Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Võ Lâm Chí Tôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2025-01-03 22:16:40
Edit: Kim
Cảnh Đô Tuyên lần đầu ra mặt cho ‘muội muội’ lại qua loa cho xong chuyện như vậy, rốt cuộc thì đương sự còn không thèm để ý, người ngoài như hắn càng thêm khó nói.
Cảnh Đô Tuyên nhìn đứa trẻ chỉ biết ăn ăn ăn, rơi vào trầm mặc chưa từng có, nói thật, hắn chưa từng gặp qua đứa trẻ nào như vậy.
Giống như một đứa ngốc, phản ứng trì độn với những chuyện bên ngoài, nhưng nhìn qua lại không phải kẻ ngốc, chỉ có thể nói, cô không bình thường!
Cảnh Đô Tuyên có chút không cam lòng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không đau lòng chút nào sao, không tức giận một chút nào sao?”
Nam Chi không ngờ Cảnh Đô Tuyên lại để ý tới chuyện này như vậy, nói thẳng: “Không thèm để ý nha, ta sống ở nơi này rất tốt, chỉ cần mỗi ngày không bị đói bụng, không phải huấn luyện, còn bị hạ độc, nơi này quả thực chính là thiên đường, ta rất thích nơi này.”
Trải qua quá nhiều cực khổ, hơi tốt một chút, Nam Chi đã vô cùng thỏa mãn.
Cảnh Đô Tuyên nheo nheo mắt, không quan tâm tới cuộc sống bi thảm mà Nam Chi vừa nói, mà là cảm thấy, xem ra, cuộc sống của cô còn chưa đủ thảm, cho nên mới cảm thấy cuộc sống như vậy là tốt.
Cảnh Đô Tuyên đi rồi, nhưng lần này đi rồi, rất lâu cũng không đến, rất nhanh cuộc sống của Nam Chi lại trở nên túng quẫn, gần như không có ai đưa đồ ăn tới, quan trọng nhất chính là, sức ăn của hổ rất lớn, cần ăn rất nhiều thịt.
Hạ nhân trong trang viện không còn chuẩn bị đồ ăn cho một người một hổ nữa.
Nam Chi đói bụng, con hổ lại càng đói, cứ tiếp tục như vậy là không được nha, Nam Chi phải nghĩ cách lấp đầy cái bụng của mình.
Nam Chi không hề bận tâm đến đãi ngộ trong trang viện, bởi vì trong lòng cô, Cảnh Hà Các chính là xấu xa như thế, bất luận làm ra chuyện gì, gặp phải chuyện gì, cũng đều trong dự kiến, không hề có nửa điểm ngoài ý muốn.
Nam Chi đợi đến nửa đêm canh ba, đưa hổ ra khỏi trang viện đến núi rừng săn thú, không có đồ ăn, chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Thời điểm Nam Chi ra ngoài, cũng không gặp bất cứ trở ngại nào, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có người đang theo dõi cô, muốn theo dõi thì theo dõi đi, cô cũng không phải đi làm chuyện xấu, tùy ý theo dõi.
Con hổ vừa vào tới núi rừng đã trở nên vô cùng hưng phấn, chạy khắp nơi, nhìn thấy gà rừng hay thỏ gì đó, lập tức nhào tới, vô cùng nhẹ nhàng, sau đó khi cái miệng mở to đã ngậm được mấy con thỏ mới chậm tốc độ lại, thậm chí còn đẩy cho Nam Chi một con, cho Nam Chi ăn.
Nam Chi không khách khí, lột da nhóm lửa nướng thịt, thịt cũng không ngon lắm, không ngon bằng những lần Cảnh Đô Tuyên mang thức ăn ngon tới.
Nhưng đã đói bụng, có ăn cái gì cũng đều thấy ngon, ăn xong thịt, lại lắc lư trong núi một lúc, còn tìm một ít quả dại mang về.
Con hổ săn thỏ trong núi rất giỏi, đã chất thành một ngọn núi nhỏ, nó lười nhác ngồi bên cạnh liếm thịt, nhìn thấy Nam Chi đi tới, còn dùng móng vuốt khảy khảy thỏ hoang đã chết, ý bảo đều cho Nam Chi.
Nam Chi nhìn thấy nhiều thỏ như thế, không muốn lãng phí, dùng lá cỏ dài xâu những con thỏ lại, xách về trang viện.
Người đang ẩn nấp:........
Có chút kỳ lạ.
Trở về trang viện rồi, hắn lập tức đi báo cáo cho Cảnh Đô Tuyên nghe chuyện Nam Chi tự đi vào trong núi săn thú.
Cảnh Đô Tuyên cũng trầm mặc một lúc, nói với thủ hạ: “Ngươi có cảm thấy đầu óc của nàng ta có chút vấn đề không?”
Dù sao thì lần nào cũng vượt xa khỏi phán đoán của Cảnh Đô Tuyên, Cảnh Đô Tuyên đã nghĩ đến chuyện, cô sẽ đói không chịu nổi mà đến tìm cái ‘ca ca’ này.
Hoặc là đi theo những hạ nhân đó bị bắt nạt, ủy khuất mà khóc lóc tới tìm ‘ca ca’ là hắn.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, sẽ là cái dạng này.
Tại sao nàng ta lại không khóc?
Làm sao có thể không khóc?
Cảnh Đô Tuyên chỉ nói: “Ngươi đi theo dõi nàng ta, có chuyện gì thì báo cho ta biết.”
Nam Chi sống cuộc sống một người một hổ được một thời gian, sau khi hết hàng dự trữ, lại cùng hổ ra ngoài đi săn.
Nhưng lúc này đây, Nam Chi bị người ta ngăn cản, nói không cho phép ra ngoài, bây giờ trang viện bị quản chế nghiêm ngặt, bất luận là kẻ nào cũng không được ra ngoài buổi tối.
Nam Chi:??
Trước kia đều có thể đi ra ngoài, bây giờ lại không thể ra ngoài, ta hoài nghi là cố ý nhằm vào ta.
Nam Chi nói: “Ta đi một lúc sẽ trở về, ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về, cầu xin ngươi giúp ta.”
Sau khi cự tuyệt ba lần, ngay cả thương lượng cũng không thể thương lượng, nhìn thấy Nam Chi vẫn đứng yên bất động, gã sai vặt cảnh cáo nói: “Nếu ngươi muốn xông ra, vậy chỉ có thể bắt lại.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Ta, ta là muội muội của thiếu chủ, ta cũng không thể đi ra ngoài sao?”
Nếu có thể lợi dụng Cảnh Đô Tuyên để đi ra ngoài thì không còn gì tốt hơn đâu.
Sắc mặt của gã sai vặt lạnh lùng, “Đây là quy củ, cho dù là thiếu chủ thì cũng không thể ra ngoài buổi tối.”
Nam Chi ồ một tiếng, lập tức xoay người đi rồi, nói cũng lười nói, chính là nhằm vào cô, nhất định là biết cô có thể săn thú, cho nên buổi tối mới không thể ra ngoài.
Buổi tối không thể đi ra ngoài, vậy ban ngày hẳn là có thể ra ngoài.
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng, Nam Chi lập tức mang theo hổ nghênh ngang bước ra cửa, lại bị thị vệ và gã sai vặt cản lại.
Nam Chi vô cùng kinh ngạc, “Ban ngày cũng không thể ra khỏi cửa sao?”
Gã sai vặt ách một tiếng, trong lòng lập tức nghĩ lý do thoái thác, hắn nhìn con hổ bên cạnh Nam Chi, nói: “Ban ngày đi ra ngoài, sẽ khiến bá tánh trong trang viện hoảng sợ.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Vậy ta để lại nó ở trong nhà, một mình ta đi ra ngoài.”
Gã sai vặt:……
Hắn lập tức nói: “Ngươi để nó lại trong nhà, không có ngươi trông chừng, nó đả thương người trong trang viện thì phải làm sao bây giờ.”
Nam Chi còn nói thêm: “Có thể nhốt nó trong lồng sắt nha, ta cầm chìa khóa, chờ ta trở về sẽ mở lồng.”
Gã sai vặt: Ách!
Chết tiệt, không thể kiếm cớ tiếp được nữa!
Cũng không thể nói thẳng là thiếu chủ không cho ngươi ra ngoài.
Nam Chi thất vọng hỏi: “Như vậy cũng không thể đi ra ngoài sao?”
Gã sai vặt không tìm được lý do, lại không thể nói thẳng, chỉ có thể nói bây giờ trang viện quản lý tương đối nghiêm ngặt, tất cả mọi người đều không thể ra ngoài.
Nam Chi nhìn người ra người vào, càng chắc chắn chỉ có chính mình không thể ra ngoài, cho nên, tại sao Cảnh Đô Tuyên lại nhốt cô lại?
Chẳng lẽ hắn đã biết chuyện cô truyền tin cho lão Xà?
Nếu đã biết, dựa theo phong cách của Cảnh Hà Các, hẳn là sẽ trực tiếp giết chết cô, cho dù có không giết, cũng sẽ lột da cô đi, làm sao có thể chỉ nhốt cô lại được?
Nam Chi cũng không dây dưa với gã sai vặt, xoay người đi rồi, gã sai vặt thở phào nhẹ nhõm một hơi, không rõ lắm, đứa nhỏ này rốt cuộc là ngốc hay là thông minh, nếu thông minh đến mức không cần hỏi đã hiểu, cũng quá khủng bố rồi, nhưng nếu người khác nói cái gì cũng đều tin, vậy quá ngốc rồi.
Nam Chi vừa vuốt lông hổ, vừa nói với nó: “Chúng ta phải tu luyện nhanh một chút, bằng không sẽ chết đói nha, bây giờ bọn họ không cho chúng ta ra ngoài đâu.”
Không cho ăn, không cho ra khỏi cửa, là có ý gì?
Nam Chi cẩn thận suy tư một phen, muốn biết Cảnh Đô Tuyên làm như vậy là vì lý do gì.
Chẳng lẽ Cảnh Đô Tuyên muốn cô phải cầu xin hắn sao?
Làm ra nhiều chuyện như thế, chính là vì muốn cô đi cầu xin hắn?
Biểu cảm của Nam Chi chính là một lời khó nói hết, rất là cạn lời.
Cảnh Đô Tuyên lần đầu ra mặt cho ‘muội muội’ lại qua loa cho xong chuyện như vậy, rốt cuộc thì đương sự còn không thèm để ý, người ngoài như hắn càng thêm khó nói.
Cảnh Đô Tuyên nhìn đứa trẻ chỉ biết ăn ăn ăn, rơi vào trầm mặc chưa từng có, nói thật, hắn chưa từng gặp qua đứa trẻ nào như vậy.
Giống như một đứa ngốc, phản ứng trì độn với những chuyện bên ngoài, nhưng nhìn qua lại không phải kẻ ngốc, chỉ có thể nói, cô không bình thường!
Cảnh Đô Tuyên có chút không cam lòng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không đau lòng chút nào sao, không tức giận một chút nào sao?”
Nam Chi không ngờ Cảnh Đô Tuyên lại để ý tới chuyện này như vậy, nói thẳng: “Không thèm để ý nha, ta sống ở nơi này rất tốt, chỉ cần mỗi ngày không bị đói bụng, không phải huấn luyện, còn bị hạ độc, nơi này quả thực chính là thiên đường, ta rất thích nơi này.”
Trải qua quá nhiều cực khổ, hơi tốt một chút, Nam Chi đã vô cùng thỏa mãn.
Cảnh Đô Tuyên nheo nheo mắt, không quan tâm tới cuộc sống bi thảm mà Nam Chi vừa nói, mà là cảm thấy, xem ra, cuộc sống của cô còn chưa đủ thảm, cho nên mới cảm thấy cuộc sống như vậy là tốt.
Cảnh Đô Tuyên đi rồi, nhưng lần này đi rồi, rất lâu cũng không đến, rất nhanh cuộc sống của Nam Chi lại trở nên túng quẫn, gần như không có ai đưa đồ ăn tới, quan trọng nhất chính là, sức ăn của hổ rất lớn, cần ăn rất nhiều thịt.
Hạ nhân trong trang viện không còn chuẩn bị đồ ăn cho một người một hổ nữa.
Nam Chi đói bụng, con hổ lại càng đói, cứ tiếp tục như vậy là không được nha, Nam Chi phải nghĩ cách lấp đầy cái bụng của mình.
Nam Chi không hề bận tâm đến đãi ngộ trong trang viện, bởi vì trong lòng cô, Cảnh Hà Các chính là xấu xa như thế, bất luận làm ra chuyện gì, gặp phải chuyện gì, cũng đều trong dự kiến, không hề có nửa điểm ngoài ý muốn.
Nam Chi đợi đến nửa đêm canh ba, đưa hổ ra khỏi trang viện đến núi rừng săn thú, không có đồ ăn, chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Thời điểm Nam Chi ra ngoài, cũng không gặp bất cứ trở ngại nào, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có người đang theo dõi cô, muốn theo dõi thì theo dõi đi, cô cũng không phải đi làm chuyện xấu, tùy ý theo dõi.
Con hổ vừa vào tới núi rừng đã trở nên vô cùng hưng phấn, chạy khắp nơi, nhìn thấy gà rừng hay thỏ gì đó, lập tức nhào tới, vô cùng nhẹ nhàng, sau đó khi cái miệng mở to đã ngậm được mấy con thỏ mới chậm tốc độ lại, thậm chí còn đẩy cho Nam Chi một con, cho Nam Chi ăn.
Nam Chi không khách khí, lột da nhóm lửa nướng thịt, thịt cũng không ngon lắm, không ngon bằng những lần Cảnh Đô Tuyên mang thức ăn ngon tới.
Nhưng đã đói bụng, có ăn cái gì cũng đều thấy ngon, ăn xong thịt, lại lắc lư trong núi một lúc, còn tìm một ít quả dại mang về.
Con hổ săn thỏ trong núi rất giỏi, đã chất thành một ngọn núi nhỏ, nó lười nhác ngồi bên cạnh liếm thịt, nhìn thấy Nam Chi đi tới, còn dùng móng vuốt khảy khảy thỏ hoang đã chết, ý bảo đều cho Nam Chi.
Nam Chi nhìn thấy nhiều thỏ như thế, không muốn lãng phí, dùng lá cỏ dài xâu những con thỏ lại, xách về trang viện.
Người đang ẩn nấp:........
Có chút kỳ lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trở về trang viện rồi, hắn lập tức đi báo cáo cho Cảnh Đô Tuyên nghe chuyện Nam Chi tự đi vào trong núi săn thú.
Cảnh Đô Tuyên cũng trầm mặc một lúc, nói với thủ hạ: “Ngươi có cảm thấy đầu óc của nàng ta có chút vấn đề không?”
Dù sao thì lần nào cũng vượt xa khỏi phán đoán của Cảnh Đô Tuyên, Cảnh Đô Tuyên đã nghĩ đến chuyện, cô sẽ đói không chịu nổi mà đến tìm cái ‘ca ca’ này.
Hoặc là đi theo những hạ nhân đó bị bắt nạt, ủy khuất mà khóc lóc tới tìm ‘ca ca’ là hắn.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, sẽ là cái dạng này.
Tại sao nàng ta lại không khóc?
Làm sao có thể không khóc?
Cảnh Đô Tuyên chỉ nói: “Ngươi đi theo dõi nàng ta, có chuyện gì thì báo cho ta biết.”
Nam Chi sống cuộc sống một người một hổ được một thời gian, sau khi hết hàng dự trữ, lại cùng hổ ra ngoài đi săn.
Nhưng lúc này đây, Nam Chi bị người ta ngăn cản, nói không cho phép ra ngoài, bây giờ trang viện bị quản chế nghiêm ngặt, bất luận là kẻ nào cũng không được ra ngoài buổi tối.
Nam Chi:??
Trước kia đều có thể đi ra ngoài, bây giờ lại không thể ra ngoài, ta hoài nghi là cố ý nhằm vào ta.
Nam Chi nói: “Ta đi một lúc sẽ trở về, ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về, cầu xin ngươi giúp ta.”
Sau khi cự tuyệt ba lần, ngay cả thương lượng cũng không thể thương lượng, nhìn thấy Nam Chi vẫn đứng yên bất động, gã sai vặt cảnh cáo nói: “Nếu ngươi muốn xông ra, vậy chỉ có thể bắt lại.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Ta, ta là muội muội của thiếu chủ, ta cũng không thể đi ra ngoài sao?”
Nếu có thể lợi dụng Cảnh Đô Tuyên để đi ra ngoài thì không còn gì tốt hơn đâu.
Sắc mặt của gã sai vặt lạnh lùng, “Đây là quy củ, cho dù là thiếu chủ thì cũng không thể ra ngoài buổi tối.”
Nam Chi ồ một tiếng, lập tức xoay người đi rồi, nói cũng lười nói, chính là nhằm vào cô, nhất định là biết cô có thể săn thú, cho nên buổi tối mới không thể ra ngoài.
Buổi tối không thể đi ra ngoài, vậy ban ngày hẳn là có thể ra ngoài.
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng, Nam Chi lập tức mang theo hổ nghênh ngang bước ra cửa, lại bị thị vệ và gã sai vặt cản lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi vô cùng kinh ngạc, “Ban ngày cũng không thể ra khỏi cửa sao?”
Gã sai vặt ách một tiếng, trong lòng lập tức nghĩ lý do thoái thác, hắn nhìn con hổ bên cạnh Nam Chi, nói: “Ban ngày đi ra ngoài, sẽ khiến bá tánh trong trang viện hoảng sợ.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Vậy ta để lại nó ở trong nhà, một mình ta đi ra ngoài.”
Gã sai vặt:……
Hắn lập tức nói: “Ngươi để nó lại trong nhà, không có ngươi trông chừng, nó đả thương người trong trang viện thì phải làm sao bây giờ.”
Nam Chi còn nói thêm: “Có thể nhốt nó trong lồng sắt nha, ta cầm chìa khóa, chờ ta trở về sẽ mở lồng.”
Gã sai vặt: Ách!
Chết tiệt, không thể kiếm cớ tiếp được nữa!
Cũng không thể nói thẳng là thiếu chủ không cho ngươi ra ngoài.
Nam Chi thất vọng hỏi: “Như vậy cũng không thể đi ra ngoài sao?”
Gã sai vặt không tìm được lý do, lại không thể nói thẳng, chỉ có thể nói bây giờ trang viện quản lý tương đối nghiêm ngặt, tất cả mọi người đều không thể ra ngoài.
Nam Chi nhìn người ra người vào, càng chắc chắn chỉ có chính mình không thể ra ngoài, cho nên, tại sao Cảnh Đô Tuyên lại nhốt cô lại?
Chẳng lẽ hắn đã biết chuyện cô truyền tin cho lão Xà?
Nếu đã biết, dựa theo phong cách của Cảnh Hà Các, hẳn là sẽ trực tiếp giết chết cô, cho dù có không giết, cũng sẽ lột da cô đi, làm sao có thể chỉ nhốt cô lại được?
Nam Chi cũng không dây dưa với gã sai vặt, xoay người đi rồi, gã sai vặt thở phào nhẹ nhõm một hơi, không rõ lắm, đứa nhỏ này rốt cuộc là ngốc hay là thông minh, nếu thông minh đến mức không cần hỏi đã hiểu, cũng quá khủng bố rồi, nhưng nếu người khác nói cái gì cũng đều tin, vậy quá ngốc rồi.
Nam Chi vừa vuốt lông hổ, vừa nói với nó: “Chúng ta phải tu luyện nhanh một chút, bằng không sẽ chết đói nha, bây giờ bọn họ không cho chúng ta ra ngoài đâu.”
Không cho ăn, không cho ra khỏi cửa, là có ý gì?
Nam Chi cẩn thận suy tư một phen, muốn biết Cảnh Đô Tuyên làm như vậy là vì lý do gì.
Chẳng lẽ Cảnh Đô Tuyên muốn cô phải cầu xin hắn sao?
Làm ra nhiều chuyện như thế, chính là vì muốn cô đi cầu xin hắn?
Biểu cảm của Nam Chi chính là một lời khó nói hết, rất là cạn lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro