Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Võ Lâm Chí Tôn...

Ngận Thị Kiểu Tình

2025-01-03 22:16:40

Edit: Kim

Nam Chi cảm thấy Cảnh Đô Tuyên yêu ghét rất thú vị nha, nhưng tại sao lại muốn cô đi cầu xin hắn?

Cô cầu xin quan trọng tới vậy sao?

Chẳng lẽ Cảnh Đô Tuyên thích nhìn người ta rơi nước mắt nước mũi mà cầu xin hắn!

Wow, đây là thú vị tàn ác gì!

Nam Chi cảm thấy mình không cần đi thỏa mãn đam mê kỳ quái này của Cảnh Đô Tuyên, nhưng mà đói bụng quá, hổ cũng đói bụng nha!

Nam Chi còn có thể kiên trì một chút, nhưng vấn đề là, con hổ chưa chắc có thể kiên trì, Nam Chi truyền cho hổ một chút nội lực, nhưng nội lực cũng rất ít, không thể thỏa mãn bằng đồ ăn.

Bây giờ con hổ cần rất nhiều năng lượng, đặc biệt là trong thân thể còn có một tia nội lực, gần như theo bản năng muốn dùng thật nhiều đồ ăn để tăng nội lực, nhưng mà bây giờ không có nhiều đồ ăn như vậy cho hổ ăn.

Con hổ đi vòng quanh Nam Chi, muốn vào trong núi đi săn, điều này làm Nam Chi rất xấu hổ.

Xin người khác đồ ăn chính là khó mở miệng như thế, Nam Chi quyết định, đi thỏa mãn sở thích biến thái của Cảnh Đô Tuyên.

Một khắc này, Nam Chi cảm thấy tiết tháo của mình đã vỡ vụn, có một loại mệt mỏi của người làm công, trong lúc nhất thời, khuôn mặt cô đều đã chết lặng.

Nam Chi hỏi đường thị nữ, thiếu chủ ở nơi nào, cô muốn tìm thiếu chủ, thị nữ cũng không làm khó Nam Chi, trực tiếp nói cho cô biết.

Nam Chi tới sân viện của Cảnh Đô Tuyên rồi, trong sân viện của hắn có gã sai vặt truyền lời, gã sai vặt ngăn cản Nam Chi, phải đi thông báo một tiếng.

Nam Chi gật gật đầu, chờ ở bên ngoài, đến lúc đã đói bụng, gã sai vặt mới bước ra cho Nam Chi đi vào.

Nam Chi đi vào, nhìn thấy Cảnh Đô Tuyên đang luyện kiếm, kiếm khí trực tiếp chém một tảng đá thành hai nửa.

Nam Chi:……

Xem ra ta còn phải tiếp tục nỗ lực, Cảnh Đô Tuyên đã lợi hại như vậy, trong viện có nhiều người như vậy, ta đến cả một người cũng không thể đánh bại.

Cảnh Đô Tuyên thu kiếm vào, nhận lấy khăn lau thị nữ đưa tới, vừa ưu nhã lau trán, vừa hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Giả vờ, ngươi còn giả vờ cái gì?

Nam Chi cũng hỏi thẳng: “Tại sao ta lại không thể đi ra ngoài, ta muốn ra ngoài.”

Cảnh Đô Tuyên nói: “Đi ra ngoài làm cái gì, bên ngoài rất nguy hiểm, tuổi ngươi còn nhỏ, chờ lớn hơn một chút thì ra ngoài lang bạt giang hồ đi.”

Bộ dạng của một người ca ca tốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi chỉ nói: “Ta đói bụng, muốn đi tìm đồ ăn.”

Cảnh Đô Tuyên có chút kinh ngạc, nhíu chặt mày, “Ngươi nói cái gì, không có cơm ăn, không có ai đưa đồ ăn tới cho ngươi sao?’

Cảnh Đô Tuyên đột nhiên nói với gã sai vặt bên cạnh: “Ngươi đi điều tra một chút, rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

Nam Chi:……

Cô có chút mê mang mà nghĩ, Cảnh Đô Tuyên thích diễn kịch tới vậy sao?

Rất nhanh gã sai vặt đã tới báo cáo, nói thị nữ đưa đồ ăn cho Nam Chi đã bỏ bê nhiệm vụ, quên mang đồ ăn tới cho Nam Chi, về phần mang đồ ăn cho súc sinh, càng quên sạch sẽ.

Thời điểm thị nữ kia bị áp giải tới, toàn thân đã mềm nhũn, bị kéo tới đây, giống như một con chó chết, sợ hãi đến mức run rẩy toàn thân, chỉ có thể đứt quãng xin tha, ngay cả sức lực để cầu xin cũng yếu ớt.

Càng nhiều hơn là một loại cảm giác bất lực cùng tuyệt vọng, thậm chí còn không biện giải cho mình một chút, chỉ suy yếu mà xin tha, không phải xin tha không chết, mà là cầu một cái chết dứt khoát.

Cho dù Nam Chi có là một đứa trẻ, cũng đã trải qua vài thế giới, cũng biết một số chuyện, cho nên thấy một màn như vậy thì rất là cạn lời.

Ta còn nhỏ, nhưng không phải đứa ngốc nha!

Rốt cuộc hắn có mục đích gì nha!

Cảnh Đô Tuyên nhìn về phía Nam Chi, “Người này tùy ngươi xử lý, ngươi muốn xử lý thế nào thì xử lý thế ấy.”

Nam Chi kinh ngạc: “Giao cho ta xử lý?”

Cảnh Đô Tuyên nhếch môi nói: “Đúng vậy, giao cho ngươi xử lý, giết nàng, hay là băm nàng ta, bào mỏng, hầm với lửa nhỏ, hoặc là để nàng ta bị vạn kiến gặm cắn, đều có thể.”

Mỗi lần Cảnh Đô Tuyên nói ra một khổ hình, đều làm thị nữ đang quỳ rạp dưới mặt đất run lên một cái, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Nam Chi:……

Xem ra chỉ cần làm việc ở Cảnh Hà Các, đều là một chuyện vô cùng nguy hiểm, làm sát thủ khủng bố, làm thị nữ cũng khủng bố, làm công cho ai cũng không thể làm công cho Cảnh Hà Các.

Chạy mau.

Rõ ràng chính là Cảnh Đô Tuyên sai, tại sao lại phải giết thị nữ.

Bây giờ Nam Chi còn mờ mịt hơn cả thị nữ, nhưng lại không thể làm cái gì, chỉ có thể bị động mà chấp nhận số mệnh của mình.

Nam Chi lắc đầu nói: “Không cần, sau này nàng chuẩn bị đồ ăn đầy đủ là được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu thị nữ thật sự biết mình có công việc này, sao có thể không cho ăn lấy một lần.

Thị nữ cũng quá xui xẻo, xui xẻo giống như cô.

Có làm sai cái gì sao, không có, chính là xui xẻo!

Xui xẻo đi vào cái nơi quỷ quái Cảnh Hà Các này.

Thị nữ nghe thấy Nam Chi nói như thế, khuôn mặt hơi sáng lên, chờ mong mà nhìn Cảnh Đô Tuyên, ánh mắt tràn đầy cầu xin.

Tuy nói là để Nam Chi xử lý, nhưng thời điểm Nam Chi buông tha cho cái thị nữ này, Cảnh Đô Tuyên lại không đồng ý, hắn lắc đầu nói: “Không được, quy củ chính là quy củ, nếu ngươi không làm cái gì, như vậy về sau ở chỗ này, ai sẽ để ngươi ở trong lòng.”

Nam Chi:???

Không phải ngươi nói giao cho ta xử lý sao?

Người ta chính là một người làm công, ngươi trả không bao nhiêu tiền, muốn người ta phải liều mình thế nào nha?

Ngay cả mạng cũng không còn, còn có tương lai gì nha, nhưng nghĩ đến tác phong của Cảnh Hà Các, chuyện này thật sự quá bình thường, chính là coi mạng người là giẻ lau, dùng xong là ném, đủ tư cách thì dùng, không đạt tiêu chuẩn liền không cần.

Quả thực đáng sợ!

Nam Chi nghĩ, nếu mình có thể đánh bại người Cảnh Hà Các, có phải có thể muốn làm gì với người Cảnh Hà Các thì làm không.

Nam Chi không nói nữa, dùng đôi mắt cá chết nhìn Cảnh Đô Tuyên, Cảnh Đô Tuyên nheo nheo mắt, dùng tay che mắt Nam Chi lại, “Sao có thể sử dụng đôi mắt xinh đẹp như vậy, làm ra hành vi bất nhã như vậy.”

Mắt của ta ta muốn làm thế nào thì làm, liên quan gì đến ngươi, Nam Chi nhìn bàn tay giống như bạch ngọc trước mắt, còn mang theo một mùi huân hương nhàn nhạt, không nhịn được mà trợn mắt.

Ngươi nói xem có phải ngươi có đam mê đặc biệt gì với đôi mắt của ta hay không, Nam Chi không nhịn được mà lạnh cả sống lưng, làm sao ngươi có thể có khát vọng kỳ quái như vậy với đôi mắt của người khác.

Nhìn đã thấy không bình thường, Cảnh Đô Tuyên chắc không phải là một tên biến thái đi.

Ngón tay Cảnh Đô Tuyên lướt qua đôi mắt Nam Chi, “Đôi mắt này của ngươi thật đẹp, đừng dùng đôi mắt này làm ra hành vi kỳ quái, cái hạ nhân này, ngươi định xử lý thế nào, nhất định phải trừng phạt.”

“Ngươi là người ta nhìn trúng, nhưng những người này lại có lệ với ngươi, chính là không để ta vào mắt, cũng không có để ngươi vào mắt.”

Nam Chi nghĩ thầm, Cảnh Hà Các này quả nhiên là cùng một loại mặt hàng, thừa kích động, lão Xà muốn bọn họ tàn sát lẫn nhau, tới nơi này rồi, lại muốn cô giết chết thị nữ vô tội.

Nam Chi có chút mê mang, mạng người ở trong mắt những người này tính là cái gì nha?

Ừm, Cảnh Hà Các là tổ chức sát thủ, mạng người trong mắt bọn họ có thể cân nhắc vì giá trị, một cái mạng có thể mang ra đấu giá.

Giảng giải về sinh mệnh với bọn họ, là vô ích.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0