Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Võ Lâm Chí Tôn...

Ngận Thị Kiểu Tình

2025-01-03 22:16:40

Edit: Kim

Đãi ngộ của Nam Chi tốt hơn một chút, không riêng gì có thể dẫn theo hổ đi dạo trong sân viện, không có ai ngăn cản, hơn nữa mọi người còn gọi Nam Chi là tiểu thư.

Nam Chi:???

Tiểu thư?

Tại sao lại gọi là tiểu thư, trở nên rất kỳ quái nha?

Nam Chi hỏi tại sao, thị nữ trả lời, bởi vì thiếu chủ nhận cô làm nghĩa muội.

Nam Chi:???

Nghĩa muội?

Thật hay giả?

Tại sao lại đột nhiên biến thành nghĩa muội của Cảnh Đô Tuyên, Cảnh Đô Tuyên là loại người gì, cao ngạo như vậy, làm sao có thể chấp nhận một người ti tiện như cô làm nghĩa muội.

Nam Chi suy nghĩ một lát, ngơ ngác gật đầu, “Được.”

Mặc kệ ngươi có âm mưu quỷ kế gì, ta ăn của ngươi, uống của ngươi, cũng không thiệt!

Không phải sống khổ sở mỗi ngày là được, không cần quá tốt.

Nói là muội muội, nhưng Nam Chi rất ít khi gặp được Cảnh Đô Tuyên, dần dần, thị nữ cũng không thèm để ý tới Nam Chi nữa.

Nhưng Nam Chi cũng không thèm để ý, đã trải qua cuộc sống khổ cực trong sơn động, ở nơi này không có người đánh mắng cô, không cần phải quá thoải mái.

Nam Chi nỗ lực tu luyện, từng chút từng chút tích lũy nội lực, bây giờ, trong đan điền của cô đã có một ít nội lực, tối nào cô cũng đi tiếp xúc với hạt giống hoa lan u minh.

Mặc kệ Cảnh Đô Tuyên có mục đích gì, Nam Chi đều phải lợi dụng khoảng thời gian này, làm bản thân trở nên mạnh lên.

Nam Chi không chỉ tu luyện cho mình, mà còn thi thoảng truyền cho con hổ một tia nội lực, hy vọng hổ cũng có thể sử dụng nội lực, có thể sống lâu một chút.

Loại nội lực này giống như là hấp thu linh thú đông đặc, linh khí luôn là thứ tốt đối với động vật.

“Tê tê tê……”

Một con rắn nhỏ màu xanh biếc bò tới trước mặt Nam Chi, Nam Chi nhìn rắn nhỏ, ngơ ngác, cùng con rắn nhỏ nhìn nhau, nhìn nhau một lúc lâu.

Ồ, lúc này Nam Chi mới nhớ ra, con rắn nhỏ này là của lão Xà, phải báo cho lão Xà một chút chuyện, nói cho lão Xà biết chuyện trong trang viện.

Chuyện gì, ta cũng không biết, cái trang viện này được canh giữ rất nghiêm ngặt, trong tối còn có rất nhiều thủ vệ.

Ta nên nói gì với con rắn nhỏ?!

Tê tê tê……

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Con rắn nhỏ thò đầu lưỡi nhỏ ra, ngẩng đầu lên chờ đợi Nam Chi, Nam Chi vươn tay sờ con rắn nhỏ, mát lạnh sảng khoái.

Nam Chi suy nghĩ một lúc, nói với con rắn nhỏ: “Cảnh Đô Tuyên nhận ta làm nghĩa muội, nhưng ta không biết tại sao.”

Có cái thân phận này là có thể cáo mượn oai hùm, chó cậy thế chủ, ít nhất, lão Xà sẽ không dám trực tiếp giết cô, ta đúng là quá thông minh.

Nhưng Nam Chi lại ngu xuẩn mà nói: “Nhưng mà nơi này có rất nhiều chỗ không thể đi.

Nói xong Nam Chi liền không nói nữa, con rắn nhỏ đợi một hồi, thấy Nam Chi không nói chuyện, liền muốn bò đi, Nam Chi lại sờ sờ con rắn nhỏ, con rắn nhỏ này thật là đáng yêu.

Ta rất muốn cướp rắn nhỏ từ tay lão Xà.

Con rắn nhỏ bò đi không bao lâu, Cảnh Đô Tuyên tới, trong tay gã sai vặt bên cạnh còn cầm một hộp đồ ăn, gã sai vặt mở hộp đồ ăn ra, lấy ra những món ăn tinh xảo đầy đủ hương vị.

Nam Chi theo bản năng nuốt nước miếng, nhìn có vẻ rất ngon, nhưng Nam Chi lại nhịn xuống, rốt cuộc Cảnh Đô Tuyên không phải người tốt gì.

Đột nhiên cho cô ăn, hơn phân nửa là không phải chuyện gì tốt.

Cảnh Đô Tuyên ngồi xuống, hất cằm nói với Nam Chi: “Ngồi xuống ăn đi.”

Nam Chi lập tức ngồi xuống, nhưng không có lập tức bắt đầu ăn, mà là hỏi:”Tại sao ngươi lại mời ta ăn cơm?”

Cảnh Đô Tuyên hỏi lại: “Tại sao ta không thể mời ngươi ăn cơm, hơn nữa, không phải bây giờ ngươi là muội muội của ta sao?”

Ca ca mời muội muội ăn cơm, nhìn qua rất bình thường, nhưng chúng ta không phải là huynh muội bình thường nha!

Cái đồ tồi này không hạ độc vào trong đồ ăn rồi đi!

Tại sao lại hạ độc vào trong đồ ăn ngon, lãng phí lương thực, quả nhiên là tạo nghiệt!

Cảnh Đô Tuyên nói với Nam Chi: “Ăn đi.”

Nam Chi gật đầu, “Được.”

Dù sao ở trong sơn động, bị hạ độc cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa còn là đồ ăn ngon thế này, có độc cũng ăn, tiếp xúc với hoa lan u minh một thời gian, thời gian dài, năng lực giải độc cũng tăng lên rồi.

Đồ miễn phí sao lại không ăn.

Nam Chi cầm đũa lên bắt đầu ăn, Cảnh Đô Tuyên thấy Nam Chi ăn, cũng cầm lấy đũa lên ăn, Nam Chi thấy Cảnh Đô Tuyên cũng ăn, lập tức ý thức được, trong đồ ăn không có độc, thật tốt quá!

Tốc độ gắp đồ ăn của Nam Chi tăng lên, đến cuối cùng là dùng hai tay nắm đồ ăn, bắt đầu trực tiếp đoạt đồ ăn trong đũa Cảnh Đô Tuyên.

Cảnh Đô Tuyên nhìn người ăn ngấu nghiến, cười một tiếng, buông đũa xuống, chậm rãi uống nước trà, cứ như vậy mà nhìn Nam Chi.

“Cách……”

Nam Chi ăn no nấc lên một cái, tới thế giới này, đây là lần đầu tiên được ăn ngon như vậy, ăn no như vậy, thật sự quá thoải mái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi nói lời cảm tạ với Cảnh Đô Tuyên: “Cảm ơn ngươi đã mời ta ăn cơm.”

Bây giờ Cảnh Đô Tuyên đã tốt hơn một chút, cô cần phải ăn no, mới có thể lớn lên, mới có thể làm mình trở nên cường tráng, sau đó đánh các ngươi kêu ngao ngao.

“Khách khí cái gì, tuy rằng ngươi sinh ra đã ti tiện, nhưng dưới sự che chở của ta, vẫn có thể trải qua ngày lành.”

Cảnh Đô Tuyên nói thẳng.

Nam Chi:???

Ta ti tiện như thế nào?

Ngươi cao quý chỗ nào?

Ta không hiểu lắm đâu?

Ngươi nói ngươi không chê ta, lại luôn miệng nói ta là người ti tiện.

Nam Chi nhìn Cảnh Đô Tuyên không nói gì, ta muốn xem ngươi còn có thể nói ra những lời vô nghĩa gì nữa.

Ngươi thật đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!

Hệ thống ca ca nói ta không thể nói được, nhưng ta cảm thấy, Cảnh Đô Tuyên càng không nói được.

Cảnh Đô Tuyên nói tiếp: “Cảnh Hà Các là một nơi tàn khốc, ở nơi này, thực lực kém sẽ chết, tuy rằng ta có thể che chở ngươi, nhưng chính ngươi cũng phải nỗ lực.”

“Ta phải nói lời tàn nhẫn với ngươi trước, ở nơi này, ta có thể che chở ngươi, nhưng cũng có thể giết ngươi, cho nên, ngươi phải nghe lời ta.”

Nam Chi suy nghĩ, nói: “Ta phải nghe ngươi nói đúng không?”

Cảnh Đô Tuyên gật đầu, “Đúng vậy, ngươi phải nghe lời ta nói, từ giờ trở đi, ngươi chính là thủ hạ của ta, trong lòng ta đã coi ngươi là muội muội, nhưng trên thực tế, ngươi là thủ hạ của ta.”

Nam Chi:……

Lại là muội muội, lại là thủ hạ, thật là phiền muốn chết.

Nam Chi không rõ nguyên do hỏi: “Rốt cuộc ta là thủ hạ hay là muội muội của ngươi?”

Cảnh Đô Tuyên lười nhác nói: “Tùy ngươi.”

Nam Chi trực tiếp lười biếng, “Ta không biết.”

Dù sao thì Nam Chi cũng cảm thấy, Cảnh Đô Tuyên đang muốn PUA cô, cố ý làm phức tạp mọi chuyện lên, làm cô không nhìn rõ tình huống.

Dù sao trong cốt truyện, Cảnh Đô Tuyên cũng ngầm tỏ ra Đào Hoa là người rất thân cận với mình, nhưng thời điểm có người ngoài, hắn lại đối xử lạnh lùng với Đào Hoa tới cực điểm, làm Đào Hoa như đi trong sương mù.

Những khi Đào Hoa làm sai chuyện gì, Cảnh Đô Tuyên đều nhíu mày, sao ngươi lại ngốc như vậy, một chút chuyện cũng làm không xong.

Đào Hoa cẩn thận nghiền ngẫm tâm tư của Cảnh Đô Tuyên, nhưng tâm tư của Cảnh Đô Tuyên làm sao một người bình thường có thể nghiền ngẫm được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0