Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Võ Lâm Chí Tôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2025-01-03 22:16:40
Edit: Kim
Cuối cùng Nam Chi cũng nhớ ra, cảnh này có chút quen thuộc, hóa ra, kỹ xảo này từng dùng trên người một nữ nhân khác.
Cô gái kia chính là nữ chính, Cảnh Đô Tuyên đi tham dự đại hội võ lâm, gặp được một cô gái, ở chung, hắn bắt đầu sinh ra hứng thú với cô gái này.
Trước nay Cảnh Đô Tuyên đều không phải là hạng người quân tử gì, hắn trực tiếp lừa gạt người ta tới trang viện Cảnh Hà Các, nữ chính không rõ lý do, tới nơi này làm khách, liền bắt đầu rơi vào cảnh ngộ bi thảm không thể giải thích được.
Đi tới nơi này, không chỉ có thị nữ nhằm vào nữ chính, mà giống như tất cả thị nữ đều ái mộ Cảnh Đô Tuyên, nhằm vào nữ chính khắp nơi.
Nữ chính vốn là tới làm khách, nhưng gặp phải loại tình huống này, cảm thấy có chút cạn lời, cảm thấy hạ nhân của Cảnh Hà Các đều không có quy củ, cũng cảm thấy những nữ tử này đều ái mộ Cảnh Đô Tuyên đến phát điên rồi.
Nữ chính không thèm để ý, nhưng vẫn bị nữ tử ở đây cho ăn không ít mệt, liền nói với Cảnh Đô Tuyên là mình muốn rời đi, trưởng bối trong nhà đã lo lắng.
Nhưng Cảnh Đô Tuyên lại nhiệt tình muốn giữ nữ chính ở lại, ‘biết được’ hạ nhân lơ là nữ chính, tức khắc đem người ra xử lý, trấn an nữ chính.
Nhưng nữ chính ở bên cạnh nhìn cảm thấy vô cùng khó chịu, đặc biệt là Cảnh Đô Tuyên rất tàn nhẫn với những thị nữ này, mặc kệ thế nào, những thị nữ này đều là vì ái một Cảnh Đô Tuyên, mới nhắm vào ‘tình địch’.
Đối với người thích hắn như vậy, tuy nói rằng không nhất thiết phải tiếp nhận tình cảm của người khác, nhưng tàn nhẫn như vậy, vẫn làm nữ chính sợ hãi rồi.
Nữ chính nghĩ thầm, đây là chuyện nhà người khác, Cảnh Đô Tuyên muốn đối xử với hạ nhân nhà hắn như thế nào đều được, nhưng nhiều thị nữ đều bị giết như thế, vẫn không nhịn được mà khuyên một câu, đặc biệt là, hình như cũng liên quan đến nàng.
Nhưng Cảnh Đô Tuyên có lẽ là muốn nữ chính biết, ở trong lòng hắn, nàng quan trọng tới cỡ nào!
Nữ chính có thể cảm nhận được không, có thể, cho dù đã muốn đi, nhưng Cảnh Đô Tuyên lại dùng đủ mọi lý do giữ nữ chính ở lại, thời điểm bắt đầu, nữ chính còn có chút khó xử, cuối cùng vẫn ở lại.
Nhưng thời gian dài, nữ chính bắt đầu ý thức được mình bị cầm tù, bị Cảnh Đô Tuyên cầm tù, nàng làm ầm ĩ muốn rời khỏi.
Nhưng Cảnh Đô Tuyên chính là không thả người, cuộc đời Cảnh Đô Tuyên chính là muốn cái gì có cái đó, thiên phú, gia thế, tài phú, địa vị, cái gì cũng đều có, có được quá nhiều, một chút mất mát có vẻ không thể chịu đựng được.
Đặc biệt là, với tính tình của Cảnh Đô Tuyên, một khi đã nhận định chuyện gì đó, liền vô cùng bướng bỉnh.
Nếu Cảnh Đô Tuyên là hoàng tử, như vậy một đoạn tiết mục ‘nàng chạy, ta đuổi’ là không thể tránh khỏi, đáng tiếc Cảnh Đô Tuyên không phải hoàng tử, hành vi như vậy có vẻ ác liệt dị thường.
Cảnh Đô Tuyên là ác long bắt cóc công chúa, ác long muốn đánh bại hoàng tử, hoàng tử cứu công chúa, từ đó sống một cuộc sống hạnh phúc.
Nữ chính sống ở nơi này cơm no áo ấm nhưng không có tự do, chỉ có cuộc sống tù túng khổ sở, nàng chán ghét Cảnh Đô Tuyên trói buộc mình, cho dù Cảnh Đô Tuyên đối xử với nàng rất tốt, nhưng không thể cho nữ chính thứ nàng muốn- tự do.
Trên mặt Nam Chi hiện lên biểu cảm chán ghét, làm sao mà Cảnh Đô Tuyên lại dùng chiêu này với cô.
Chẳng lẽ đây là cách duy nhất mà Cảnh Đô Tuyên muốn thể hiện lòng tốt với người khác?
Thật là ngạo mạn lại vô lễ, cũng không coi mạng của hạ nhân là mạng, coi hạ nhân thành đá kê chân, chỉ cần có thể đạt được mục đích, cho dù có chết bao nhiêu người cũng không thèm để ý.
Những thị nữ đó thật sự thích Cảnh Đô Tuyên đến phát điên rồi sao, không thể tới mức đó, theo quan sát của Nam Chi trong khoảng thời gian này, thị nữ còn rất sợ Cảnh Đô Tuyên, căn bản không dám phạm thượng.
Nhất định là Cảnh Đô Tuyên ra hiệu, mới có thể bắt nạt nữ chính như vậy, lại lấy bộ dạng ta nhìn trúng nàng, lấy bộ dạng ân nhân cứu mạng xuất hiện, thậm chí là giết chết rất nhiều thị nữ.
Trong lòng thị nữ rất khổ nha, vô cùng khổ.
Nói cách khác, làm hạ nhân của Cảnh Hà Các quá khổ, làm công cho ai cũng không được làm công cho Cảnh Hà Các.
Đây là cái nơi quỷ quái gì nha!
Nam Chi đi tìm thị nữ, thị nữ đang chịu đựng đau đớn tự bôi thuốc cho chính mình, nhìn những vết roi loang lổ máu, Nam Chi còn cảm thấy đau, trong lòng cảm thấy rất có lỗi.
Cô nói với thị nữ: “Mỗi tháng ngươi được phát bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
Thị nữ mờ mịt chớp mắt một cái, “Tiền tiêu vặt là cái gì?”
Nam Chi:???
“Tiền tiêu vặt, là tiền công nha, chính là cho các ngươi tiền, sau đó các ngươi phải tiêu tiền vào chi phí ăn mặc.” Vẻ mặt Nam Chi chính là ‘Chết tiệt, không thể nào, không thể nào’.
Thị nữ nói: “Chi phí ăn mặc của chúng ta đều do trang viện phụ trách, căn bản không cần dùng tiền.”
Nam Chi:……
Con mẹ nó!
Làm công cho Cảnh Hà Các rất nguy hiểm nha, chính là công việc nguy hiểm cao, kết quả ngay cả tiền công cũng không có, so với làm cung nữ còn đáng sợ hơn!
Cảnh Hà Các là cái thế lực tà ác gì nha!
Đáng tiếc là không có người dọn dẹp, thế lực như thế này nên bị quét vào đống rác.
Nam Chi không thể tin được mà hỏi: “Chẳng lẽ không có chỗ nào cần dùng đến tiền sao?”
Hơn nữa nữ tử đều sẽ có nguyệt sự, hoặc là những việc khác, đều cần dùng đến tiền nha, Cảnh Hà Các đều không đưa chút tiền nào sao?
Thị nữ: “Từ nhỏ mọi người đều đã lớn lên ở Cảnh Hà Các, Cảnh Hà Các nuôi lớn chúng ta, quản gia nói, Cảnh Hà Các có đại ân đối với chúng ta, bằng không chúng ta đều không thể sống đến lúc lớn, phải cảm ơn Cảnh Hà Các.”
Nam Chi:……
Cô kinh hãi, “Đây là pua.”
Ta phục rồi, phục rồi!
Cảnh Hà Các cũng chỉ có thể lừa gạt trẻ con, cho nên mới bồi dưỡng trẻ con, ngươi xem làm gì có người lớn nào có thể chấp nhận chuyện này.
Nam Chi lấy ra một bình thuốc đưa cho thị nữ, hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi có từng nghĩ đến việc rời khỏi nơi này không?”
Thị nữ càng thêm mê mang, “Rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi này rồi biết đi đâu, Cảnh Hà Các chính là nhà của chúng ta, thế giới này không có chỗ cho chúng ta dung thân, ta rất sợ.”
Nam Chi:……
Nhìn xem nghiệt mà Cảnh Hà Các gây ra đi!
Nam Chi không nhịn được hỏi: “Bọn họ đối xử với ngươi như vậy, trong lòng ngươi có cảm thấy oán hận không?”
Thị nữ này cái gì cũng không biết, cứ như vậy mà bị đẩy ra, giống như một quân cờ trên bàn cờ không hề biết tức giận, được lấy ra khi cần thiết.
Thị nữ trầm mặc, có vẻ mờ mịt, thậm chí còn bịt miệng Nam Chi lại, “Tiểu thư, sau này đừng nói như vậy nữa, để thiếu chủ nghe thấy sẽ không vui đâu.”
Không có ai không biết đau, thị nữ đau, nhưng không có cách nào.
Nam Chi gật đầu, “Được, ta không nói nữa, tỷ tỷ, ta thổi cho ngươi.”
Sự sợ hãi và uy danh của Cảnh Hà Các đã khắc sâu trong lòng từng người trong Cảnh Hà Các, cho dù sợ hãi, cho dù bất lực, cho dù tuyệt vọng, cũng không dám rời khỏi nơi này.
Có lẽ là biết thế lực của Cảnh Hà Các, biết mình căn bản không thể rời khỏi Cảnh Hà Các, có giãy giụa thì vẫn là chết, vậy đơn giản là không cần giãy giụa, chỉ cầu một cái chết nhanh chóng.
Trong một môi trường như vậy, thậm chí bọn họ còn không thể tự nhận thức được là môi trường này là tốt hay xấu, không có đối chiếu, chưa từng trải qua hạnh phúc, căn bản không biết.
Nữ chính trong cốt truyện không thể chịu đựng được, Nam Chi cũng không thể chịu đựng được, nhưng thị nữ lại là chết lặng.
Cuối cùng Nam Chi cũng nhớ ra, cảnh này có chút quen thuộc, hóa ra, kỹ xảo này từng dùng trên người một nữ nhân khác.
Cô gái kia chính là nữ chính, Cảnh Đô Tuyên đi tham dự đại hội võ lâm, gặp được một cô gái, ở chung, hắn bắt đầu sinh ra hứng thú với cô gái này.
Trước nay Cảnh Đô Tuyên đều không phải là hạng người quân tử gì, hắn trực tiếp lừa gạt người ta tới trang viện Cảnh Hà Các, nữ chính không rõ lý do, tới nơi này làm khách, liền bắt đầu rơi vào cảnh ngộ bi thảm không thể giải thích được.
Đi tới nơi này, không chỉ có thị nữ nhằm vào nữ chính, mà giống như tất cả thị nữ đều ái mộ Cảnh Đô Tuyên, nhằm vào nữ chính khắp nơi.
Nữ chính vốn là tới làm khách, nhưng gặp phải loại tình huống này, cảm thấy có chút cạn lời, cảm thấy hạ nhân của Cảnh Hà Các đều không có quy củ, cũng cảm thấy những nữ tử này đều ái mộ Cảnh Đô Tuyên đến phát điên rồi.
Nữ chính không thèm để ý, nhưng vẫn bị nữ tử ở đây cho ăn không ít mệt, liền nói với Cảnh Đô Tuyên là mình muốn rời đi, trưởng bối trong nhà đã lo lắng.
Nhưng Cảnh Đô Tuyên lại nhiệt tình muốn giữ nữ chính ở lại, ‘biết được’ hạ nhân lơ là nữ chính, tức khắc đem người ra xử lý, trấn an nữ chính.
Nhưng nữ chính ở bên cạnh nhìn cảm thấy vô cùng khó chịu, đặc biệt là Cảnh Đô Tuyên rất tàn nhẫn với những thị nữ này, mặc kệ thế nào, những thị nữ này đều là vì ái một Cảnh Đô Tuyên, mới nhắm vào ‘tình địch’.
Đối với người thích hắn như vậy, tuy nói rằng không nhất thiết phải tiếp nhận tình cảm của người khác, nhưng tàn nhẫn như vậy, vẫn làm nữ chính sợ hãi rồi.
Nữ chính nghĩ thầm, đây là chuyện nhà người khác, Cảnh Đô Tuyên muốn đối xử với hạ nhân nhà hắn như thế nào đều được, nhưng nhiều thị nữ đều bị giết như thế, vẫn không nhịn được mà khuyên một câu, đặc biệt là, hình như cũng liên quan đến nàng.
Nhưng Cảnh Đô Tuyên có lẽ là muốn nữ chính biết, ở trong lòng hắn, nàng quan trọng tới cỡ nào!
Nữ chính có thể cảm nhận được không, có thể, cho dù đã muốn đi, nhưng Cảnh Đô Tuyên lại dùng đủ mọi lý do giữ nữ chính ở lại, thời điểm bắt đầu, nữ chính còn có chút khó xử, cuối cùng vẫn ở lại.
Nhưng thời gian dài, nữ chính bắt đầu ý thức được mình bị cầm tù, bị Cảnh Đô Tuyên cầm tù, nàng làm ầm ĩ muốn rời khỏi.
Nhưng Cảnh Đô Tuyên chính là không thả người, cuộc đời Cảnh Đô Tuyên chính là muốn cái gì có cái đó, thiên phú, gia thế, tài phú, địa vị, cái gì cũng đều có, có được quá nhiều, một chút mất mát có vẻ không thể chịu đựng được.
Đặc biệt là, với tính tình của Cảnh Đô Tuyên, một khi đã nhận định chuyện gì đó, liền vô cùng bướng bỉnh.
Nếu Cảnh Đô Tuyên là hoàng tử, như vậy một đoạn tiết mục ‘nàng chạy, ta đuổi’ là không thể tránh khỏi, đáng tiếc Cảnh Đô Tuyên không phải hoàng tử, hành vi như vậy có vẻ ác liệt dị thường.
Cảnh Đô Tuyên là ác long bắt cóc công chúa, ác long muốn đánh bại hoàng tử, hoàng tử cứu công chúa, từ đó sống một cuộc sống hạnh phúc.
Nữ chính sống ở nơi này cơm no áo ấm nhưng không có tự do, chỉ có cuộc sống tù túng khổ sở, nàng chán ghét Cảnh Đô Tuyên trói buộc mình, cho dù Cảnh Đô Tuyên đối xử với nàng rất tốt, nhưng không thể cho nữ chính thứ nàng muốn- tự do.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt Nam Chi hiện lên biểu cảm chán ghét, làm sao mà Cảnh Đô Tuyên lại dùng chiêu này với cô.
Chẳng lẽ đây là cách duy nhất mà Cảnh Đô Tuyên muốn thể hiện lòng tốt với người khác?
Thật là ngạo mạn lại vô lễ, cũng không coi mạng của hạ nhân là mạng, coi hạ nhân thành đá kê chân, chỉ cần có thể đạt được mục đích, cho dù có chết bao nhiêu người cũng không thèm để ý.
Những thị nữ đó thật sự thích Cảnh Đô Tuyên đến phát điên rồi sao, không thể tới mức đó, theo quan sát của Nam Chi trong khoảng thời gian này, thị nữ còn rất sợ Cảnh Đô Tuyên, căn bản không dám phạm thượng.
Nhất định là Cảnh Đô Tuyên ra hiệu, mới có thể bắt nạt nữ chính như vậy, lại lấy bộ dạng ta nhìn trúng nàng, lấy bộ dạng ân nhân cứu mạng xuất hiện, thậm chí là giết chết rất nhiều thị nữ.
Trong lòng thị nữ rất khổ nha, vô cùng khổ.
Nói cách khác, làm hạ nhân của Cảnh Hà Các quá khổ, làm công cho ai cũng không được làm công cho Cảnh Hà Các.
Đây là cái nơi quỷ quái gì nha!
Nam Chi đi tìm thị nữ, thị nữ đang chịu đựng đau đớn tự bôi thuốc cho chính mình, nhìn những vết roi loang lổ máu, Nam Chi còn cảm thấy đau, trong lòng cảm thấy rất có lỗi.
Cô nói với thị nữ: “Mỗi tháng ngươi được phát bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
Thị nữ mờ mịt chớp mắt một cái, “Tiền tiêu vặt là cái gì?”
Nam Chi:???
“Tiền tiêu vặt, là tiền công nha, chính là cho các ngươi tiền, sau đó các ngươi phải tiêu tiền vào chi phí ăn mặc.” Vẻ mặt Nam Chi chính là ‘Chết tiệt, không thể nào, không thể nào’.
Thị nữ nói: “Chi phí ăn mặc của chúng ta đều do trang viện phụ trách, căn bản không cần dùng tiền.”
Nam Chi:……
Con mẹ nó!
Làm công cho Cảnh Hà Các rất nguy hiểm nha, chính là công việc nguy hiểm cao, kết quả ngay cả tiền công cũng không có, so với làm cung nữ còn đáng sợ hơn!
Cảnh Hà Các là cái thế lực tà ác gì nha!
Đáng tiếc là không có người dọn dẹp, thế lực như thế này nên bị quét vào đống rác.
Nam Chi không thể tin được mà hỏi: “Chẳng lẽ không có chỗ nào cần dùng đến tiền sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa nữ tử đều sẽ có nguyệt sự, hoặc là những việc khác, đều cần dùng đến tiền nha, Cảnh Hà Các đều không đưa chút tiền nào sao?
Thị nữ: “Từ nhỏ mọi người đều đã lớn lên ở Cảnh Hà Các, Cảnh Hà Các nuôi lớn chúng ta, quản gia nói, Cảnh Hà Các có đại ân đối với chúng ta, bằng không chúng ta đều không thể sống đến lúc lớn, phải cảm ơn Cảnh Hà Các.”
Nam Chi:……
Cô kinh hãi, “Đây là pua.”
Ta phục rồi, phục rồi!
Cảnh Hà Các cũng chỉ có thể lừa gạt trẻ con, cho nên mới bồi dưỡng trẻ con, ngươi xem làm gì có người lớn nào có thể chấp nhận chuyện này.
Nam Chi lấy ra một bình thuốc đưa cho thị nữ, hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi có từng nghĩ đến việc rời khỏi nơi này không?”
Thị nữ càng thêm mê mang, “Rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi này rồi biết đi đâu, Cảnh Hà Các chính là nhà của chúng ta, thế giới này không có chỗ cho chúng ta dung thân, ta rất sợ.”
Nam Chi:……
Nhìn xem nghiệt mà Cảnh Hà Các gây ra đi!
Nam Chi không nhịn được hỏi: “Bọn họ đối xử với ngươi như vậy, trong lòng ngươi có cảm thấy oán hận không?”
Thị nữ này cái gì cũng không biết, cứ như vậy mà bị đẩy ra, giống như một quân cờ trên bàn cờ không hề biết tức giận, được lấy ra khi cần thiết.
Thị nữ trầm mặc, có vẻ mờ mịt, thậm chí còn bịt miệng Nam Chi lại, “Tiểu thư, sau này đừng nói như vậy nữa, để thiếu chủ nghe thấy sẽ không vui đâu.”
Không có ai không biết đau, thị nữ đau, nhưng không có cách nào.
Nam Chi gật đầu, “Được, ta không nói nữa, tỷ tỷ, ta thổi cho ngươi.”
Sự sợ hãi và uy danh của Cảnh Hà Các đã khắc sâu trong lòng từng người trong Cảnh Hà Các, cho dù sợ hãi, cho dù bất lực, cho dù tuyệt vọng, cũng không dám rời khỏi nơi này.
Có lẽ là biết thế lực của Cảnh Hà Các, biết mình căn bản không thể rời khỏi Cảnh Hà Các, có giãy giụa thì vẫn là chết, vậy đơn giản là không cần giãy giụa, chỉ cầu một cái chết nhanh chóng.
Trong một môi trường như vậy, thậm chí bọn họ còn không thể tự nhận thức được là môi trường này là tốt hay xấu, không có đối chiếu, chưa từng trải qua hạnh phúc, căn bản không biết.
Nữ chính trong cốt truyện không thể chịu đựng được, Nam Chi cũng không thể chịu đựng được, nhưng thị nữ lại là chết lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro