Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Trò Chơi Tín Ng...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Những con quái vật đập vào cửa bằng lực rất mạnh, càng đập càng hăng.

Nện xuống dây leo giống như đang nện xuống cơ thể người, khiến người không thể tiếp tục kiên trì được nữa.

“Ra đây, ra đây…”

“Chơi, chơi……”

“Phanh phanh phanh……”

Giọng nói bén nhọn của trẻ con pha lẫn tiếng rống giận dữ, bụi trên bức tường đổ nát ào ào rơi xuống, cả tòa nhà rung lên dữ dội.

Cái khách sạn này muốn sập xuống rồi.

Nam Chi nghe động tĩnh ở phòng bên, nhìn người bạn trước mặt, bị một thân con mắt của nó nhìn đến mức không thể mở nổi mắt ra.

Nam Chi hỏi: “Tại sao bọn chúng lại không tới tìm ta?”

Đứa trẻ quái vật chỉ chỉ vào Nam Chi, “Ngươi, ta……”

Nam Chi tiếp lời, “Ta là con mồi của ngươi đúng không?”

Quái vật gật đầu, những con mắt trên người chuyển động lộn xộn cái nhanh cái chậm, trông vừa thiểu năng vừa quỷ dị.

Trong lòng Nam Chi vẫn rất vui, làm con mồi của một người còn tốt hơn làm con mồi của cả đám người.

Đám trẻ quái vật rất đông, cô không thể xử lý được.

Cô có thể chơi với nhiều bạn, nhưng chưa chắc bọn chúng đã nghe lời cô.

Nam Chi hỏi: “Ngươi muốn chơi trò gì?”

Đứa trẻ quái vật nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng thưa sắc bén, trong kẽ răng còn dắt mảnh thịt vụn.

Nam Chi hít vào một hơi, nhắm mắt lại, “Đừng cười, nhìn ngươi như vậy ta rất khó chịu.”

Quái vật: “Chơi, chơi……”

Nam Chi: “Ngươi để ta suy nghĩ chơi cái gì đã, ngươi muốn chơi trò gì?”

Quái vật: “Chơi, chơi……”

Những con mắt toàn thân chuyển động rất nhanh, bên tai truyền đến âm thanh tinh tế trầm đục như lục lạc.

Lại dày đặc như vòi hoa sen, làm da đầu người ta tê dại.

Nam Chi cảm thấy nếu mình không nghĩ ra trò chơi gì thú vị, con quái vật này sẽ ăn thịt cô…

Đúng là một người bạn giả dối!

Nam Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta chơi trò nhận biết cơ thể, ta nói sờ miệng thì phải sờ miệng.”

Đây là trò chơi mà giáo viên mầm non thường xuyên làm.

Nam Chi ngây ngô nói, “Sờ lỗ tai, lỗ tai lỗ tai lỗ tai.” Cô lập tức sờ lỗ tai, nhìn thấy quái vật còn ngây ngốc, “Sờ lỗ tai đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi nắm lấy tay nó sờ vào lỗ tai.

Trên cổ tay quái vật cũng có mắt, Nam Chi đụng vào, còn cảm nhận được đôi mắt kia chớp chớp, tròng mắt chuyển động, lông tơ trên người lập tức dựng đứng lên.

Cảm giác thật đáng sợ.

Nam Chi: “Sờ miệng, miệng miệng miệng.”

Quái vật học theo Nam Chi, sờ miệng mình.

“Sờ gương mặt, sờ cái mũi……”

Giữa tiếng ồn ào hỗn loạn, Nam Chi cùng quái vật chơi trò chơi, sờ khắp cơ thể của mình, cổ tay, má, mắt cá chân, nách,...

Cơ bản là chạm vào tất cả các bộ phận trên người một lượt, Nam Chi hỏi quái vật, “Ngươi đã nhận biết được chưa?”

Những con mắt toàn thân nó lộc cộc chuyển động, nhưng lại không nói lời nào, Nam Chi vậy mà lại nhìn ra một tia chột dạ.

Nam Chi hỏi: “Có phải ngươi chưa nhớ được không?”

Quái vật vẫn không nói lời nào.

Nam Chi: “Chúng ta chơi lại lần nữa, người nhất định phải nhớ kỹ, sau này chúng ta còn có thể chơi lại trò chơi này.”

“Cái mũi cái mũi cái mũi……”

“Đôi mắt đôi mắt đôi mắt……”

Lại chơi lại trò chơi một lần nữa, Nam Chi cảm thấy mệt mỏi, chủ yếu là do đã đến thời gian nghỉ ngơi, căn bản không thể chịu đựng được.

Cho dù cả tòa nhà đang rung chuyển, cũng không ngăn được cơn buồn ngủ của Nam Chi.

Tuổi còn nhỏ, rất dễ ngủ.

Nam Chi nói với quái vật, “Ta muốn đi ngủ rồi, ngươi phải nhớ kỹ trò chơi chúng ta vừa chơi, sau này chúng ta còn chơi lại.”

“Ta đi ngủ, ngươi không được quấy rầy ta.”

Đứa trẻ quái vật nhìn chằm chằm, trên người có nhiều con mắt như vậy, gây áp lực cho Nam Chi.

Nam Chi thở dài, nghiêm túc giải thích nói: “Ta chỉ là một con người yếu ớt, không được ngủ sẽ chết, ta chết rồi sẽ không có ai chơi với ngươi, ta buồn ngủ quá rồi, không thể chơi với ngươi được nữa, ngươi có hiểu không?”

Nam Chi gặp phải một người còn hiểu biết ít hơn mình, đành phải giải thích, có chút hiểu được nỗi vất vả của hệ thống ca ca.

Đứa trẻ quái vật, “Chơi, chơi…”

Nam Chi: “Ngủ, ta muốn đi ngủ, không được ngủ ta sẽ chết.”

“Lúc ta ngủ, ngươi hãy học cách nhận biết bộ phận trên cơ thể đi, sau khi tỉnh lại ta sẽ kiểm tra ngươi.”

Nam Chi bắt chước bộ dạng của giáo viên, đẩy áp lực về phía quái vật.

Đứa trẻ quái vật chỉ có thể nhìn Nam Chi nằm xuống ngủ, bản thân sờ sờ đôi mắt, lại sờ sờ các bộ phận khác như cổ linh tinh.

“Mẹ kiếp, cửa bị phá…”

“Bọn chúng sắp vào được…”

“Nhanh ngăn lại…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau một tiếng động lớn, cánh cửa nặng nề cuối cùng cũng bị phá ra, quái vật chen chúc muốn đi vào, có thể thấy được là có rất nhiều quái vật.

Sắc mặt của mọi người rất khó coi, “Sao lại nhiều như vậy, sao lại nhiều như vậy, còn nhiều hơn đêm qua.”

“Chạy mau, mọi người tự giữ mạng, nhiều quá, chia ra giải quyết.”

Mọi người lập tức sử dụng các biện pháp hỗn loạn để tản ra, đám quái vật cũng tách ra đuổi theo con người.

Có người đi ngang qua phòng của đứa trẻ, nhìn thấy cánh cửa khóa chặt, bên trong không có động tĩnh gì.

Chết ở trong đó rồi sao?

Lại nghe nói đứa trẻ này không bình thường, hắn không nhịn được mà gõ cửa, “Cháu có ở bên trong không?”

Hắn thật sự rất tò mò, muốn biết đứa trẻ đã chết hay chưa.

“Này, cháu còn ở bên trong không?”

Nam Chi đã có thể ngủ trong môi trường cực kỳ ồn ào, chút tiếng động này chỉ khiến Nam Chi xoay người một cái, lại tiếp tục ngủ.

“Rắc……”

Cửa mở!

Một đứa trẻ quái vật mình đầy con mắt, trông có tố chất thần kinh nhìn người ngoài cửa.

“Mẹ kiếp….” Bị những con mắt như vậy nhìn chằm chằm, một cổ khí lạnh xông thẳng đến đỉnh đầu, toàn thân tê dại.

Quả nhiên không phải người, thật sự không phải người!

“Xuy….” Đứa trẻ quái vật thấy con mồi, khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng cá mập thưa thớt, trông vô cùng khủng bố, làm người ta tê rần.

Thân thể người nọ nhanh hơn đầu óc, lập tức bỏ chạy như bay, bóng lưng trông rất hoảng loạn.

Đứa trẻ quái vật thấy người chạy mất, trong ánh mắt tràn đầy khao khát máu tươi, lại tiếc nuối, những con mắt sau lưng của nó nhìn chằm chằm vào Nam Chi đang ngủ trên giường sắt.

Bạn, bạn…

Chơi với bạn!

Đứa trẻ quái vật lại một lần nữa đóng cửa lại, vụng về vuốt cơ thể mình.

Hiển nhiên là trò chơi này khiến đứa trẻ quái vật cảm thấy rất thú vị.

Rạng sáng, Nam Chi bị hệ thống nhắc nhở tỉnh lại, nhìn đứa trẻ quái vật không biết mệt mỏi đứng ở bên kia.

Nam Chi ngủ rất say, tinh thần tràn đầy, nhìn một thân toàn con mắt của đối phương cũng không cảm thấy quá đáng sợ nữa.

Nam Chi lại cùng đứa trẻ quái vật chơi trò chơi thêm mấy lần, trò chơi này thú vị ở chỗ lúc nhanh lúc chậm, thứ tự còn bị xáo trộn.

Nam Chi chỉ cần tăng nhanh tốc độ một chút, quái vật đã không theo kịp, Nam Chi nói: “Ngươi trở về nhất định phải luyện tập cho thật tốt nha.”

“Trời sáng rồi, ngươi nhanh trở về đi thôi.” Nam Chi nói, lại suy nghĩ một chút, hỏi: “Ban ngày ngươi ở chỗ nào vậy, ta không tìm thấy ngươi.”

Trí tuệ của đứa trẻ quái vật không được thông minh lắm, căn bản không thể trả lời câu hỏi của Nam Chi.

Nam Chi biết người bạn quái vật này không hề thông minh, cho nên chỉ có thể tự mình tìm kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0