Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Trò Chơi Tín Ng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Lại thành công vượt qua một đêm, Nam Chi rất vui vẻ, nếu phải thức đêm, sau này sẽ không cao lên được.
Chỉ là thời điểm Nam Chi xuất hiện ở đại sảnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô bằng ánh mắt tràn đầy cảnh giác, bầu không khí bị kéo căng đến cực hạn, như thể giây tiếp theo sẽ đứt ra.
Con quái vật này sao ban ngày vẫn có thể xuất hiện, lại còn là bộ dạng của con người.
Bộ dạng đáng sợ đêm qua của cô khiến người ta không thể quên được.
Nam Chi nhìn các người chơi, số người lại ít đi, vết máu trên người bọn họ cũng ngày càng nhiều.
Đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy lại căng thẳng.
So với bọn họ, đứa trẻ Nam Chi thật sự là không cùng đồng loại.
Toàn thân sạch sẽ khoan khoái, không có một chút tiều tụy nào, đặc biệt là đôi mắt, sáng ngời phản chiếu tất cả những gì có thể thấy được.
Khi Nam Chi ngồi lên ghế bàn ăn, trên trán mọi người nổi đầy gân xanh, khóe miệng căng thẳng co giật.
Dùng một loại ánh mắt cảnh giác và ghê tởm nhìn Nam Chi.
Nam Chi nhạy bén cảm nhận được, tâm trạng của bọn họ hôm nay càng trở nên tồi tệ hơn, hơn nữa giống như lại càng thêm căm ghét cô.
Nam Chi nghĩ thầm, là do bọn họ quá mệt mỏi, còn không được ngủ, nhất định là cảm thấy không vui.
Nam Chi tự lý giải, nếu có người không cho cô ngủ, cô cũng sẽ tức giận.
Nam Chi thấy quản gia lại mang cháo tới, lập tức giơ gấu bông lên, “Chú ơi, chú quản gia ơi, chú có thể giúp cháu làm cho bạn gấu bông một bộ quần áo được không.”
Quản gia đẹp trai đánh giá con gấu bông, “Nó không cần quần áo để che đậy cơ thể.”
Nam Chi, “Không, em ấy cần.”
Nam Chi kiên định nói: “Em ấy cần quần áo bảo vệ.”
Gấu bông quá cũ, bông bên trong đã không còn đều, vải bên ngoài cũng đã bị sờn, có chút cũ kỹ.
Nam Chi đã từng hỏi hệ thống ca ca, hỏi xem có thể nào thay lớp vải bọc bên ngoài của gấu bông hay không.
Hệ thống ca ca nói không được, nguyên nhân có thể là vì tích tụ linh hồn, nếu thay đổi, có thể sẽ mất đi khả năng tích tụ linh hồn.
Nam Chi không còn cách nào khác, chỉ có thể nghĩ cách bảo vệ gấu bông, mỗi ngày cô đều ôm gấu bông, vuốt ve gấu bông, lại giặt gấu bông sạch sẽ thơm tho.
Lớp lông bên ngoài đã có vài chỗ bị bong ra khiến Nam Chi rất lo lắng, cô không muốn gấu bông không còn tóc, không còn lông.
Mọi người nhìn đứa trẻ nói chuyện với quản gia, thoải mái tự nhiên mà đưa ra yêu cầu…
Còn nói là không có quan hệ, không có quan hệ sao có thể tự nhiên như vậy được.
Không sợ quản gia sẽ giết cô sao?
Không đúng, người ta là cùng một phe, tưởng tượng đến đêm qua, toàn thân người gõ cửa lại tê dại.
Đời này hắn sẽ không thể quên được những con mắt dày đặc khắp cơ thể đó.
Nhìn vài giây, phải mất cả đời để quên đi.
Quản gia nhìn Nam Chi, lại nhìn gấu bông, vậy mà lại gật đầu: “Được, có thể, xin chờ một lát.”
Mọi người:……
Cô nói cô không có quan hệ, chúng tôi một chút cũng không tin.
Mọi người mệt mỏi nhìn bát cháo trước mặt, bọn họ hoài nghi đây có phải là đồ thừa của bọn họ ngày hôm qua hay không, hôm qua bọn họ không ăn, hôm nay lại bưng tới cho bọn họ?
Tâm trạng vô cùng cáu kỉnh và suy sụp, thậm chí còn muốn bỏ cuộc, không muốn trải qua những ngày chịu tra tấn như vậy nữa.
Chết đi là xong chuyện.
Rốt cuộc thì thiên tài, người thật sự có ý chí kiên định rất hiếm, đại đa số mọi người đều là người bình thường, có vô số khuyết điểm
Đối mặt với hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, giống như sóng lớn cuốn trôi cát, tàn khốc mà thu hoạch tính mạng.
“Tại sao, tại sao lại cho chúng tôi ăn loại đồ ăn này, ông đây sắp chết rồi, ngay cả một bữa cơm no cũng không có.” Rốt cuộc vẫn có người không thể kiềm chế được.
Mệt mỏi và sợ hãi có thể khiến con người ta làm ra đủ thứ chuyện ngu xuẩn.
Cho dù có thể cảm thấy quản gia có sát khí, nhưng vẫn chọn cách khiêu khích, thậm chí là theo bản năng mà khiêu khích, có lẽ là vì quá khổ sở, quá muốn được giải thoát.
Quản gia lại lễ phép mà nói: “Thực xin lỗi, chỉ có loại đồ ăn này thôi, nếu anh không hài lòng, có thể tự đi tìm đồ ăn.”
“Mong người chơi hãy khống chế cảm xúc của mình.” Quản gia bình tĩnh nói.
Ngay lúc đang tức giận lại có người khuyên không nên tức giận, sẽ không thể hết tức giận được, mà ngược lại sẽ càng tức giận hơn.
“Mày con mẹ nó….” Mặt người đàn ông đỏ ngầu, trông rất dữ tợn, hắn cầm mâm thức ăn lên ném về phía quản gia.
Cái mâm nện xuống ngực quản gia, loảng xoảng rơi xuống đất, thức ăn dính vào bộ quần áo tinh xảo của quản gia.
Giống như một bức tranh đẹp đẽ bị phá hủy, nhưng với khuôn mặt tuyệt đẹp của quản gia, ngược lại lại tạo thành khoái cảm khi chà đạp cái đẹp.
Trong lòng mấy cô gái có mặt đã thầm hét lên chói tai, tuy biết rằng không nên, nhưng thật sự quá đẹp, không cưỡng lại được.
“Tôi, tôi…” Người đàn ông ném mâm nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng không có tình người của quản gia, cả người run lên như bị một thùng nước đá dội xuống đầu.
Cả người hắn run lên vì sợ, giống như lúc này mới nhớ tới lực sát thương của quản gia, hắn ngã ngồi xuống mặt đất, mồ hôi đầm đìa, giống như không thể chịu đựng được ánh mắt lạnh lùng vô tình của người máy.
“Bạn nhỏ, cầu xin cháu nói giúp hắn đi, hắn cũng không cố ý, thật sự không cố ý.” Có người nói với Nam Chi.
Giống như đã sớm coi Nam Chi thật sự là cùng một dạng với quản gia, so với quản gia, đứa nhỏ này dường như vô hại, chỉ có thể cầu xin cô.
Nam Chi:????
Vẻ mặt cô rất khó hiểu, nhưng vẫn nói với quản gia: “Chú ơi, chú ơi, là do chú ấy quá sợ hãi mới làm ra chuyện như vậy, sau này chú ấy sẽ không tùy tiện ném đồ nữa.”
Cô quay đầu lại nói với người đang ngã ngồi trên mặt đất, “Chú mau xin lỗi chú quản gia đi, làm sai phải nhận sai.”
“Xin, xin lỗi, tôi không dám, không dám nữa.” Người đàn ông phản ứng lại, vội vàng xin lỗi, mồ hôi đầm đìa, lại có một loại may mắn có thể sống sót sau tai nạn.
Quản gia tùy ý phủi vết bẩn trên người, “Mong các người hợp tác với công việc của tôi.”
“Vâng, vâng…”
Mọi người vội vàng trả lời, ngoan ngoãn giống học sinh tiểu học.
Chờ quản gia đi rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Nam Chi nhìn chằm chằm vào bóng lưng quản gia, quay đầu lại, thấy mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, cô ngây thơ hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, không có gì……”
Mọi người đều cúi đầu ăn cháo, bọn họ thật sự rất đói, cho dù cháo rất khó ăn cũng phải ăn, không ăn sẽ chết đói, cũng không còn sức lực đối phó với tình huống nguy hiểm.
Chỉ là vừa ăn vừa nôn ra, gian nan ăn xong bữa, hai mắt đã mờ mịt hơi nước.
Nam Chi chu đáo mà không nói cho mọi người biết, đây đều là những chất dinh dưỡng được lấy ra từ xác chết.
“Chuyện này lúc nào mới kết thúc?”
“Tôi muốn về nhà, tôi không muốn chơi trò chơi nữa.”
“Tôi được thưởng một số tiền, có thể khiến sinh hoạt của người nhà tốt hơn, coi như cái mạng này của tôi cũng đáng giá.”
Mọi người trên bàn ăn bàn luận sôi nổi, tâm sự cảm xúc, nói về tương lai, cuối cùng ánh mắt mọi người đều tập trung vào Nam Chi.
“Cháu còn nhỏ như vậy, sao lại tham gia vào trò chơi?”
Nam Chi: “Trò chơi chọn cháu.”
Nam Chi nhìn biểu hiện kỳ lạ của bọn họ, không nhịn được nói: “Cháu thật sự là con người.”
Lại thành công vượt qua một đêm, Nam Chi rất vui vẻ, nếu phải thức đêm, sau này sẽ không cao lên được.
Chỉ là thời điểm Nam Chi xuất hiện ở đại sảnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô bằng ánh mắt tràn đầy cảnh giác, bầu không khí bị kéo căng đến cực hạn, như thể giây tiếp theo sẽ đứt ra.
Con quái vật này sao ban ngày vẫn có thể xuất hiện, lại còn là bộ dạng của con người.
Bộ dạng đáng sợ đêm qua của cô khiến người ta không thể quên được.
Nam Chi nhìn các người chơi, số người lại ít đi, vết máu trên người bọn họ cũng ngày càng nhiều.
Đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy lại căng thẳng.
So với bọn họ, đứa trẻ Nam Chi thật sự là không cùng đồng loại.
Toàn thân sạch sẽ khoan khoái, không có một chút tiều tụy nào, đặc biệt là đôi mắt, sáng ngời phản chiếu tất cả những gì có thể thấy được.
Khi Nam Chi ngồi lên ghế bàn ăn, trên trán mọi người nổi đầy gân xanh, khóe miệng căng thẳng co giật.
Dùng một loại ánh mắt cảnh giác và ghê tởm nhìn Nam Chi.
Nam Chi nhạy bén cảm nhận được, tâm trạng của bọn họ hôm nay càng trở nên tồi tệ hơn, hơn nữa giống như lại càng thêm căm ghét cô.
Nam Chi nghĩ thầm, là do bọn họ quá mệt mỏi, còn không được ngủ, nhất định là cảm thấy không vui.
Nam Chi tự lý giải, nếu có người không cho cô ngủ, cô cũng sẽ tức giận.
Nam Chi thấy quản gia lại mang cháo tới, lập tức giơ gấu bông lên, “Chú ơi, chú quản gia ơi, chú có thể giúp cháu làm cho bạn gấu bông một bộ quần áo được không.”
Quản gia đẹp trai đánh giá con gấu bông, “Nó không cần quần áo để che đậy cơ thể.”
Nam Chi, “Không, em ấy cần.”
Nam Chi kiên định nói: “Em ấy cần quần áo bảo vệ.”
Gấu bông quá cũ, bông bên trong đã không còn đều, vải bên ngoài cũng đã bị sờn, có chút cũ kỹ.
Nam Chi đã từng hỏi hệ thống ca ca, hỏi xem có thể nào thay lớp vải bọc bên ngoài của gấu bông hay không.
Hệ thống ca ca nói không được, nguyên nhân có thể là vì tích tụ linh hồn, nếu thay đổi, có thể sẽ mất đi khả năng tích tụ linh hồn.
Nam Chi không còn cách nào khác, chỉ có thể nghĩ cách bảo vệ gấu bông, mỗi ngày cô đều ôm gấu bông, vuốt ve gấu bông, lại giặt gấu bông sạch sẽ thơm tho.
Lớp lông bên ngoài đã có vài chỗ bị bong ra khiến Nam Chi rất lo lắng, cô không muốn gấu bông không còn tóc, không còn lông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người nhìn đứa trẻ nói chuyện với quản gia, thoải mái tự nhiên mà đưa ra yêu cầu…
Còn nói là không có quan hệ, không có quan hệ sao có thể tự nhiên như vậy được.
Không sợ quản gia sẽ giết cô sao?
Không đúng, người ta là cùng một phe, tưởng tượng đến đêm qua, toàn thân người gõ cửa lại tê dại.
Đời này hắn sẽ không thể quên được những con mắt dày đặc khắp cơ thể đó.
Nhìn vài giây, phải mất cả đời để quên đi.
Quản gia nhìn Nam Chi, lại nhìn gấu bông, vậy mà lại gật đầu: “Được, có thể, xin chờ một lát.”
Mọi người:……
Cô nói cô không có quan hệ, chúng tôi một chút cũng không tin.
Mọi người mệt mỏi nhìn bát cháo trước mặt, bọn họ hoài nghi đây có phải là đồ thừa của bọn họ ngày hôm qua hay không, hôm qua bọn họ không ăn, hôm nay lại bưng tới cho bọn họ?
Tâm trạng vô cùng cáu kỉnh và suy sụp, thậm chí còn muốn bỏ cuộc, không muốn trải qua những ngày chịu tra tấn như vậy nữa.
Chết đi là xong chuyện.
Rốt cuộc thì thiên tài, người thật sự có ý chí kiên định rất hiếm, đại đa số mọi người đều là người bình thường, có vô số khuyết điểm
Đối mặt với hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, giống như sóng lớn cuốn trôi cát, tàn khốc mà thu hoạch tính mạng.
“Tại sao, tại sao lại cho chúng tôi ăn loại đồ ăn này, ông đây sắp chết rồi, ngay cả một bữa cơm no cũng không có.” Rốt cuộc vẫn có người không thể kiềm chế được.
Mệt mỏi và sợ hãi có thể khiến con người ta làm ra đủ thứ chuyện ngu xuẩn.
Cho dù có thể cảm thấy quản gia có sát khí, nhưng vẫn chọn cách khiêu khích, thậm chí là theo bản năng mà khiêu khích, có lẽ là vì quá khổ sở, quá muốn được giải thoát.
Quản gia lại lễ phép mà nói: “Thực xin lỗi, chỉ có loại đồ ăn này thôi, nếu anh không hài lòng, có thể tự đi tìm đồ ăn.”
“Mong người chơi hãy khống chế cảm xúc của mình.” Quản gia bình tĩnh nói.
Ngay lúc đang tức giận lại có người khuyên không nên tức giận, sẽ không thể hết tức giận được, mà ngược lại sẽ càng tức giận hơn.
“Mày con mẹ nó….” Mặt người đàn ông đỏ ngầu, trông rất dữ tợn, hắn cầm mâm thức ăn lên ném về phía quản gia.
Cái mâm nện xuống ngực quản gia, loảng xoảng rơi xuống đất, thức ăn dính vào bộ quần áo tinh xảo của quản gia.
Giống như một bức tranh đẹp đẽ bị phá hủy, nhưng với khuôn mặt tuyệt đẹp của quản gia, ngược lại lại tạo thành khoái cảm khi chà đạp cái đẹp.
Trong lòng mấy cô gái có mặt đã thầm hét lên chói tai, tuy biết rằng không nên, nhưng thật sự quá đẹp, không cưỡng lại được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi, tôi…” Người đàn ông ném mâm nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng không có tình người của quản gia, cả người run lên như bị một thùng nước đá dội xuống đầu.
Cả người hắn run lên vì sợ, giống như lúc này mới nhớ tới lực sát thương của quản gia, hắn ngã ngồi xuống mặt đất, mồ hôi đầm đìa, giống như không thể chịu đựng được ánh mắt lạnh lùng vô tình của người máy.
“Bạn nhỏ, cầu xin cháu nói giúp hắn đi, hắn cũng không cố ý, thật sự không cố ý.” Có người nói với Nam Chi.
Giống như đã sớm coi Nam Chi thật sự là cùng một dạng với quản gia, so với quản gia, đứa nhỏ này dường như vô hại, chỉ có thể cầu xin cô.
Nam Chi:????
Vẻ mặt cô rất khó hiểu, nhưng vẫn nói với quản gia: “Chú ơi, chú ơi, là do chú ấy quá sợ hãi mới làm ra chuyện như vậy, sau này chú ấy sẽ không tùy tiện ném đồ nữa.”
Cô quay đầu lại nói với người đang ngã ngồi trên mặt đất, “Chú mau xin lỗi chú quản gia đi, làm sai phải nhận sai.”
“Xin, xin lỗi, tôi không dám, không dám nữa.” Người đàn ông phản ứng lại, vội vàng xin lỗi, mồ hôi đầm đìa, lại có một loại may mắn có thể sống sót sau tai nạn.
Quản gia tùy ý phủi vết bẩn trên người, “Mong các người hợp tác với công việc của tôi.”
“Vâng, vâng…”
Mọi người vội vàng trả lời, ngoan ngoãn giống học sinh tiểu học.
Chờ quản gia đi rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Nam Chi nhìn chằm chằm vào bóng lưng quản gia, quay đầu lại, thấy mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, cô ngây thơ hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, không có gì……”
Mọi người đều cúi đầu ăn cháo, bọn họ thật sự rất đói, cho dù cháo rất khó ăn cũng phải ăn, không ăn sẽ chết đói, cũng không còn sức lực đối phó với tình huống nguy hiểm.
Chỉ là vừa ăn vừa nôn ra, gian nan ăn xong bữa, hai mắt đã mờ mịt hơi nước.
Nam Chi chu đáo mà không nói cho mọi người biết, đây đều là những chất dinh dưỡng được lấy ra từ xác chết.
“Chuyện này lúc nào mới kết thúc?”
“Tôi muốn về nhà, tôi không muốn chơi trò chơi nữa.”
“Tôi được thưởng một số tiền, có thể khiến sinh hoạt của người nhà tốt hơn, coi như cái mạng này của tôi cũng đáng giá.”
Mọi người trên bàn ăn bàn luận sôi nổi, tâm sự cảm xúc, nói về tương lai, cuối cùng ánh mắt mọi người đều tập trung vào Nam Chi.
“Cháu còn nhỏ như vậy, sao lại tham gia vào trò chơi?”
Nam Chi: “Trò chơi chọn cháu.”
Nam Chi nhìn biểu hiện kỳ lạ của bọn họ, không nhịn được nói: “Cháu thật sự là con người.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro