Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Võ Lâm Chí Tôn...

Ngận Thị Kiểu Tình

2025-01-03 22:16:40

Edit: Kim

Đào Hoa làm sao có thể nghiền ngẫm ra tâm tư của Cảnh Đô Tuyên, cho dù có nghĩ đúng rồi, Cảnh Đô Tuyên cũng nói nàng làm sai, tất cả quyền chủ động đều nằm trong tay Cảnh Đô Tuyên.

Cảnh Đô Tuyên muốn người ta đoán đúng là đoán đúng, muốn người ta đoán sai là đoán sai, có đôi khi còn không cho người ta đoán.

Đoán!

Nam Chi mới lười đi đoán, đúng là nhàm chán.

Cảnh Đô Tuyên nhìn bộ dạng ngây ngốc của Nam Chi, dùng ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, nói: “Nơi này cũng chỉ có hai chúng ta!”

Nam Chi mê mang nhìn hắn, vậy thì sao?

“Chúng ta có thể ngầm thân cận.” Cảnh Đô Tuyên nhìn Nam Chi nói.

Nam Chi không chút suy nghĩ nói: “Chào chủ nhân.”

Vẻ mặt Cảnh Đô Tuyên dừng lại một chút, “Nơi này chỉ có hai chúng ta.”

Nam Chi: “Chào ca ca.”

Ta thật sự rất lười đoán, ngươi muốn làm sao thì làm.

Cảnh Đô Tuyên đánh giá Nam Chi, Nam Chi tắm rửa sạch sẽ trông đã có một dạng của một đứa trẻ, ít nhất không phải bộ dạng bẩn thỉu làm người ta phiền chán.

Ánh mắt Cảnh Đô Tuyên dừng lại ở đôi mắt của Nam Chi, đột nhiên nói: “Cả người ngươi, cũng chỉ có đôi mắt là đẹp.”

Nam Chi:……

Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, bắt đầu pua rồi.

Nam Chi cũng nhìn đôi mắt của Cảnh Đô Tuyên, “Ngươi cũng chỉ có đôi mắt là đẹp.”

Cảnh Đô Tuyên lập tức cảm thấy bị mạo phạm, cô cũng chỉ vào hắn, sắc mặt của hắn nhìn bằng mắt thường cũng thấy đang dần xấu đi, hắn híp mắt, không giận mà uy nhìn Nam Chi, “Ta chỉ đôi mắt là đẹp sao?”

Cảnh Đô Tuyên chưa bao giờ để ý tới diện mạo của mình, nhưng cũng biết mình lớn lên đẹp, đột nhiên bị phủ nhận, không vui trong lòng lập tức trào ra như thủy triều.

Nam Chi không thèm để ý nói: “Ngươi chỉ khen đôi mắt ta đẹp, ta cũng chỉ khen đôi mắt ngươi đẹp.”

Cảnh Đô Tuyên suýt chút nữa đã tức giận bật cười, lại cảm thấy mình không nên so đo với một kẻ ti tiện vụng về, hắn vung tay áo trực tiếp đi rồi.

Nam Chi nhìn bóng lưng Cảnh Đô Tuyên, ngáp một cái, ăn uống no đủ xong lại buồn ngủ, Nam Chi lập tức bò lên giường, không tim không phổi bắt đầu ngủ, không hề để chuyện về Cảnh Đô Tuyên ở trong lòng.

Thật hy vọng ngày nào Cảnh Đô Tuyên cũng tới đưa đồ ăn ngon.

Cảnh Đô Tuyên hẳn là sẽ không hạ độc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng không biết trên người mình có cái gì làm Cảnh Đô Tuyên muốn có.

Đào Hoa vẫn luôn nghiền ngẫm tâm tư của Cảnh Đô Tuyên, cũng chỉ biết, Cảnh Đô Tuyên sẽ không bao giờ lãng phí thời gian vào những chuyện vô ích.

Một lúc muội muội, một lúc lại hạ nhân, đúng là có tật xấu.

Đơn giản là lười quản.

Mỗi ngày Nam Chi đều ngoan ngoãn ở trong phòng, ngoài tu luyện ra, chuyện gì cũng không làm, Cảnh Đô Tuyên thật đúng là thi thoảng sẽ đến thăm Nam Chi.

Mỗi lần đến đều mang theo đồ ăn ngon, Nam Chi đã bắt đầu mong chờ Cảnh Đô Tuyên đến đấy.

Nhưng cũng chỉ là mong chờ, nếu Cảnh Đô Tuyên không đến, Nam Chi cũng có việc riêng phải làm, sẽ không thời thời khắc khắc chờ Cảnh Đô Tuyên đến.

Hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, nhưng bọn hạ nhân đã bắt đầu cân nhắc tới tâm tư của chủ nhân đối với đứa trẻ kia, thật sự là coi đứa trẻ kia thành muội muội sao?

Đứa trẻ bẩn thỉu này làm sao có thể lọt vào mắt thiếu chủ, được thiếu chủ ưu ái được?

Cách một khoảng thời gian, thiếu chủ sẽ tới thăm nàng, cũng không biết là muội muội, hay là gì khác?

Chẳng lẽ thiếu chủ thích đứa trẻ này, nhưng đứa trẻ này mới chỉ khoảng sáu, bảy tuổi?

Chuyện gì đang xảy ra?

Trong lòng mọi người có một suy nghĩ đáng sợ, nhưng cũng chỉ có thể ép mình suy nghĩ theo hướng bình thường, mọi người đều nhìn Nam Chi bằng ánh mắt dò xét và bắt bẻ.

Tiểu nha đầu này làm sao có thể lọt vào mắt thiếu chủ được.

Lớn lên cũng không phải bộ dạng hồ ly tinh, căn bản không có tư cách làm hồ ly tinh, còn không đẹp bằng thiếu chủ, không thích hợp đi cùng thiếu chủ.

Nhưng cho dù làm muội muội, nàng ta cũng không xứng!

Thị nữ và gã sai vặt của trang viện Cảnh Hà Các, người nào không xuất sắc, ném tới nơi nào trong võ lâm cũng có thể được coi là tuấn tú lịch sự, hơn nữa còn đều có võ công, có thể nói, ngoài chủ nhân ra, sẽ không phục bất kỳ ai.

Bây giờ, một tiểu nha đầu như vậy lại phá lệ được thiếu chủ sủng ái, dựa vào cái gì nha, có biết bao nhiêu người đang chờ xuất đầu nha!

Nam Chi bị nhằm vào, đồ ăn bị thiếu, có đôi khi yêu cần món đồ gì đó, đều bị người ta năm lần bảy lượt lừa gạt cho qua.

Nam Chi có thể cảm nhận được những người này chiếu lệ, nhưng cũng không để ý, người ta không muốn giúp thì thôi, chỉ cần một ngày ba bữa cơm no là được, những thứ khác đều không sao cả.

Đối với sự nhằm vào của những người này, Nam Chi không có để trong lòng.

Nhưng trong một lần Cảnh Đô Tuyên đến, mang theo cả đồ đến, thời điểm Nam Chi đang vui vẻ ăn uống, Cảnh Đô Tuyên đột nhiên ném chén rượu về một hướng.

“Bành……”

Mảnh sứ văng tung tóe, dọa sợ những người trong phòng, đặc biệt là thị nữ đang hầu hạ ở một bên, càng sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi cũng bị hoảng sợ, nhưng càng nghi hoặc nhiều hơn, cô nhìn thị nữ quỳ dưới mặt đất, đột nhiên nghi hoặc, nơi này không phải là giang hồ sao, như thế nào lại giống thâm cung lục viện rồi?

Cũng không biết Cảnh Đô Tuyên phát điên cái gì!

Cảnh Đô Tuyên nhìn thị nữ chung quanh, “Đào Hoa là muội muội của ta, chính là chủ tử của Cảnh Hà Các, các ngươi dám thờ ơ với chủ tử như vậy, phải bị tội gì?”

Bọn thị nữ lập tức bắt đầu dập đầu, nói mình sai rồi, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư.

Nam Chi:???

Cảnh Đô Tuyên nhất định là có tật xấu!

Khẳng định, nhất định!

Bắt đầu nổi điên rồi!

Cảnh Đô Tuyên đối diện với đôi mắt mê mang của Nam Chi, nói với cô: “Những người này không chú ý hầu hạ chủ nhân, nên chịu phạt, nói đi, cho ngươi xả giận, nên phạt thế nào?”

Nam Chi: “ Không cần nha, ta không có tức giận.”

Đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy?

Cảnh Đô Tuyên nghẹn lại một chút, “Ngươi không tức giận chút nào sao?”

Nam Chi lắc đầu, “Ta không tức giận nha, tại sao ta lại phải tức giận?”

Trải qua cuộc sống nơi sơn động, Nam Chi cảm thấy cuộc sống bây giờ đã là rất tốt rồi.

Nhưng mà, Cảnh Đô Tuyên lại một hai tỏ vẻ ‘ta làm chủ cho ngươi’, thật sự làm Nam Chi không thể hiểu được, tình huống gì đây!

Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Vậy thì quên đi, bọn họ không làm sai cái gì cả.”

Cảnh Đô Tuyên chỉ nói: “Sai, bọn họ đã làm sai, bất kính với chủ nhân.”

Thị nữ càng thêm sợ hãi, liền nói: “Thiếu chủ, chúng nô tỳ đã biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, cầu xin thiếu chủ tha cho chúng nô tỳ.”

Cảnh Hà Các là tổ chức tình báo sát thủ, tất nhiên là một nơi tàn khốc, cho dù thị nữ nơi này không phải trải qua cuộc sống huấn luyện khổ sở nơi rừng núi, nhưng làm sai chuyện gì, cũng có hình phạt tàn khốc chờ đợi bọn họ.

Cho nên, bây giờ những thị nữ này đều vô cùng sợ hãi, vô cùng hối hận, tại sao thiếu chủ lại thích vị đường muội nửa đường nhảy ra này tới như vậy?

Nam Chi tranh thủ thời gian ăn tiếp, không ăn để lâu sẽ nguội, hương vị không còn ngon nữa.

Bầu không khí trở nên ngưng trọng, tiếng chén đũa va vào nhau vô cùng nổi bật, Cảnh Đô Tuyên thấy Nam Chi vẫn không ngừng ăn, đối với đầu óc của người này đã không còn hy vọng gì.

Ngu dốt, vô cùng ngu dốt.

Làm sao có thể ngu dốt tới nước này, không cảm nhận được ý xấu của người khác, cũng không cảm nhận được ý tốt của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0