiên cứu đấy.

Đã cho không rồi tại sao còn không cần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Các người không tin đứa trẻ, nhưng có thể đi hỏi người máy một câu mà, hỏi một câu thì có thiệt đâu.

Nam Chi ôm gấu bông, nói lại lần nữa, “Cháu là con người giống như những người chơi ở đây.”

“Dù sao thì tôi cũng chưa từng thấy người chơi nào nhỏ như cháu.”

“Vậy cháu nói cho chúng ta biết, cháu làm thế nào có thể sống sót được?”

Nam Chi giải thích nói: “Bọn chúng là muốn tìm bạn cùng chơi với chúng, vậy chúng ta hãy chơi với chúng, tối qua bọn cháu cùng chơi trò người gỗ.” Nam Chi nói.

Wow, người gỗ, cô nói bọn chúng bất động thì bọn chúng sẽ bất động sao?

Thà không giải thích còn hơn, lố bịch!

Mọi người không quan tâm tới đứa trẻ nữa, chỉ là lúc nói chuyện, đều sẽ vô thức tránh đứa trẻ đi.

“Tối nay chúng ta tập trung lại đi.” Có người nói, “Trước hết phải tìm một căn phòng rộng rãi.”

“Nhanh đi, trời sắp tối rồi.” Mọi người chọn ra một căn phòng, chậm rãi đóng cửa lại, từ khe cửa có thể thấy được đứa bé kia đang ôm gấu bông, lẻ loi đứng bên ngoài.

Làm người ta cảm thấy chua xót không đành lòng.

Cô không khóc không nháo, chỉ dùng đôi mắt trong suốt mà nhìn bọn họ.

“Kẽo kẹt……”

Cửa hoàn toàn đóng lại, nhốt Nam Chi ở bên ngoài.

“Làm như vậy có ổn không?” Thấy một đứa trẻ chết mà không cứu ít nhiều cũng có phần trái với lương tâm.

Cho dù cô có thể là quái vật, nhưng bộ dạng lúc này của cô vẫn là một đứa trẻ, một đứa trẻ xinh xắn đáng yêu.

“Lỡ như nó là quái vật thì sao, chúng ta lại nhốt quái vật cùng chúng ta sao?” Có người phản bác nói.

Cũng có người thở dài nói: “Được rồi, nếu thật sự có nguy hiểm chúng ta sẽ đi cứu người, nhưng phải đặt tính mạng của mọi người lên trên chút lòng nhân từ này…”

“Đồng ý.”

Quyết định này tất cả mọi người đều đồng ý.

“Đứa trẻ đáng thương, cô đã bị bọn họ vứt bỏ rồi, xác suất sống sót của một mình cô là 15%.” Quản gia nói với Nam Chi.

Xác suất này có thể nói là chín phần chết một phần sống.

Nam Chi nghe thấy giọng điệu này, lại nhớ tới thần, cô không nhịn được mà nói: “Chú là người máy, đừng nói mấy lời này.”

Các người đều ưa chuộng loại giọng điệu này sao?

Bảo bảo nghe thấy rất sợ hãi.

Câu nói không đầu không đuôi này, khiến người máy không thể nào phân tích được.

Quản gia nói: “Mời người chơi trở về phòng, trò chơi sắp bắt đầu rồi.”

Nam Chi:……

Thật có cảm giác tri kỷ, nhưng bọn họ lại có thể không chút do dự mà giết người.

Cái loại cảm giác không khỏe này rất mãnh liệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi nhìn cánh cửa lớn đã đóng lại, bọn họ vẫn không gọi cô vào.

Tôi đi đây, tôi thật sự đi đây!

Được rồi, các người vẫn không gọi tôi chứ gì.

Nam Chi thất vọng đi về phòng của mình, cô ốm gấu bông nói: “Tối hôm nay chỉ có hai chúng ta.”

Nam Chi giơ gấu bông lên cao, “Không biết chừng nào thì em mới có thể tích tụ linh hồn, chị muốn nói chuyện với em, cùng em chia sẻ.”

Gấu bông cũ nát đã có chút phai màu, Nam Chi nói, “Sau này em sẽ biến thành người, chị cảm thấy em nên mặc quần áo, ngày mai chúng ta đi tìm quản gia làm cho em một bộ quần áo thật đẹp.”

Cô nói không ngừng với gấu bông, “Không biết em trở thành người rồi sẽ như thế nào, nên làm váy hay làm quần đây, vậy cả váy cả quần đi, mỗi ngày thay một bộ.”

“Phanh phanh phanh……”

“Chơi với chúng tôi, cùng chơi…”

“Nhanh khóa cửa lại, nhanh lên, không được để bọn chúng vào đây.”

“Bọn chúng muốn phá cửa.”

Màn đêm buông xuống, mặt trời vừa mới lặn, lũ quái vật đã lập tức xuất hiện.

Khách sạn cũ nát này cách âm không được tốt, mọi động tĩnh đều được truyền đi, Nam Chi nghe thấy tiếng thở dốc của bọn họ, tim cô không tự chủ mà thắt lại.

“Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng……”

Tiếng tông cửa của quái vật khiến cả tòa nhà rung chuyển, Nam Chi không biết những con quái vật đó có vì không mở được cửa mà chạy sang chỗ của cô bên này không.

“Thịch thịch thịch……”

Tiếng đập cửa rất lớn vang lên, tim Nam Chi trật một nhịp, hỏi, “Ngươi là ai?”

“Chơi, chơi……” Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc, Nam Chi thật cẩn thận mở cửa, từ khe cửa thấy rất nhiều con mắt.

Nam Chi:……

Bất luận là đã thấy bao nhiêu lần, Nam Chi đều cảm thấy những đôi mắt này rất đáng sợ.

Cô mở cửa, “Ngươi vào đi.”

So sánh với căn phòng kia, bên này thật sự là yên tĩnh đến quỷ dị.

“Sao không thấy động tĩnh gì của đứa trẻ?”

“Ừm, chỉ nghe thấy động tĩnh của bên chúng ta, bên kia thì sao?”

“Quả nhiên đứa bé đó thật sự đáng ngờ.”

“Không biết ngày mai có lại xuất hiện hay không.”

“Bây giờ không cần lo cho nó, có phải chúng ta nên gia cố lại cánh cửa hay không?”

Mọi người sôi nổi thảo luận, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, trong đội ngũ xuất hiện một con quái vật, đây không phải chuyện tốt.

“Dây leo của tôi không thể chống cự thêm được nữa.” Một cô gái mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt.

Bức tường bên cạnh cửa được bao phủ bởi những dây leo to bằng ngón tay, hết lớp này đến lớp khác cắm chặt rễ xuống bức tường, kiên quyết giữ chặt lấy cánh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0