Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Trò Chơi Tín Ng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nam Chi và quái vật nhiều mắt đi loanh quanh trong khách sạn, Nam Chi hỏi: “Ngươi có biết quản gia đang trốn ở đâu không?”
Những đôi mắt của quái vật lại bắt đầu xoay loạn, lắc đầu, Nam Chi cũng không nghĩ có thể trông cậy vào người bạn này của cô được!
Ban ngày có thể dễ dàng gặp được quản gia, nhưng buổi tối lại không thể tìm thấy bóng dáng của quản gia.
Hệ thống không nhịn được hỏi: “Sao ngươi không ra tay vào ban ngày, buổi tối có nhiều quái vật như vậy, mức độ nguy hiểm tăng lên rất nhiều lần.”
Nam Chi nắm tay quái vật, “Đương nhiên là bởi vì ta muốn quái vật bảo vệ ta, ban ngày ta không đánh lại quản gia nha.”
Trên người quản gia có nhiều vũ khí lợi hại như vậy, cô sẽ lập tức bị biến mất.
Hệ thống chỉ nói: “Tuy rằng có nói là làm ngay, có thể tăng thêm sức mạnh quy tắc, nhưng đây là trò chơi ma quái, nói là làm ngay của ngươi là do người làm ra trò chơi cho, nếu gây tổn hại quá lớn thì công ty trò chơi sẽ làm suy yếu nó.”
Nam Chi: “Ta còn có ngươi nha, ca ca.”
Quái vật nhiều mắt dường như rất có hứng thú với trò chơi này, nó dẫn theo Nam Chi tìm kiếm khắp nơi trong khách sạn đổ nát.
Cuối cùng cũng tìm thấy quản gia trên tầng gác mái, quản gia đang nằm trên ghế nằm, ghế nằm khẽ rung rinh, ngực hắn có một cái hố đen đang chậm rãi xoay tròn, từng luồng quái vật cuồn cuộn chui ra từ trong ngực hắn.
Căn gác mái được bao phủ bởi đủ loại quái vật.
Mà quản gia nằm giữa bầy quản vật, đôi mắt đã biến thành màu đen nhánh, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của máy móc.
Quản gia bây giờ hoàn toàn khác với quản gia vào ban ngày.
Trên người hắn tràn ngập hơi thở nguy hiểm, máy móc và ống dây dày đặc dưới da lộ ra, trông hoàn toàn giống một người máy.
Vừa trâu bò lại tràn ngập phong cách máy móc của tương lai.
Các nhà nghiên cứu của các bộ phận liên quan nhìn thấy một người máy như vậy, nước miếng đã chảy dài ba thước.
Đây là món đồ trâu bò cỡ nào.
Bọn họ nhìn về phía lãnh đạo, muốn có, muốn có, muốn có…
Có một món đồ như vậy cho bọn họ nghiên cứu, cho dù chỉ có thể nghiên cứu được chút da lông bên ngoài, cũng là bước tiến rất lớn đối với khoa học kỹ thuật.
Lãnh đạo:……
Đây là thứ muốn có thì có thể có sao?
Lý Ký Thuần ngồi ở bên cạnh lãnh đạo, ánh mắt vẫn luôn dõi theo đứa trẻ.
Trong một tình huống nguy hiểm như vậy, đứa trẻ kia hoàn toàn không thể sống sót được.
Có thể đi đến bước này, đứa trẻ cũng đã làm rất tuyệt, đã có nhiều người phải chết như vậy rồi, đứa trẻ có lẽ cũng dừng bước ở đây thôi.
Đáng tiếc, đáng tiếc, đứa trẻ này vốn có thể trở thành một người ưu tú.
Nam Chi trốn phía sau người bạn quái vật, vui vẻ nói: “Chúng ta tìm thấy quản gia rồi, chúng ta phải làm cho hắn nhận thua, hắn nhận thua rồi chúng ta sẽ chiến thắng.”
Quái vật nhiều mắt khó hiểu, “Nhận thua?”
Nam Chi: “Đánh bại hắn, khiến hắn nhận thua.”
Quái vật nhiều mắt nhìn Nam Chi, lại nhìn quản gia, những con mắt toàn thân lộc cộc chuyển động không ngừng.
Nam Chi: “Ngươi không muốn thắng sao, chỉ cần đánh bại quản gia, chúng ta liền có thể chiến thắng, chơi trò chơi có phải là vì muốn thắng không?”
Nam Chi cao giọng lên, “Thắng, chúng ta muốn thắng, chúng ta phải sống sót để giành chiến thắng.”
“Linh linh linh……”
Những con mắt của quái vật nhiều mắt lại càng chuyển động nhanh hơn, trông càng ngốc, con mắt cũng trở nên đỏ ngầu.
“Rống……”
Quái vật nhiều mắt há miệng phát ra một tiếng gầm trầm đục, lại vô cùng chói tai, làm trái tim người ta không tự chủ được mà đập nhanh hơn, giống như sắp nổ tung.
Nam Chi đứng quá gần phải hứng chịu ảnh hưởng rất lớn, tai và mũi đều chảy máu.
Toàn thân cô mềm như bông, đầu váng mắt hoa, đầu ong ong, ngã vật ra đất, trước mặt là từng đợt màu đen, rất khó chịu.
Đau đến mức sắp chết, nhưng dù vậy, Nam Chi vẫn ôm chặt lấy gấu bông nhỏ.
Những con quái vật rải rác khắp khách sạn nghe thấy tiếng gầm đều quay đầu lại, sôi nổi đổi phương hướng, vừa bò, vừa bay về phía tầng gác mái.
Người chơi đang hớt hải chạy trốn khỏi cuộc truy đuổi của quái vật, quay đầu lại đã thấy đối phương không hề lưu luyến mà xoay người đi rồi.
Người chơi:???
Đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao quái vật lại từ bỏ bọn họ?
Vừa mới hung hãn truy đuổi, bây giờ đến cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Không thèm nhìn thì không thèm nhìn đi.
A di đà phật, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi…
Tìm ai cũng được, ngàn vạn lần đừng tìm tôi.
“Sao lại thế này, hình như quái vật không truy đuổi chúng ta nữa?”
“Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.”
“Không biết là tốt hay xấu.”
“Đứa bé kia đâu?”
Các người chơi gặp nhau sôi nổi bình luận, vừa hoảng vừa sợ.
Một lúc sau, lũ quái vật đã tập trung dày đặc trên tầng gác mái, chắn ngang toàn bộ gác xép, nhưng rõ ràng là bọn chúng phân chia ranh giới rõ ràng, giống như hai đội quân đối đầu với nhau.
Đôi mắt đen nhánh vô hồn của quản gia rà quét tình huống, giọng nói máy móc vang lên, “Quy tắc trò chơi thay đổi.”
Từ người chơi cùng quái vật đối kháng, hiện tại đã trở thành quái vật cùng quái vật đối kháng.
Quản gia rà quét Nam Chi, bàn tay lập tức biến thành một họng súng, không nói hai lời bắn về phía Nam Chi một viên đạn.
Nam Chi vẫn luôn ở phía sau quái vật, đôi mắt trong veo của cô ấy phản chiếu viên đạn màu trắng kéo theo một cái đuôi thật dài, lao tới với tốc độ cực nhanh, đầy sự lạnh lùng của cái chết.
“Phốc……”
Viên đạn màu trắng kia trúng vào người quái vật, ánh sáng trắng bao trùm lấy con quái vật, nó hoàn toàn biến mất trong chùm ánh sáng.
Nam Chi trốn phía sau quái vật nhiều mắt, nhìn thấy quái vật nhiều mắt tóm lấy một con quái vật khác, chặn viên đạn lại.
“Rống……”
Quái vật nhiều mắt gầm lên một tiếng, đám quái vật dày đặc lao về phía người máy, vây chặt lấy quản gia người máy, từng lớp từng lớp treo trên người người máy.
Nam Chi hỏi: “Chúng ta có thể thắng không?”
Đôi mắt của con quái vật nhiều mắt đỏ ngầu, xoay chuyển rất nhanh, toàn bộ đám quái vật đều rơi vào tình trạng hỗn loạn, không biết nên tấn công ai.
“Oanh……”
Cơ thể người máy tỏa ra ánh sáng trắng, trong đêm đen, giống như một cái bóng đen bị thiêu thân vây lấy, ánh sáng yếu ớt vẫn xuyên qua các khe hở.
Những con quái vật bị tan chảy giống như que kem dưới ánh mặt trời, hòa tan, từng giọt từng giọt đen xì nhỏ xuống sàn, sàn nhà phát ra tiếng xì xì, bị ăn mòn tạo thành những cái hố.
Một mùi khó chịu bốc lên trong không khí, một mùi khiến người ta hít thở không thông, cả khách sạn đều tràn ngập khí độc và mùi hôi thối.
“Chuyện gì vậy, có cháy sao?”
“Thối quá.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ nó, đáng sợ quá, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Các người chơi vừa mê mang vừa bất lực, quái vật không truy đuổi lại khiến trong lòng thêm bất an, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đuổi theo bọn họ, lại sợ chết khiếp.
【Cảnh cáo, cảnh cáo, trò chơi xảy ra trục trặc, người chơi Tân Nguyệt vi phạm quy tắc của dị năng, có thể thu hồi lại thiên phú dị bẩm của người chơi Tân Nguyệt.】
Các người chơi sững sờ.
Trò chơi xuất hiện trục trặc?
Vi phạm quy định sử dụng?
Vi phạm kiểu gì?
Còn nữa, Tân Nguyệt là ai?
Mẹ nó, thật là trâu bò!
Nam Chi nghe thấy giọng nói của trò chơi, vì đã được hệ thống ca ca nhắc nhở cho nên cũng không hề ngạc nhiên, chỉ cảm thấy trò chơi này sắp không chịu được nữa.
Sắp thua rồi, lại giở trò chơi xấu.
Nam Chi và quái vật nhiều mắt đi loanh quanh trong khách sạn, Nam Chi hỏi: “Ngươi có biết quản gia đang trốn ở đâu không?”
Những đôi mắt của quái vật lại bắt đầu xoay loạn, lắc đầu, Nam Chi cũng không nghĩ có thể trông cậy vào người bạn này của cô được!
Ban ngày có thể dễ dàng gặp được quản gia, nhưng buổi tối lại không thể tìm thấy bóng dáng của quản gia.
Hệ thống không nhịn được hỏi: “Sao ngươi không ra tay vào ban ngày, buổi tối có nhiều quái vật như vậy, mức độ nguy hiểm tăng lên rất nhiều lần.”
Nam Chi nắm tay quái vật, “Đương nhiên là bởi vì ta muốn quái vật bảo vệ ta, ban ngày ta không đánh lại quản gia nha.”
Trên người quản gia có nhiều vũ khí lợi hại như vậy, cô sẽ lập tức bị biến mất.
Hệ thống chỉ nói: “Tuy rằng có nói là làm ngay, có thể tăng thêm sức mạnh quy tắc, nhưng đây là trò chơi ma quái, nói là làm ngay của ngươi là do người làm ra trò chơi cho, nếu gây tổn hại quá lớn thì công ty trò chơi sẽ làm suy yếu nó.”
Nam Chi: “Ta còn có ngươi nha, ca ca.”
Quái vật nhiều mắt dường như rất có hứng thú với trò chơi này, nó dẫn theo Nam Chi tìm kiếm khắp nơi trong khách sạn đổ nát.
Cuối cùng cũng tìm thấy quản gia trên tầng gác mái, quản gia đang nằm trên ghế nằm, ghế nằm khẽ rung rinh, ngực hắn có một cái hố đen đang chậm rãi xoay tròn, từng luồng quái vật cuồn cuộn chui ra từ trong ngực hắn.
Căn gác mái được bao phủ bởi đủ loại quái vật.
Mà quản gia nằm giữa bầy quản vật, đôi mắt đã biến thành màu đen nhánh, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của máy móc.
Quản gia bây giờ hoàn toàn khác với quản gia vào ban ngày.
Trên người hắn tràn ngập hơi thở nguy hiểm, máy móc và ống dây dày đặc dưới da lộ ra, trông hoàn toàn giống một người máy.
Vừa trâu bò lại tràn ngập phong cách máy móc của tương lai.
Các nhà nghiên cứu của các bộ phận liên quan nhìn thấy một người máy như vậy, nước miếng đã chảy dài ba thước.
Đây là món đồ trâu bò cỡ nào.
Bọn họ nhìn về phía lãnh đạo, muốn có, muốn có, muốn có…
Có một món đồ như vậy cho bọn họ nghiên cứu, cho dù chỉ có thể nghiên cứu được chút da lông bên ngoài, cũng là bước tiến rất lớn đối với khoa học kỹ thuật.
Lãnh đạo:……
Đây là thứ muốn có thì có thể có sao?
Lý Ký Thuần ngồi ở bên cạnh lãnh đạo, ánh mắt vẫn luôn dõi theo đứa trẻ.
Trong một tình huống nguy hiểm như vậy, đứa trẻ kia hoàn toàn không thể sống sót được.
Có thể đi đến bước này, đứa trẻ cũng đã làm rất tuyệt, đã có nhiều người phải chết như vậy rồi, đứa trẻ có lẽ cũng dừng bước ở đây thôi.
Đáng tiếc, đáng tiếc, đứa trẻ này vốn có thể trở thành một người ưu tú.
Nam Chi trốn phía sau người bạn quái vật, vui vẻ nói: “Chúng ta tìm thấy quản gia rồi, chúng ta phải làm cho hắn nhận thua, hắn nhận thua rồi chúng ta sẽ chiến thắng.”
Quái vật nhiều mắt khó hiểu, “Nhận thua?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi: “Đánh bại hắn, khiến hắn nhận thua.”
Quái vật nhiều mắt nhìn Nam Chi, lại nhìn quản gia, những con mắt toàn thân lộc cộc chuyển động không ngừng.
Nam Chi: “Ngươi không muốn thắng sao, chỉ cần đánh bại quản gia, chúng ta liền có thể chiến thắng, chơi trò chơi có phải là vì muốn thắng không?”
Nam Chi cao giọng lên, “Thắng, chúng ta muốn thắng, chúng ta phải sống sót để giành chiến thắng.”
“Linh linh linh……”
Những con mắt của quái vật nhiều mắt lại càng chuyển động nhanh hơn, trông càng ngốc, con mắt cũng trở nên đỏ ngầu.
“Rống……”
Quái vật nhiều mắt há miệng phát ra một tiếng gầm trầm đục, lại vô cùng chói tai, làm trái tim người ta không tự chủ được mà đập nhanh hơn, giống như sắp nổ tung.
Nam Chi đứng quá gần phải hứng chịu ảnh hưởng rất lớn, tai và mũi đều chảy máu.
Toàn thân cô mềm như bông, đầu váng mắt hoa, đầu ong ong, ngã vật ra đất, trước mặt là từng đợt màu đen, rất khó chịu.
Đau đến mức sắp chết, nhưng dù vậy, Nam Chi vẫn ôm chặt lấy gấu bông nhỏ.
Những con quái vật rải rác khắp khách sạn nghe thấy tiếng gầm đều quay đầu lại, sôi nổi đổi phương hướng, vừa bò, vừa bay về phía tầng gác mái.
Người chơi đang hớt hải chạy trốn khỏi cuộc truy đuổi của quái vật, quay đầu lại đã thấy đối phương không hề lưu luyến mà xoay người đi rồi.
Người chơi:???
Đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao quái vật lại từ bỏ bọn họ?
Vừa mới hung hãn truy đuổi, bây giờ đến cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Không thèm nhìn thì không thèm nhìn đi.
A di đà phật, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi…
Tìm ai cũng được, ngàn vạn lần đừng tìm tôi.
“Sao lại thế này, hình như quái vật không truy đuổi chúng ta nữa?”
“Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.”
“Không biết là tốt hay xấu.”
“Đứa bé kia đâu?”
Các người chơi gặp nhau sôi nổi bình luận, vừa hoảng vừa sợ.
Một lúc sau, lũ quái vật đã tập trung dày đặc trên tầng gác mái, chắn ngang toàn bộ gác xép, nhưng rõ ràng là bọn chúng phân chia ranh giới rõ ràng, giống như hai đội quân đối đầu với nhau.
Đôi mắt đen nhánh vô hồn của quản gia rà quét tình huống, giọng nói máy móc vang lên, “Quy tắc trò chơi thay đổi.”
Từ người chơi cùng quái vật đối kháng, hiện tại đã trở thành quái vật cùng quái vật đối kháng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản gia rà quét Nam Chi, bàn tay lập tức biến thành một họng súng, không nói hai lời bắn về phía Nam Chi một viên đạn.
Nam Chi vẫn luôn ở phía sau quái vật, đôi mắt trong veo của cô ấy phản chiếu viên đạn màu trắng kéo theo một cái đuôi thật dài, lao tới với tốc độ cực nhanh, đầy sự lạnh lùng của cái chết.
“Phốc……”
Viên đạn màu trắng kia trúng vào người quái vật, ánh sáng trắng bao trùm lấy con quái vật, nó hoàn toàn biến mất trong chùm ánh sáng.
Nam Chi trốn phía sau quái vật nhiều mắt, nhìn thấy quái vật nhiều mắt tóm lấy một con quái vật khác, chặn viên đạn lại.
“Rống……”
Quái vật nhiều mắt gầm lên một tiếng, đám quái vật dày đặc lao về phía người máy, vây chặt lấy quản gia người máy, từng lớp từng lớp treo trên người người máy.
Nam Chi hỏi: “Chúng ta có thể thắng không?”
Đôi mắt của con quái vật nhiều mắt đỏ ngầu, xoay chuyển rất nhanh, toàn bộ đám quái vật đều rơi vào tình trạng hỗn loạn, không biết nên tấn công ai.
“Oanh……”
Cơ thể người máy tỏa ra ánh sáng trắng, trong đêm đen, giống như một cái bóng đen bị thiêu thân vây lấy, ánh sáng yếu ớt vẫn xuyên qua các khe hở.
Những con quái vật bị tan chảy giống như que kem dưới ánh mặt trời, hòa tan, từng giọt từng giọt đen xì nhỏ xuống sàn, sàn nhà phát ra tiếng xì xì, bị ăn mòn tạo thành những cái hố.
Một mùi khó chịu bốc lên trong không khí, một mùi khiến người ta hít thở không thông, cả khách sạn đều tràn ngập khí độc và mùi hôi thối.
“Chuyện gì vậy, có cháy sao?”
“Thối quá.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ nó, đáng sợ quá, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Các người chơi vừa mê mang vừa bất lực, quái vật không truy đuổi lại khiến trong lòng thêm bất an, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đuổi theo bọn họ, lại sợ chết khiếp.
【Cảnh cáo, cảnh cáo, trò chơi xảy ra trục trặc, người chơi Tân Nguyệt vi phạm quy tắc của dị năng, có thể thu hồi lại thiên phú dị bẩm của người chơi Tân Nguyệt.】
Các người chơi sững sờ.
Trò chơi xuất hiện trục trặc?
Vi phạm quy định sử dụng?
Vi phạm kiểu gì?
Còn nữa, Tân Nguyệt là ai?
Mẹ nó, thật là trâu bò!
Nam Chi nghe thấy giọng nói của trò chơi, vì đã được hệ thống ca ca nhắc nhở cho nên cũng không hề ngạc nhiên, chỉ cảm thấy trò chơi này sắp không chịu được nữa.
Sắp thua rồi, lại giở trò chơi xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro