Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Trò Chơi Tín Ng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nam Chi cảm thấy đầu trống rỗng, giống như có thứ gì đó bị rút đi, linh hồn như sắp bị rút ra khỏi cơ thể.
Ngay sau đó, lại giống như trở về cơ thể.
Nam Chi khó hiểu: “Ca ca, làm sao vậy?”
Hệ thống: “Trò chơi muốn rút linh hồn ngươi, những thiên phú dị bẩm kia nghe thì dễ nghe, nhưng trên thực tế là để lại một con dấu trên linh hồn người ta, muốn rút đi lúc nào thì rút.”
Nam Chi:……
Trò chơi này thật là tài giỏi nha!
Sao có thể nghĩ ra những thứ này được?
【Cảnh báo, cảnh báo, trò chơi xảy ra trục trặc, khởi động chương trình thứ ba.】
Cơ thể người máy bắt đầu phồng lên, kim loại toàn thân cũng bắt đầu kéo dài, không ngừng kéo dài ra, chọc thủng nóc nhà rồi mà vẫn không ngừng to lên, biến thành một người máy khổng lồ.
Loại khí thế hủy thiên diệt địa này khiến người ta hít thở không thông.
Trước người máy khổng lồ, khách sạn giống như một món đồ chơi bằng gỗ chỉ một chân là có thể phá nát.
“Điên rồi…”
Mọi người nhìn thấy một màn này, đều ôm tâm trạng phức tạp mà cảm thán hai tiếng, điên rồi…
Đây là cái gì?
Đây là quái vật khổng lồ trong phim khoa học viễn tưởng sao, chế tạo ra thứ này bằng cách nào, sao có thể đánh thắng được, thật làm người ta tuyệt vọng.
Viện nghiên cứu đã hoàn toàn sôi trào, cực kỳ điên cuồng, mắt mọi người đều sáng lên, bên trong là những ngọn lửa hừng hực bốc cháy.
Bọn họ lẩm bẩm nói: “Nếu có thể nghiên cứu nó thì tốt quá.”
“Cho dù chỉ sờ thôi cũng được.”
“Sờ một chút có chết cũng không luyến tiếc….”
“Người máy muốn làm gì vậy, muốn phá hủy phó bản này sao?”
“Còn rất nhiều người còn đang ở trong khách sạn thì sao?”
“Con mẹ nó……”
Bất luận là người của viện nghiên cứu, hay là quần chúng xem phát sóng trực tiếp, trong lòng cũng đều rất sốt ruột, trước mắt bọn họ sắp xảy ra tai họa.
Rất nhiều người sẽ mất mạng.
Đây là một cuộc tàn sát.
Nam Chi cùng các người chơi trong khách sạn ngẩng đầu lên nhìn người máy, nhìn người máy nhấc bàn chân to lớn dẫm xuống.
“Chạy, chạy mau……”
Mọi người nhìn bàn chân khổng lồ của người máy giáng xuống, giống như trời sập xuống.
Quái vật nhiều mắt mở rộng cánh ra, bay ra khỏi khách sạn, dưới chân còn bị kéo lấy, đôi tay Nam Chi nắm lấy hai cổ chân của quái vật, dùng miệng cắn lấy quần áo của gấu bông.
“Ầm vang……”
Khách sạn dưới một đòn của người máy trở thành một đống đổ nát.
Vô số con ong bằng kim loại bay ra từ người của người máy, những con ong nhỏ này đều có khả năng định vị và lực sát thương, phóng ra các đòn tấn công bằng laser.
Chỉ cần bị bắn trúng, đều sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt, bất kể là người hay đồ vật.
Các người chơi vừa chạy ra ngoài, đã gặp phải màn tấn công dày đặc như vậy, khóc không ra nước mắt, bị quái vật truy đuổi đã tính là gì, dù sao cũng có thể phản kháng một chút.
Hóa ra có thể chơi đùa cùng quái vật là một chuyện may mắn.
Nam Chi bị quái vật kéo bay khắp nơi, khó khăn lắm mới thoát khỏi đòn tấn công của mấy con ong nhỏ, nhưng vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một đàn ong dày đặc đuổi theo phía sau.
Cánh tay Nam Chi sắp gãy đến nơi, một hồi lên một hồi xuống, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, vô cùng kích thích.
Đó là đã được cường hóa rồi, nếu không cường hóa, Nam Chi đã sớm rơi xuống đất trở thành bánh bao nhân thịt rồi.
Nam Chi sốt ruột hỏi: “Ca ca, ca ca làm sao bây giờ, đã biến thành thế này rồi, làm sao để khiến người máy biến thành ban đầu?”
Mặt cô đã gấp đến đỏ bừng, nhìn người máy khổng lồ kia nâng chân lên dẫm xuống một cú thật mạnh, khói bụi mù mịt bốc lên, mặt đất rung chuyển.
Hệ thống: “Là bởi vì trò chơi xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, người máy kích hoạt chương trình ẩn, chỉ cần làm nó không thể nhận được thông tin nữa là được.”
Nam Chi: “Được, ngươi làm đi.”
Hệ thống:……
Nam Chi: “Ca ca, lời ngươi nói ta căn bản nghe không hiểu, Chi Chi cần ngươi giúp!”
Hệ thống lại nói: “Nếu ta ra tay, thù lao phải chia cho ta một nửa, ngươi có đồng ý không?”
Nam Chi không chút suy nghĩ nói: “Được được, ca ca, ngươi nhanh lên một chút, tay ta đều tê cả rồi.”
Hệ thống nói: “Ta có thể giúp ngươi ngăn ngươi máy tiếp nhận thông tin, trở thành một khu vực thông tin chân không, việc tiếp theo ngươi phải tự mình làm.”
Nam Chi:……
Oa oa oa…..
Căn bản không hiểu ngươi đang nói cái gì cả.
Giờ khắc này, Nam Chi mới nhận ra sâu sắc sự thiếu hiểu biết và thiếu sót của mình.
Cô không có kiến thức.
Hệ thống: “Ngươi phải nghĩ biện pháp làm cho người máy dừng lại, phải làm như thế nào mới có thể khiến hắn dừng lại, cho dù không tiếp nhận được thông tin, nhưng với trí tuệ cao cấp của người máy, trên người hắn là kết tinh của trí tuệ và khoa học kỹ thuật, hắn vẫn có thể phân tích tính toán.”
Nam Chi:……
Ca ca, ca ca, ngươi nói như vậy chỉ làm ta khổ tâm thêm thôi!
Nam Chi chỉ có thể la lớn: “Trò chơi kết thúc, trò chơi kết thúc, quái vật chiến thắng, quái vật chiến thắng……”
Có phải là khi trò chơi kết thúc, phán định bên quái vật thắng, thì sẽ kết thúc?
Trò chơi này thật sự chơi xấu nha!
Một khi phát sinh tình huống, lại để một thứ mạnh hơn tới đánh bọn họ.
Trò chơi chỉ có thể thắng chứ không thể thua.
Đã mạnh như vậy, lại nói sửa là sửa, tức chết bạn nhỏ Nam Chi, chỉ có thể khóc nhận thua.
Quá vô lại!
Nam Chi nói xong, sức lực toàn thân đều bị rút cạn, sắc mặt vô cùng tái nhợt, không thể nắm lấy chân của quái vật nhiều mắt được nữa, từ giữa không trung rơi xuống.
Một sợi dây leo vươn ra, quấn lấy thân thể Nam Chi, ngăn không cho cô ngã xuống đống đổ nát sắc nhọn.
Nam Chi còn chút hơi tàn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị.”
Nữ sinh sử dụng dây leo có chút phức tạp mà nói: “Không có gì, em tên là Tân Nguyệt hả.”
Vi phạm quy định sử dụng dị năng, rốt cuộc dị năng của cô là gì?
Người máy khổng lồ dừng lại một lúc, như thể cảm nhận được luật chơi đã thay đổi, trò chơi chấp nhận rồi.
“Ong ong ong……” Những con ong nhỏ đang bay toán loạn lần lượt bay về phía người người máy, cắm vào người máy.
Hình dáng của người máy dần dần thu nhỏ lại, trở về hình dáng của quản gia đẹp trai, tuy rằng quy tắc đã thay đổi, nhưng quản gia vẫn coi Nam Chi là một tồn tại nguy hiểm mất kiểm soát.
Tay hắn biến thành một họng pháo, bắn về phía Nam Chi một viên đạn pháo.
Viên đạn pháo kia đừng nói là người, một vùng đất còn có thể bị san bằng.
“Ầm vang……” Một tiếng, mặt đất nứt ra một cái hố to, khói bốc lên dày đặc.
Quản gia rà quét, tính toán xác suất sống sót sau khi bị đánh trúng, lại nghe thấy sau lưng lạch cạch một tiếng, người máy nhanh chóng dừng động tác, đứng thẳng không nhúc nhích.
“Cảm ơn chú.” Nam Chi nói với chú có khả năng tàng hình.
Thời điểm cô sắp bị trúng đạn, là chú tàng hình dẫn cô đi vòng ra sau lưng quản gia người máy.
Hệ thống ca ca nói nơi đó có một cái công tắc tắt mở của người máy.
Khuôn mặt Nam Chi không còn một chút huyết sắc, ánh mắt cũng dần mất đi ánh sáng, toàn thân bị rút đi rất nhiều sức lực.
Gần như không thể đứng lên được, hít thở khó khăn, Nam Chi cảm thấy mình sắp chết rồi.
Nam Chi cảm thấy đầu trống rỗng, giống như có thứ gì đó bị rút đi, linh hồn như sắp bị rút ra khỏi cơ thể.
Ngay sau đó, lại giống như trở về cơ thể.
Nam Chi khó hiểu: “Ca ca, làm sao vậy?”
Hệ thống: “Trò chơi muốn rút linh hồn ngươi, những thiên phú dị bẩm kia nghe thì dễ nghe, nhưng trên thực tế là để lại một con dấu trên linh hồn người ta, muốn rút đi lúc nào thì rút.”
Nam Chi:……
Trò chơi này thật là tài giỏi nha!
Sao có thể nghĩ ra những thứ này được?
【Cảnh báo, cảnh báo, trò chơi xảy ra trục trặc, khởi động chương trình thứ ba.】
Cơ thể người máy bắt đầu phồng lên, kim loại toàn thân cũng bắt đầu kéo dài, không ngừng kéo dài ra, chọc thủng nóc nhà rồi mà vẫn không ngừng to lên, biến thành một người máy khổng lồ.
Loại khí thế hủy thiên diệt địa này khiến người ta hít thở không thông.
Trước người máy khổng lồ, khách sạn giống như một món đồ chơi bằng gỗ chỉ một chân là có thể phá nát.
“Điên rồi…”
Mọi người nhìn thấy một màn này, đều ôm tâm trạng phức tạp mà cảm thán hai tiếng, điên rồi…
Đây là cái gì?
Đây là quái vật khổng lồ trong phim khoa học viễn tưởng sao, chế tạo ra thứ này bằng cách nào, sao có thể đánh thắng được, thật làm người ta tuyệt vọng.
Viện nghiên cứu đã hoàn toàn sôi trào, cực kỳ điên cuồng, mắt mọi người đều sáng lên, bên trong là những ngọn lửa hừng hực bốc cháy.
Bọn họ lẩm bẩm nói: “Nếu có thể nghiên cứu nó thì tốt quá.”
“Cho dù chỉ sờ thôi cũng được.”
“Sờ một chút có chết cũng không luyến tiếc….”
“Người máy muốn làm gì vậy, muốn phá hủy phó bản này sao?”
“Còn rất nhiều người còn đang ở trong khách sạn thì sao?”
“Con mẹ nó……”
Bất luận là người của viện nghiên cứu, hay là quần chúng xem phát sóng trực tiếp, trong lòng cũng đều rất sốt ruột, trước mắt bọn họ sắp xảy ra tai họa.
Rất nhiều người sẽ mất mạng.
Đây là một cuộc tàn sát.
Nam Chi cùng các người chơi trong khách sạn ngẩng đầu lên nhìn người máy, nhìn người máy nhấc bàn chân to lớn dẫm xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chạy, chạy mau……”
Mọi người nhìn bàn chân khổng lồ của người máy giáng xuống, giống như trời sập xuống.
Quái vật nhiều mắt mở rộng cánh ra, bay ra khỏi khách sạn, dưới chân còn bị kéo lấy, đôi tay Nam Chi nắm lấy hai cổ chân của quái vật, dùng miệng cắn lấy quần áo của gấu bông.
“Ầm vang……”
Khách sạn dưới một đòn của người máy trở thành một đống đổ nát.
Vô số con ong bằng kim loại bay ra từ người của người máy, những con ong nhỏ này đều có khả năng định vị và lực sát thương, phóng ra các đòn tấn công bằng laser.
Chỉ cần bị bắn trúng, đều sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt, bất kể là người hay đồ vật.
Các người chơi vừa chạy ra ngoài, đã gặp phải màn tấn công dày đặc như vậy, khóc không ra nước mắt, bị quái vật truy đuổi đã tính là gì, dù sao cũng có thể phản kháng một chút.
Hóa ra có thể chơi đùa cùng quái vật là một chuyện may mắn.
Nam Chi bị quái vật kéo bay khắp nơi, khó khăn lắm mới thoát khỏi đòn tấn công của mấy con ong nhỏ, nhưng vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một đàn ong dày đặc đuổi theo phía sau.
Cánh tay Nam Chi sắp gãy đến nơi, một hồi lên một hồi xuống, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, vô cùng kích thích.
Đó là đã được cường hóa rồi, nếu không cường hóa, Nam Chi đã sớm rơi xuống đất trở thành bánh bao nhân thịt rồi.
Nam Chi sốt ruột hỏi: “Ca ca, ca ca làm sao bây giờ, đã biến thành thế này rồi, làm sao để khiến người máy biến thành ban đầu?”
Mặt cô đã gấp đến đỏ bừng, nhìn người máy khổng lồ kia nâng chân lên dẫm xuống một cú thật mạnh, khói bụi mù mịt bốc lên, mặt đất rung chuyển.
Hệ thống: “Là bởi vì trò chơi xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, người máy kích hoạt chương trình ẩn, chỉ cần làm nó không thể nhận được thông tin nữa là được.”
Nam Chi: “Được, ngươi làm đi.”
Hệ thống:……
Nam Chi: “Ca ca, lời ngươi nói ta căn bản nghe không hiểu, Chi Chi cần ngươi giúp!”
Hệ thống lại nói: “Nếu ta ra tay, thù lao phải chia cho ta một nửa, ngươi có đồng ý không?”
Nam Chi không chút suy nghĩ nói: “Được được, ca ca, ngươi nhanh lên một chút, tay ta đều tê cả rồi.”
Hệ thống nói: “Ta có thể giúp ngươi ngăn ngươi máy tiếp nhận thông tin, trở thành một khu vực thông tin chân không, việc tiếp theo ngươi phải tự mình làm.”
Nam Chi:……
Oa oa oa…..
Căn bản không hiểu ngươi đang nói cái gì cả.
Giờ khắc này, Nam Chi mới nhận ra sâu sắc sự thiếu hiểu biết và thiếu sót của mình.
Cô không có kiến thức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống: “Ngươi phải nghĩ biện pháp làm cho người máy dừng lại, phải làm như thế nào mới có thể khiến hắn dừng lại, cho dù không tiếp nhận được thông tin, nhưng với trí tuệ cao cấp của người máy, trên người hắn là kết tinh của trí tuệ và khoa học kỹ thuật, hắn vẫn có thể phân tích tính toán.”
Nam Chi:……
Ca ca, ca ca, ngươi nói như vậy chỉ làm ta khổ tâm thêm thôi!
Nam Chi chỉ có thể la lớn: “Trò chơi kết thúc, trò chơi kết thúc, quái vật chiến thắng, quái vật chiến thắng……”
Có phải là khi trò chơi kết thúc, phán định bên quái vật thắng, thì sẽ kết thúc?
Trò chơi này thật sự chơi xấu nha!
Một khi phát sinh tình huống, lại để một thứ mạnh hơn tới đánh bọn họ.
Trò chơi chỉ có thể thắng chứ không thể thua.
Đã mạnh như vậy, lại nói sửa là sửa, tức chết bạn nhỏ Nam Chi, chỉ có thể khóc nhận thua.
Quá vô lại!
Nam Chi nói xong, sức lực toàn thân đều bị rút cạn, sắc mặt vô cùng tái nhợt, không thể nắm lấy chân của quái vật nhiều mắt được nữa, từ giữa không trung rơi xuống.
Một sợi dây leo vươn ra, quấn lấy thân thể Nam Chi, ngăn không cho cô ngã xuống đống đổ nát sắc nhọn.
Nam Chi còn chút hơi tàn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị.”
Nữ sinh sử dụng dây leo có chút phức tạp mà nói: “Không có gì, em tên là Tân Nguyệt hả.”
Vi phạm quy định sử dụng dị năng, rốt cuộc dị năng của cô là gì?
Người máy khổng lồ dừng lại một lúc, như thể cảm nhận được luật chơi đã thay đổi, trò chơi chấp nhận rồi.
“Ong ong ong……” Những con ong nhỏ đang bay toán loạn lần lượt bay về phía người người máy, cắm vào người máy.
Hình dáng của người máy dần dần thu nhỏ lại, trở về hình dáng của quản gia đẹp trai, tuy rằng quy tắc đã thay đổi, nhưng quản gia vẫn coi Nam Chi là một tồn tại nguy hiểm mất kiểm soát.
Tay hắn biến thành một họng pháo, bắn về phía Nam Chi một viên đạn pháo.
Viên đạn pháo kia đừng nói là người, một vùng đất còn có thể bị san bằng.
“Ầm vang……” Một tiếng, mặt đất nứt ra một cái hố to, khói bốc lên dày đặc.
Quản gia rà quét, tính toán xác suất sống sót sau khi bị đánh trúng, lại nghe thấy sau lưng lạch cạch một tiếng, người máy nhanh chóng dừng động tác, đứng thẳng không nhúc nhích.
“Cảm ơn chú.” Nam Chi nói với chú có khả năng tàng hình.
Thời điểm cô sắp bị trúng đạn, là chú tàng hình dẫn cô đi vòng ra sau lưng quản gia người máy.
Hệ thống ca ca nói nơi đó có một cái công tắc tắt mở của người máy.
Khuôn mặt Nam Chi không còn một chút huyết sắc, ánh mắt cũng dần mất đi ánh sáng, toàn thân bị rút đi rất nhiều sức lực.
Gần như không thể đứng lên được, hít thở khó khăn, Nam Chi cảm thấy mình sắp chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro