Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Võ Lâm Chí Tôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2025-01-03 22:16:40
Edit: Kim
Có lẽ đây là thú vui trong giang hồ, nhưng Nam Chi thân ở trong đó cảm giác rất khổ sở nha, rất khổ sở nha!
Niềm vui này là của người khác, còn người thường rất khổ sở nha.
Muốn tồn tại lại khổ sở như vậy.
Nam Chi đẩy bàn tay che trước mắt mình ra, bang một tiếng, làm những người ở đây ngẩn ngơ, ngay sau đó lập tức cúi đầu, ngay cả bản thân Cảnh Đô Tuyên cũng dại ra một chút, nhìn tay của mình, “Ngươi động thủ với ta?”
Cảnh Đô Tuyên là ai, là chủ tử tương lai của Cảnh Hà Các, là thiếu chủ của nơi này, ngoài cha của hắn ra, tất cả mọi người đều thấp hơn Cảnh Đô Tuyên một bậc.
Nam Chi lập tức nói: “Ta không cố ý, ta không để ý, ca ca, ngươi có đau không?”
Vẻ mặt cô mang vẻ hối lỗi lại đáng thương nói: “Ca ca, ta không cố ý.”
Ta là cố ý không cẩn thận!
Cảnh Đô Tuyên nhìn tay mình, lại nhìn đôi mắt ngấn nước của đối phương, một đôi mắt như vậy.
Cảnh Đô Tuyên cũng không có nói không trách tội Nam Chi, mà là nói: “Ngươi định xử lý người này thế nào, đây là người mạo phạm ngươi, tổn thương ngươi.”
Nam Chi nhìn thị nữ tuyệt vọng nằm gục dưới mặt đất, khuôn mặt lộ ra biểu cảm hung ác, nhưng mà cô còn nhỏ, trong khoảng thời gian này đã nuôi ra được một ít mỡ, ngoài bộ dạng hung ác nghiến răng nghiến lợi, còn có chút buồn cười.
Nam Chi chỉ vào nàng: “Ca ca, ta muốn để thị nữ này đi theo bên cạnh ta, ta muốn tra tấn nàng ta, hành hạ nàng ta, làm nàng ta trải qua cuộc sống khổ sở nhất.”.
Cảnh Đô Tuyên nhướng mày, “Ngươi thật sự muốn như vậy sao?”
Nam Chi gật đầu, “Đương nhiên, nàng ta vậy mà lại dám đối xử với ta như thế, không cho ta ăn cơm, ta phải tra tấn nàng.”
Thị nữ nghe thấy có thể sống, nhưng nghe thấy lời Nam Chi nói, sắc mặt lại trở nên trắng bệch, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc.
Cảnh Đô Tuyên nhìn thị nữ, lại nhìn Nam Chi, đột nhiên cười nói: “Vậy đi theo ngươi, ta muốn nhìn xem, ngươi tra tấn nàng ta thế nào.”
“Ta hy vọng ngươi có thể trở thành người Cảnh Hà Các đủ tư cách, trở thành một muội muội đủ tư cách.”
Sự chuyện cứ như vậy được giải quyết, Nam Chi đi đằng trước, thị nữ yếu ớt đi đằng sau.
Trở về sân viện, Nam Chi lập tức lén lút đóng cửa lại, vỗ vỗ ngực, nói với thị nữ: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta và tiểu hổ đã đói bụng, ngươi nhanh đi làm đồ ăn cho chúng ta đi.”
Thị nữ:???
Đây là cái tình huống gì nha?
Thị nữ hỏi: “Tiểu thư, người muốn dùng cơm sao?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, tỷ tỷ, ngươi nhanh mang đồ ăn tới đây, ta đói muốn chết rồi.”
Thị nữ vội vàng nói một tiếng được, sau đó có chút hốt hoảng mà đi làm đồ ăn, rất nhanh đã mang một ít thức ăn tới, lại bưng một chậu thịt tươi lớn tới cho con hổ, sau đó đứng một bên nhìn Nam Chi ăn cơm.
Nam Chi hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi đã ăn chưa?”
Thị nữ có chút mờ mịt: “Ăn rồi, ăn rồi.”
Nàng rất muốn biết, đứa nhỏ này nói muốn tra tấn nàng là làm như thế nào?
Đứa trẻ này bây giờ nhìn có vẻ bình thường, đợi lát nữa có khả năng sẽ trở mặt, sau đó bắt đầu tra tấn người.
Nhưng cho tới bây giờ thị nữ vẫn không nghĩ rằng đây là một đứa trẻ, sẽ không đi tra tấn người khác, ngược lại là trẻ con, sẽ càng thêm nhẫn tâm đáng sợ, làm người ta sợ hãi.
Bụng Nam Chi phát ra tiếng kêu đói, lực chú ý đều nằm ở chuyện ăn cơm, ăn xong rồi lại bắt đầu ôm hổ ngủ, để lại thị nữ đứng ngơ ngác.
Nàng không còn cách nào, chỉ có thể thu dọn chén đũa, sau đó nơm nớp lo sợ chờ Nam Chi thức dậy.
Nam Chi tỉnh dậy, thị nữ tiến lên hỏi: “Tiểu thư, có cần ta làm cái gì không?”
Nam Chi lắc đầu, “Không có nha, tỷ tỷ đi làm việc của mình đi.”
Trong lòng thị nữ vô cùng thấp thỏm, nhìn thấy Nam Chi lại ăn cơm, không khỏi há hốc miệng.
Cuối cùng thị nữ không thể nhịn được nữa, nói với Nam Chi: “Tiểu thư, người nói với thiếu chủ là muốn tra tấn ta.”
Nam Chi a một tiếng, nói thẳng: “Ta đúng là có nói với hắn như vậy, ta không muốn tra tấn ngươi, ngươi cứ sống trong viện này đi.”
Thị nữ:……
Nàng không biết nên có cái phản ứng gì, gặp được một người như vậy ở nơi này, có vẻ đơn thuần thiện lương, nhưng ở nơi này, lại có vẻ vô cùng ngu xuẩn.
Nàng không nhịn được mà nhắc nhở: “Thiếu chủ sẽ nhìn thấy, thiếu chủ biết hết tất cả.”
Ở nơi này, mọi người đều không thể có bí mật nào trước mặt chủ tử, tuy rằng thị nữ cảm kích đứa nhỏ này, nhưng nàng biết, nếu để thiếu chủ biết được, các nàng đều sẽ chết.
Thị nữ khẽ cắn môi nói với Nam Chi: “Tiểu thư, người đánh ta đi, đánh ta mình đầy thương tích, làm trên người ta đầy vết thương.”
Nam Chi rất là khiếp sợ, “Ta phải đánh ngươi sao?”
Sao lại có thể có yêu cầu kỳ quái như vậy, cũng thật là đáng sợ đi.
Thị nữ chỉ có thể trầm giọng, gian nan nặng nhọc nói với Nam Chi: “Phải, bằng không cả người và ta đều không thể sống, cũng không biết bây giờ thiếu chủ có nghe thấy lời chúng ta nói hay không.”
Thị nữ cũng không dám đi cáo trạng, nếu cáo trạng, khẳng định bản thân mình sẽ chết, về phần đứa trẻ này sẽ có hậu quả gì, nhất định là khá hơn nàng.
Vốn là một đứa trẻ bẩn thỉu, nhưng không biết làm thế nào lại lọt vào mắt thiếu chủ, trở thành nửa chủ tử của Cảnh Hà Các.
Là muội muội, nhưng lại không phải là muội muội thật sự, cũng không biết rốt cuộc chủ tử muốn làm gì, nghĩ tới đôi mắt hờ hững của thiếu chủ, nàng liếc nhìn bắp chân của mình.
Thị nữ càng nghĩ càng sợ, đi ra ngoài một lúc, không biết từ nơi nào tìm được một cái roi, trên thân roi còn có gai, đen như mực tỏa ra ánh sáng lạnh băng, dùng roi như vậy mà quất vào thân mình, không cần nghĩ cũng biết là rất rất đau.
Thị nữ giơ roi tới trước mặt Nam Chi, “Xin tiểu thư trách phạt.”
Nam Chi: Hoảng sợ.jpg!
Làm sao lại có chuyện vớ vẩn như vậy được?
Thị nữ thấy Nam Chi bất động, lập tức nhét roi vào trong tay Nam Chi, ánh mắt mang theo vẻ cầu xin, muốn Nam Chi ra tay.
Nam Chi hoảng hốt vung roi đi, roi nổ tung trong không khí phát ra âm thanh làm người ta sợ hãi.
“Bang……”
Một roi đánh lên người thị nữ, máu tươi lập tức thấm ra, thị nữ lập tức đau đến mức lăn lộn, thê lương mà kêu lên thảm thiết, cầu xin Nam Chi tha cho mình.
Không phải giả đau, mà là thật, nàng đã đau đến mức mồ hôi đầm đìa, nắm lấy làn váy của Nam Chi, trong ánh mắt tràn ngập cầu xin, khẩn cầu Nam Chi nói một câu.
Nam Chi cảm thấy một màn này có chút quen thuộc, một chút hình ảnh hiện lên, lại giơ roi lên quất thị nữ mấy roi, còn hung ác mà hô: “Tha cho ngươi, còn lâu, ngươi ngay đến cả cơm còn không cho ta ăn, ta muốn đánh chết ngươi.”
Đánh mấy roi, Nam Chi suy nghĩ một chút rồi ném roi xuống, nói: “Ta không giết ngươi đâu, ngươi tự lăn đi bôi thuốc đi, nếu ngươi chết ta sẽ đem thi thể ngươi đi cho chó ăn.”
Thật độc ác nha!
Nam Chi cũng cảm thấy mình quá độc ác.
Khặc khặc khặc, Nam Chi phát ra tiếng cười đáng sợ.
“Được.” Thị nữ cúi đầu, run run rẩy rẩy bò dậy, “Cảm ơn tiểu thư.”
Nam Chi nghe thấy lời cảm tạ, cảm thấy hàm răng của mình đã sắp gãy rồi, khoang miệng tràn ngập mùi vị chua chát không nói nên lời, lan đến tận trái tim cũng đều thấy đau, khiến Nam Chi cảm thấy vô cùng khó chịu!
Có lẽ đây là thú vui trong giang hồ, nhưng Nam Chi thân ở trong đó cảm giác rất khổ sở nha, rất khổ sở nha!
Niềm vui này là của người khác, còn người thường rất khổ sở nha.
Muốn tồn tại lại khổ sở như vậy.
Nam Chi đẩy bàn tay che trước mắt mình ra, bang một tiếng, làm những người ở đây ngẩn ngơ, ngay sau đó lập tức cúi đầu, ngay cả bản thân Cảnh Đô Tuyên cũng dại ra một chút, nhìn tay của mình, “Ngươi động thủ với ta?”
Cảnh Đô Tuyên là ai, là chủ tử tương lai của Cảnh Hà Các, là thiếu chủ của nơi này, ngoài cha của hắn ra, tất cả mọi người đều thấp hơn Cảnh Đô Tuyên một bậc.
Nam Chi lập tức nói: “Ta không cố ý, ta không để ý, ca ca, ngươi có đau không?”
Vẻ mặt cô mang vẻ hối lỗi lại đáng thương nói: “Ca ca, ta không cố ý.”
Ta là cố ý không cẩn thận!
Cảnh Đô Tuyên nhìn tay mình, lại nhìn đôi mắt ngấn nước của đối phương, một đôi mắt như vậy.
Cảnh Đô Tuyên cũng không có nói không trách tội Nam Chi, mà là nói: “Ngươi định xử lý người này thế nào, đây là người mạo phạm ngươi, tổn thương ngươi.”
Nam Chi nhìn thị nữ tuyệt vọng nằm gục dưới mặt đất, khuôn mặt lộ ra biểu cảm hung ác, nhưng mà cô còn nhỏ, trong khoảng thời gian này đã nuôi ra được một ít mỡ, ngoài bộ dạng hung ác nghiến răng nghiến lợi, còn có chút buồn cười.
Nam Chi chỉ vào nàng: “Ca ca, ta muốn để thị nữ này đi theo bên cạnh ta, ta muốn tra tấn nàng ta, hành hạ nàng ta, làm nàng ta trải qua cuộc sống khổ sở nhất.”.
Cảnh Đô Tuyên nhướng mày, “Ngươi thật sự muốn như vậy sao?”
Nam Chi gật đầu, “Đương nhiên, nàng ta vậy mà lại dám đối xử với ta như thế, không cho ta ăn cơm, ta phải tra tấn nàng.”
Thị nữ nghe thấy có thể sống, nhưng nghe thấy lời Nam Chi nói, sắc mặt lại trở nên trắng bệch, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc.
Cảnh Đô Tuyên nhìn thị nữ, lại nhìn Nam Chi, đột nhiên cười nói: “Vậy đi theo ngươi, ta muốn nhìn xem, ngươi tra tấn nàng ta thế nào.”
“Ta hy vọng ngươi có thể trở thành người Cảnh Hà Các đủ tư cách, trở thành một muội muội đủ tư cách.”
Sự chuyện cứ như vậy được giải quyết, Nam Chi đi đằng trước, thị nữ yếu ớt đi đằng sau.
Trở về sân viện, Nam Chi lập tức lén lút đóng cửa lại, vỗ vỗ ngực, nói với thị nữ: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta và tiểu hổ đã đói bụng, ngươi nhanh đi làm đồ ăn cho chúng ta đi.”
Thị nữ:???
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là cái tình huống gì nha?
Thị nữ hỏi: “Tiểu thư, người muốn dùng cơm sao?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, tỷ tỷ, ngươi nhanh mang đồ ăn tới đây, ta đói muốn chết rồi.”
Thị nữ vội vàng nói một tiếng được, sau đó có chút hốt hoảng mà đi làm đồ ăn, rất nhanh đã mang một ít thức ăn tới, lại bưng một chậu thịt tươi lớn tới cho con hổ, sau đó đứng một bên nhìn Nam Chi ăn cơm.
Nam Chi hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi đã ăn chưa?”
Thị nữ có chút mờ mịt: “Ăn rồi, ăn rồi.”
Nàng rất muốn biết, đứa nhỏ này nói muốn tra tấn nàng là làm như thế nào?
Đứa trẻ này bây giờ nhìn có vẻ bình thường, đợi lát nữa có khả năng sẽ trở mặt, sau đó bắt đầu tra tấn người.
Nhưng cho tới bây giờ thị nữ vẫn không nghĩ rằng đây là một đứa trẻ, sẽ không đi tra tấn người khác, ngược lại là trẻ con, sẽ càng thêm nhẫn tâm đáng sợ, làm người ta sợ hãi.
Bụng Nam Chi phát ra tiếng kêu đói, lực chú ý đều nằm ở chuyện ăn cơm, ăn xong rồi lại bắt đầu ôm hổ ngủ, để lại thị nữ đứng ngơ ngác.
Nàng không còn cách nào, chỉ có thể thu dọn chén đũa, sau đó nơm nớp lo sợ chờ Nam Chi thức dậy.
Nam Chi tỉnh dậy, thị nữ tiến lên hỏi: “Tiểu thư, có cần ta làm cái gì không?”
Nam Chi lắc đầu, “Không có nha, tỷ tỷ đi làm việc của mình đi.”
Trong lòng thị nữ vô cùng thấp thỏm, nhìn thấy Nam Chi lại ăn cơm, không khỏi há hốc miệng.
Cuối cùng thị nữ không thể nhịn được nữa, nói với Nam Chi: “Tiểu thư, người nói với thiếu chủ là muốn tra tấn ta.”
Nam Chi a một tiếng, nói thẳng: “Ta đúng là có nói với hắn như vậy, ta không muốn tra tấn ngươi, ngươi cứ sống trong viện này đi.”
Thị nữ:……
Nàng không biết nên có cái phản ứng gì, gặp được một người như vậy ở nơi này, có vẻ đơn thuần thiện lương, nhưng ở nơi này, lại có vẻ vô cùng ngu xuẩn.
Nàng không nhịn được mà nhắc nhở: “Thiếu chủ sẽ nhìn thấy, thiếu chủ biết hết tất cả.”
Ở nơi này, mọi người đều không thể có bí mật nào trước mặt chủ tử, tuy rằng thị nữ cảm kích đứa nhỏ này, nhưng nàng biết, nếu để thiếu chủ biết được, các nàng đều sẽ chết.
Thị nữ khẽ cắn môi nói với Nam Chi: “Tiểu thư, người đánh ta đi, đánh ta mình đầy thương tích, làm trên người ta đầy vết thương.”
Nam Chi rất là khiếp sợ, “Ta phải đánh ngươi sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao lại có thể có yêu cầu kỳ quái như vậy, cũng thật là đáng sợ đi.
Thị nữ chỉ có thể trầm giọng, gian nan nặng nhọc nói với Nam Chi: “Phải, bằng không cả người và ta đều không thể sống, cũng không biết bây giờ thiếu chủ có nghe thấy lời chúng ta nói hay không.”
Thị nữ cũng không dám đi cáo trạng, nếu cáo trạng, khẳng định bản thân mình sẽ chết, về phần đứa trẻ này sẽ có hậu quả gì, nhất định là khá hơn nàng.
Vốn là một đứa trẻ bẩn thỉu, nhưng không biết làm thế nào lại lọt vào mắt thiếu chủ, trở thành nửa chủ tử của Cảnh Hà Các.
Là muội muội, nhưng lại không phải là muội muội thật sự, cũng không biết rốt cuộc chủ tử muốn làm gì, nghĩ tới đôi mắt hờ hững của thiếu chủ, nàng liếc nhìn bắp chân của mình.
Thị nữ càng nghĩ càng sợ, đi ra ngoài một lúc, không biết từ nơi nào tìm được một cái roi, trên thân roi còn có gai, đen như mực tỏa ra ánh sáng lạnh băng, dùng roi như vậy mà quất vào thân mình, không cần nghĩ cũng biết là rất rất đau.
Thị nữ giơ roi tới trước mặt Nam Chi, “Xin tiểu thư trách phạt.”
Nam Chi: Hoảng sợ.jpg!
Làm sao lại có chuyện vớ vẩn như vậy được?
Thị nữ thấy Nam Chi bất động, lập tức nhét roi vào trong tay Nam Chi, ánh mắt mang theo vẻ cầu xin, muốn Nam Chi ra tay.
Nam Chi hoảng hốt vung roi đi, roi nổ tung trong không khí phát ra âm thanh làm người ta sợ hãi.
“Bang……”
Một roi đánh lên người thị nữ, máu tươi lập tức thấm ra, thị nữ lập tức đau đến mức lăn lộn, thê lương mà kêu lên thảm thiết, cầu xin Nam Chi tha cho mình.
Không phải giả đau, mà là thật, nàng đã đau đến mức mồ hôi đầm đìa, nắm lấy làn váy của Nam Chi, trong ánh mắt tràn ngập cầu xin, khẩn cầu Nam Chi nói một câu.
Nam Chi cảm thấy một màn này có chút quen thuộc, một chút hình ảnh hiện lên, lại giơ roi lên quất thị nữ mấy roi, còn hung ác mà hô: “Tha cho ngươi, còn lâu, ngươi ngay đến cả cơm còn không cho ta ăn, ta muốn đánh chết ngươi.”
Đánh mấy roi, Nam Chi suy nghĩ một chút rồi ném roi xuống, nói: “Ta không giết ngươi đâu, ngươi tự lăn đi bôi thuốc đi, nếu ngươi chết ta sẽ đem thi thể ngươi đi cho chó ăn.”
Thật độc ác nha!
Nam Chi cũng cảm thấy mình quá độc ác.
Khặc khặc khặc, Nam Chi phát ra tiếng cười đáng sợ.
“Được.” Thị nữ cúi đầu, run run rẩy rẩy bò dậy, “Cảm ơn tiểu thư.”
Nam Chi nghe thấy lời cảm tạ, cảm thấy hàm răng của mình đã sắp gãy rồi, khoang miệng tràn ngập mùi vị chua chát không nói nên lời, lan đến tận trái tim cũng đều thấy đau, khiến Nam Chi cảm thấy vô cùng khó chịu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro