Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Trò Chơi Tín Ng...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Đói quá, ngay cả bánh quy cũng có thể ăn được, lại còn cảm thấy có chút ngon.

Hệ thống: “Ngươi sử dụng dị năng của trò chơi, vừa rồi dị năng đã được thức tỉnh, nhưng sử dụng rồi sẽ phải trả giá, mỗi một lần sử dụng sẽ bị lấy đi một phần năng lượng.”

Nam Chi:……

Trò chơi này thật đáng sợ nha!

Hoặc là chết, hoặc là chết từ từ.

Hệ thống: “Có một số giống như cỏ bị nhổ tận gốc, lại có một số giống như cá trong ao dần dần bị tát cạn, không muốn chết, chỉ có thể dùng thuốc độc để giải khát.”

Nam Chi khóc oa oa, “Oa oa oa, ta bị, ta bị rút mất bao nhiêu rồi, ta có chết không, có thể nào sẽ biến mất không, ca ca, ca ca, ta không đành lòng bỏ lại ngươi, ô ô ô….”

Hệ thống: “Không chết được.”

Nam Chi: “Làm ta sợ muốn chết, cảm ơn ca ca.”

Hệ thống:……

Đứa nhỏ này!

Rốt cuộc cũng đã trải qua vài thế giới, đứa trẻ đã trưởng thành lên một chút.

Qua một hồi lâu, trận hạ đường huyết mới giảm đi một ít, Nam Chi nói với quái vật: “Chúng ta bắt đầu đi, trò chơi bắt đầu, đi tìm quản gia.”

Quái vật nhìn rất hưng phấn, dưới nách vậy mà lại sinh ra đôi cánh màu đen giống cánh dơi, phối với toàn thân đầy những con mắt, mức độ kinh dị tăng vọt.

Nam Chi kinh hãi: “Ngươi muốn bay?”

Con quái vật vỗ cánh, cả người bị nhấc lên khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung, vừa lạnh lùng vừa đáng sợ.

Nam Chi nói: “Chúng ta là bạn, chúng ta phải đi cùng nhau.”

Nó mở cánh bay đi rồi, còn mình cô thì phải làm sao bây giờ, cô sẽ bị những con quái vật khác xé nát ra mất.

“Không cần dùng cánh, chúng ta cùng đi tìm.”

Quái vật phe phẩy cánh, nghe thấy lời Nam Chi nói, do dự hồi lâu mới thu cánh lại.

Nam Chi lập tức tiến lên nắm lấy tay nó, rất lạnh lẽo, cô lại nắm thật chặt.

Cùng lúc đó, toàn bộ khách sạn đều bị bao phủ bởi các tiếng động lớn, đủ loại âm thanh khủng bố hỗn tạp, dùng máu tươi soạn ra một bản nhạc.

Nam Chi chưa từng ra ngoài vào buổi tối, đèn trên hành lang rất mờ, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ, lại không thể nhìn rõ được.

“Thình thịch……”

“Phụt……”

Một bãi máu tươi bắn tung tóe bên chân, trên giày còn dính một vài hạt máu.

Nam Chi nhìn thấy một người ở cách đó không xa, mở to hai mắt nhìn cô, thân thể hắn mềm oặt quỳ rạp xuống mặt đất, một con quái vật đang dùng móng vuốt sắc bén xé nát thân thể của hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hình ảnh đáng sợ như vậy, vẻ mặt của Nam Chi trở nên sững sờ, một tay cô vô thức ôm chặt lấy gấu bông, một tay túm chặt lấy tay người bạn quái vật.

Tuy rằng trong lòng bàn tay, cảm giác thấy tròng mắt của quái vật đang chuyển động khiến da đầu người ta tê dại, nhưng Nam Chi vẫn nắm chặt lấy.

Tuy rằng đáng sợ, nhưng bị một con quái vật không quen biết giết còn đáng sợ hơn.

Nam Chi cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, bánh quy vừa ăn xong lại cuồn cuộn dâng lên, như nước lũ trực trào phá vỡ bờ đê.

Nam Chi ậm ừ nói: “Ca ca, ta cảm thấy rất khó chịu, ta bị bệnh rồi.”

Hệ thống an ủi nói: “Đây là phản ứng sinh lý bình thường, nhìn thấy hình ảnh đáng sợ, cơ thể sẽ khẩn trương dẫn đến cảm giác khó chịu, cố lên.”

Nam Chi gục đầu xuống, không tiếp tục nhìn vào thi thể nát vụn đằng kia nữa, đôi mắt hắn còn đang nhìn chằm chằm vào cô, làm Nam Chi rất sợ hãi.

Ban ngày Nam Chi còn thấy người này nói chuyện, buổi tối đã nhìn thấy hắn chết rồi.

Vô thường, nhân sinh đúng là vô thường.

Con quái vật xé rách thi thể kia cũng không có xông lên tấn công Nam Chi và quái vật nhiều mắt, nó chỉ lo ăn thành quả của mình.

Nam Chi thúc giục quái vật: “Chúng ta mau chơi trò chơi thôi.”

“Chúng ta nên đi đâu đây?” Nam Chi hỏi, “Ngươi có biết quản gia đang ở đâu không?”

Quái vật dắt Nam Chi đi về phía trước, trên đường đi lại bắt gặp con quái vật khác đang truy đuổi người chơi.

Bọn họ thấy Nam Chi nắm tay quái vật, đồng tử run lên, nhìn Nam Chi, lại nhìn con quái vật nhiều mắt, đều sợ ngây người.

Bọn họ vẫn luôn cho rằng đứa trẻ này là một con quái vật, là quái vật nhiều mắt, bây giờ bọn họ đã được thấy quái vật nhiều mắt, lại thấy quái vật nắm tay đứa trẻ.

Con mẹ nó……

Hình ảnh này còn kinh khủng hơn cả việc đứa trẻ là quái vật.

Nam Chi thấy vẻ mặt mờ mịt của người chơi, bắt đầu oa oa khóc, “Cháu sợ quá, cháu là người chơi, là người chơi,...”

Các người chơi:……

Cô là người chơi, nhưng lại không có dáng vẻ là một người chơi giống như bọn họ.

Cô không phải quái vật, nhưng tại sao lại nắm tay quái vật.

Bọn họ nghi ngờ đứa trẻ là quái vật đã là một giả thiết hoang đường, có chút không thể tưởng tượng được, không ngờ kết quả còn kinh khủng hơn những gì bọn họ tưởng tượng.

Quả nhiên sức tưởng tượng của con người đều có logic, nhưng sự hoang đường của thực tế lại không hề logic chút nào.

Tình bạn vượt qua giống loài thật làm người ta kinh ngạc.

Khó trách lại có thể sống sót, quái vật không tấn công cô cho nên cô mới có thể sống sót được.

Đứa trẻ kia vẫn luôn nói mình là người chơi, nhưng lại không có ai tin cô, dù sao cũng là một đứa trẻ, sao có thể sống sót được trong một trò chơi nguy hiểm chứ.

Nghĩ tới nghĩ lui, con mẹ nó ai có thể nghĩ đến việc quái vật sẽ bảo vệ người chơi đâu.

Đúng rồi……

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thiên phú dị bẩm của đứa trẻ kia là cái gì nhỉ?

Mẹ nó, không nhớ rõ!

Cho nên có thể xúi giục kẻ địch đi.

Đứa trẻ muốn gia nhập với bọn họ, tại sao bọn họ lại không đồng ý chứ?

Mẹ nó, có một bạn đồng hành mạnh như vậy cũng không cảm thấy quá sợ hãi nữa.

Trẻ con, trẻ con cái gì, trong trò chơi thì phân biệt trẻ con với người lớn cái gì, đều là người chơi thôi.

Trong lòng các người chơi có rất nhiều suy nghĩ, nhưng bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, bọn họ lập tức ra quyết định, nói với Nam Chi: “Chúng có muốn gia nhập với chúng tôi không?”

“Không, chúng tôi có thể gia nhập với cháu.”

Nam Chi: “A???”

【Cười chết được, đây là vẻ mặt gì?】

【Lúc trước toàn bài xích đứa trẻ, bây giờ lại muốn ở cạnh đứa trẻ.】

【Có thể đừng làm phiền con nhóc chơi trò chơi trẻ con được không?】

【Đứa trẻ này chết trong trò chơi cũng thật đáng tiếc, đáng yêu như vậy, có thể đem đến nhà đấu giá bán đấu giá.】

【Tôi cũng muốn có một đứa trẻ như thế này, tôi có thể làm quần áo cho nó, làm quần áo cho gấu bông của nó.】

【Lúc nhỏ có thể đáng yêu, nhưng lớn lên thì chưa chắc, sẽ biến thành một người lớn không đáng yêu chút nào.】

【Muốn nuôi, muốn nuôi!】

【Nhìn có vẻ khá dễ nuôi, chắc là cũng không tốn bao nhiêu điểm tích lũy.】

Nam Chi thấy những người này muốn gia nhập với mình, cô lắc đầu nói: “Chúng cháu phải chơi trò chơi, không thể mang mọi người đi cùng được.”

Nhiều người như vậy tụ tập lại với nhau, sẽ có rất nhiều quái vật truy đuổi bọn họ.

Không được, cô còn phải đi tìm quản gia.

“Chơi trò gì vậy, chúng tôi cũng có thể chơi được mà.”

Bọn họ vô cùng chân thành mà nhìn Nam Chi, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mong chờ và cầu xin.

“Xuy……” Quái vật nhiều mắt nhe hàm răng sắc nhọn nhìn đám người, những con mắt trên người đều chuyển động khiến người ta lạnh sống lưng.

Nam Chi kéo con quái vật, “Chúng ta đi thôi, chúng ta chơi trò chơi.”

Những người khác chỉ có thể nhìn Nam Chi và con quái vật tay trong tay rời đi, trong lòng vừa thất vọng vừa khó chịu.

Tất cả là do trước đây bọn họ đối xử với đứa trẻ quá tệ, khiến bây giờ đứa trẻ không thích bọn họ.

“Đến rồi, đuổi đến rồi, mau chạy đi…”

Tiếng vo ve của đôi cánh vang lên ngày càng gần, sắc mặt mọi người đều thay đổi, lập tức tản ra như chim thú, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà sinh tồn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0