Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Võ Lâm Chí Tôn...

Ngận Thị Kiểu Tình

2025-01-03 22:16:40

Edit: Kim

Cảnh Đô Tuyên vươn tay ra, Nam Chi co rúm người lại, đôi tay Cảnh Đô Tuyên bao trùm lên đôi mắt Nam Chi, hắn cười một tiếng, “Sợ cái gì, ta còn có thể ăn thịt ngươi sao.”

Nam Chi cảm giác được bàn tay che mắt mình có một loại lạnh lẽo khó tả, làm người ta rất không khỏe, không nhịn được mà chớp chớp mắt.

Rất nhanh, Cảnh Đô Tuyên đã rút tay lại, dùng khăn lau tay, trêu chọc nói: “Bẩn quá.”

Giống như vừa nói đùa vừa bất đắc dĩ, lại mang theo một tia ghét bỏ, một chút cưng chiều.

Nam Chi nghiêng đầu, không biết bây giờ Cảnh Đô Tuyên lại đang có cái tật xấu gì, dù sao thì không phải là một người bình thường.

Cảnh Đô Tuyên nói với Nam Chi: “Gọi ca ca.”

Ca ca?!

Toàn thân Nam Chi run lên, cảm thấy người này có gì đó không đúng, gọi ca ca, ngươi sẽ không giết ta sao?

Nam Chi biết Cảnh Đô Tuyên ghét bỏ mình, lúc trước cũng là thật sự muốn giết cô, nhưng còn bây giờ thì sao, lại muốn gọi hắn là ca ca, nhất định là lại có cái chủ ý xấu xa gì đó.

Nam Chi nói thẳng: “Lão Xà nói ta là kẻ ti tiện, sao có thể gọi ngươi là ca ca được.”

Đúng là vui buồn thất thường, lúc nãy còn muốn giết người, bây giờ lại muốn gọi là ca ca, ca ca này cũng thật là đáng sợ.

Ta không có ca ca như vậy, có ca ca như vậy chính là kiếp trước giết người, kiếp này mới gặp phải ca ca như vậy.

Ca ca này có đứng đắn sao?

Vừa nhìn đã thấy là không đứng đắn!

Bây giờ Cảnh Đô Tuyên đã có chút giống với sau này, sau khi lớn lên, hắn phong lưu bừa bãi, mọi âm mưu tàn khốc đều giấu dưới vẻ ngoài tuấn mỹ.

Cảnh Đô Tuyên ném khăn tay đi, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Nam Chi, “Ngươi là loại ngươi ti tiện ghê tởm, nhưng ta xem trọng ngươi, ngươi có thể từ người ti tiện trở nên không còn ti tiện.”

Nam Chi:???

Phải không?

Từ ti tiện trở nên không ti tiện, là cái gì, Nam Chi có chút mê mang.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cảnh Đô Tuyên: “Gọi ca ca.”

Nam Chi: “geigei”.

Cảnh Đô Tuyên nhíu nhíu mày, cảm thấy cô kẹp giọng như vậy mà gọi ca ca nghe có chút không khỏe.

Cảnh Đô Tuyên nói một tiếng ngoan, xoay người đi rồi, đi được một đoạn, lại quay đầu nhìn Nam Chi, nói đúng ra, là nhìn đôi mắt Nam Chi, Nam Chi theo bản năng sờ đôi mắt mình.

Cái geigei này thật làm người ta cảm thấy bất an, thật sự rất bất an.

Tại sao hắn lại nhìn đôi mắt của mình.

Chẳng lẽ hắn muốn móc mắt cô.

A, móc mắt, sao có thể xảy ra chuyện quá đáng như vậy.

Quả nhiên, Cảnh Hà Các không phải là một nơi tốt, kinh doanh sát thủ, còn mua bán nội tạng, Cảnh Hà Các này thật sự phạm pháp!

Nhưng mà nơi này sẽ không có ai dẫn đám gia hỏa này đi giẫm máy may, làm búp bê vải.

Nhưng Nam Chi cảm thấy một tiếng geigei này vẫn có chút tác dụng, ít nhất đã có người cho Nam Chi ăn, còn cho Nam Chi một căn phòng, Nam Chi hỏi thị nữ: “Tỷ tỷ, có thể để tiểu hổ ở cùng ta không, nó thật sự không có cắn người, thật sự.”

Thị nữ cự tuyệt, “Thiếu chủ nói, con hổ phải bị nhốt trong lồng, ngươi vào phòng nghỉ ngơi đi, tiểu thư, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Đừng nói là Nam Chi không kịp phản ứng, mà ngay đến cả những gã sai vặt và thị nữ trong viện còn chưa kịp phản ứng lại.

Thiếu chủ cao quý lại coi nha đầu ti tiện này thành một món đồ chơi, không khác gì một con thỏ trong sân, bây giờ lại kêu thiếu chủ là ca ca, đúng là xui xẻo!

Thật là làm người ta đố kỵ!

Nam Chi nhìn con hổ, nói với thị nữ: “Cảm ơn tỷ tỷ, vậy ta sẽ ở trong lồng, có thể cho ta một tấm chăn không, cảm ơn ngươi.”

Nam Chi chủ động đi vào lồng sắt, nhìn dáng vẻ là muốn ở trong lồng sắt.

Thị nữ không nói gì, cho Nam Chi đệm chăn và thức ăn, Nam Chi trấn an con hổ có chút táo bạo, hỏi thị nữ xin thật nhiều thịt tươi cho hổ ăn.

Thị nữ vừa ghét bỏ vừa sợ hãi nhìn con hổ ăn từng miếng thịt, máu chảy đầm đìa, lại nhìn đứa trẻ cưng chiều nhìn con dã thú há to mồm ăn thịt, cảm thấy thật kinh khủng.

Đứa nhỏ này nhìn đã thấy không bình thường, ở gần dã thú, thận cận dã thú, thật kỳ quái.

Mặc kệ rốt cuộc Cảnh Đô Tuyên có mục đích gì, nhưng Nam Chi cảm thấy cuộc sống bây giờ khá tốt, có chỗ che mưa chắn gió, không cần huấn luyện mỗi ngày, bị huấn luyện thành sát thủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thư phòng.

“Cha.” Cảnh Đô Tuyên gọi một tiếng cha với người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ dữ tợn.

Các chủ liếc mắt nhìn con trai, “Đã xảy ra chuyện gì, đứa trẻ xà bộ đưa đến không thú vị sao?”

“Thú vị, thú vị, rất thú vị.” Cảnh Đô Tuyên cười, tấm tắc hai tiếng, “Con nghi ngờ đứa nhỏ này có giang mục châu.”

“Giang mục châu, trong võ lâm không biết đã có bao nhiêu người muốn biến mắt mình thành giang mục châu, mà có người, trời sinh đã có giang mục châu.”

Giang mục châu chính là một thứ tốt, trong chiến đấu quả thực là một món vũ khí sắc bén, nghe nói giang mục châu có thể nhìn một vật bay nhanh thành thong thả, có thể đoán được quỹ đạo.

Đối với người luyện võ chính là món vũ khí sắc bén, có thể dự đoán đòn tấn công của đối phương, còn có thể né tránh tấn công của đối phương, thật sự quá mức vô lại.

Bây giờ, có người trời sinh đã có giang mục châu, còn là trên người một kẻ ti tiện, thật sự làm người ta khó chịu!

“Giang mục châu.” Các chủ có chút kinh ngạc, “Người xà bộ có biết chuyện này không?”

“Chỉ sợ là không biết, nếu biết sẽ không đưa tới, cha……” Giọng điệu của Cảnh Đô Tuyên có chút do dự, “Đã có trường hợp nào nhổ giang mục châu thành công chưa?”

Các chủ suy nghĩ một chút, “Căn cứ theo thông tin tình báo thu thập được, chưa từng có trường hợp thành công, nói như vậy, bởi vì người có giang mục châu đều là hạng người có võ công cao cường, từng chút từng chút cải tạo đôi mắt của mình, đều là người có thực lực, ai có thể móc mắt bọn họ, thứ hai, người chết rồi, đôi mắt cũng trở nên vô dụng.”

Các chủ hơi quay đầu lại, chiếc mặt nạ dữ tợn dưới ánh nến trông rất quái dị: “Con muốn đổi mắt?”

Đối mặt với ý tưởng khó tin của con trai, các chủ vô cùng bình tĩnh, “Không phải đồ của mình, thân thể của con sẽ có bài xích, loại khó chịu này sẽ theo con cả đời.”

“Hay là con cảm thấy, bản thân sẽ không thể tu luyện đến hóa cảnh, không thể tự luyện ra giang mục châu?”

“Con không có tự tin?”

Cảnh Đô Tuyên a một tiếng, “Con chỉ khó chịu, tại sao giang mục châu lại sinh ra từ trên người một kẻ ti tiện.”

“Tại sao à, không tại sao cả.” Cảnh các chủ có vẻ vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn không có cảm giác gì với giang mục châu, “Nếu con thật sự khó chịu đến thế, cứ trực tiếp móc mắt nàng ta ra, nghiền nát nó, đồ trên người con mới là tốt nhất, với thiên phú của con, sớm muộn gì cũng sẽ có giang mục châu, không cần phải ghen ghét một kẻ ti tiện.”

Cảnh Đô Tuyên nghe cha nói như vậy, ngược lại mỉm cười, “Giang mục châu cũng khó có được, móc ra thật sự quá đáng tiếc, nuôi một vật chứa giang mục châu, cũng không phải là không được.”

Cảnh các chủ gật đầu, giọng nói lạnh lùng lại thong thả, “Đúng rồi, đó là tác dụng của kẻ ti tiện.”

Cảnh Đô Tuyên còn trẻ tuổi, mới có thể coi giang mục châu thành bảo vật quý hiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0