Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Võ Lâm Chí Tôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2025-01-03 22:16:40
Edit: Kim
Nam Chi vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn mũi tên sượt qua thân hổ, trái tim đập như sấm, thật dọa người, quá dọa người.
Vừa mới thở ra một hơi, lại nghe thấy tiếng xuyên qua không khí, lại một mũi tên xé gió mà đến, Nam Chi quay đầu nhìn thấy mũi tên kia đang hướng về phía giữa mày mình, nếu bị bắn trúng, người sẽ chết.
Ở trong mắt Nam Chi, mũi tên kia như được thêm vào hiệu ứng đặc biệt, vừa nhanh lại vừa chậm, Nam Chi lập tức cúi thấp thân thể xuống, tránh mũi tên.
“Hử?”
Không nhìn thấy hình ảnh như trong dự đoán, mũi tên này sẽ xuyên qua đầu đứa nhỏ, dưới lực quán tính, sẽ bị treo lên vách tường.
Tên hắn bắn đã dùng 8 phần lực, với độ tuổi này của Cảnh Đô Tuyên, nội lực vẫn còn kém hơn lúc lớn, nhưng vẫn có thể xem như là thiên chi kiêu tử.
Nhưng hình ảnh trong tưởng tượng không có xuất hiện.
Cảnh Đô Tuyên vô cùng kinh ngạc khi đứa nhỏ này có thể tránh thoát khỏi mũi tên, dưới tình huống như vậy, vậy mà lại có thể né tránh mũi tên, hắn nheo nheo mắt.
Có phải trên người đứa nhỏ có thứ gì đó không, hay là may mắn có thể thoát khỏi mũi tên?
Cảnh Đô Tuyên không muốn xem biểu diễn xiếc thú nhàm chán, so với xem động vật biểu diễn, tự mình săn thú mới thú vị.
Săn giết hổ, về phần đứa nhỏ này, cùng lắm chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.
Trong lòng Cảnh Đô Tuyên thật sự cảm thấy thú vị, lại kéo dây cung ra, nhắm ngay vào Nam Chi, muốn biết mũi tên trước đó, rốt cuộc là đứa trẻ này may mắn tránh được, hay là thật sự có thực lực tránh thoát.
Nam Chi:……
Ngươi làm con người đi!
Lúc này Cảnh Đô Tuyên đã rất tàn nhẫn, nhưng Đào Hoa lại thật sự rơi vào sự trêu chọc tùy tiện của Cảnh Đô Tuyên, trêu đùa giống như trêu đùa một con chó nhỏ.
Nam Chi cảm thấy rất đáng tiếc, Đào Hoa không dễ dàng gì mới có thể sống sót, tại sao lại vì Cảnh Đô Tuyên mà từ bỏ tính mạng được!
May mắn của con người đều có giới hạn, không thể lúc nào cũng may mắn, quả nhiên, số lần nhiều, vẫn sẽ chết.
Nam Chi điều khiển hổ chạy tới chạy lui né tránh mũi tên, nhưng mũi tên của Cảnh Đô Tuyên nhắm ngay vào Nam Chi, cũng không biết lúc nào mũi tên sẽ rời cung.
Nam Chi:……
Người này thật sự rất xấu nha!
Nam Chi đơn giản là ngừng di chuyển, bộ dạng mặc kệ để Cảnh Đô Tuyên tùy ý bắn, ngươi muốn làm gì thì làm đi, tùy ngươi!
Cũng là vì ta không đủ thực lực, bằng không ta cũng sẽ dùng cung tiễn bắn ngươi.
Con mồi không giãy giụa, ngược lại làm người ta không còn hứng thú, thật là mất hứng, Cảnh Đô Tuyên cau mày, trở nên lười biếng.
Cảnh Đô Tuyên hỏi: “Sao lại không chạy?”
Nam Chi sâu kín nhìn hắn: “Dù sao thì ta cũng chết.”
“Ồ, phải không?” Ta không tin, ta không tin một người sắp chết, lại không giãy giụa một chút.
Ngay sau đó Cảnh Đô Tuyên lại kéo căng cung ra hơn, mũi tên nóng lòng muốn thử, hơi chấn động.
“Bá……”
Mũi tên rời cung phá không khí mà đi, bắn nhanh về phía Nam Chi, Nam Chi không có cuống quít né tránh, chờ tới khi mũi tên tới trước mặt, mới nghiêng đầu tránh mũi tên đi.
Trong mắt người ngoài, đứa nhỏ này chính là lâm nguy không sợ, mũi tên bay nhanh như vậy vẫn có thể né tránh, trên người có chút thực lực.
Cảnh Đô Tuyên híp mắt, túm lấy càng nhiều mũi tên bắn về phía Nam Chi, Nam Chi đều lần lượt né tránh.
Những mũi tên này ở trong mắt Nam Chi, đều rất chậm, chỉ cần mình khẽ động một chút, là đều có thể né tránh.
Chung quanh là một mảnh im lặng, mọi người kinh ngạc nhìn Nam Chi, Cảnh Đô Tuyên tùy tay đưa cung tiễn cho gã sai vặt, đi về phía Nam Chi, con hổ nằm xuống, hướng về phía hắn gầm nhẹ.
Cảnh Đô Tuyên vẫy vẫy tay với Nam Chi, chỉ thiếu không ‘chút chút chút’ như trêu chọc một con chó con, “Lại đây.”
Nam Chi do dự, khuôn mặt lấm lem, khiến cho đôi mắt trong veo của cô lại mang theo một chút ngây thơ, ánh mắt trong suốt như vậy, làm cô và hổ không khác gì nhau.
Nam Chi do dự mà nhìn Cảnh Đô Tuyên, “Ngươi sẽ giết ta sao?”
Cảnh Đô Tuyên cười, “Sao có thể, bây giờ ta không muốn giết ngươi, ngươi có thể sống.”
Nam chi tỏ vẻ không tin, thật vậy sao, ta không tin.
Dù sao thì ta cũng không tin.
Ngươi chính là một người có tâm địa rất xấu.
Cảnh Đô Tuyên nói với cô: “Ngươi lại đây.”
Nam Chi nhìn chung quanh, đừng thấy bây giờ nơi này không có ai, nhưng ẩn nấp rất nhiều người, khẳng định là không thể chạy thoát được.
Nam Chi chỉ có thể xuống khỏi lưng hổ, chậm rãi đi tới trước mặt Cảnh Đô Tuyên, nhưng lại đứng cách Cảnh Đô Tuyên một khoảng cách, nếu Cảnh Đô Tuyên có thật sự làm cái gì, cô cũng có thể trốn thoát.
Con hổ cắn góc áo Nam Chi, kéo Nam Chi về phía sau, không cho Nam Chi đi qua, còn trưng ra bộ mặt dữ tợn nhìn Cảnh Đô Tuyên.
Cảnh Đô Tuyên nhìn màn tương tác của một người một hổ, nói với Nam Chi: “Ta lại không phải người xấu, ngươi không cần phải sợ ta.”
Nam Chi:……
Tại sao ngươi lại không thể nhận thức về bản thân mình như vậy?
Nam Chi gật đầu: “Đúng vậy, ngươi là người tốt.” Ngươi là người tốt, trên thế giới này không có người xấu.
Bộ dạng gạt người này của ngươi giống ông chú kỳ quái lắm nha!
Cảnh Đô Tuyên nói: “Tình cảm giữa ngươi và con hổ này khá tốt.”
Nam Chi phủ nhận: “Không, không tốt.”
Ta nói tình cảm tốt, ngươi sẽ giết hổ để uy hiếp ta.
Đừng cho là ta không biết, trên thế giới này chính là có loại người như vậy, thích phá hủy đồ vật mà người khác yêu thích, phá hủy hạnh phúc của người khác, nhìn thấy người khác thống khổ liền cảm thấy thoải mái.
Cảnh Đô Tuyên hơi dừng lại một chút, “Tình cảm không tốt sao, vậy ta sẽ giết nó.”
Quả nhiên là có tật xấu!
Nam Chi trầm mặc, không nói một lời, ta đánh không lại ngươi, cho nên ta lười nói, chờ ta trưởng thành, thực lực của ta mạnh, là ta có nói với ngươi, tình cảm giữa ta và hổ rất tốt.
Cảnh Đô Tuyên: “…… Ngươi nói chuyện đi.”
Đứa nhỏ này sao lại ngu ngốc như vậy, nhìn qua không được thông minh cho lắm.
Nam Chi nhìn hắn, vẫn không nói một lời.
Cảnh Đô Tuyên:……
Nhìn thật sự là một đứa ngốc.
Cảnh Đô Tuyên cũng lười trêu chọc, đối phương không có một chút phản ứng, trêu chọc cũng không có gì là thú vị.
Cảnh Đô Tuyên hỏi: “Làm sao ngươi có thể tránh được mũi tên?”
Nam Chi nhìn hắn, nói: “Tốc độ của mũi tên rất chậm, một chiêu là có thể né tránh.”
“Thật sự?” Cảnh Đô Tuyên có chút không tin, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nam Chi, “Đôi mắt của ngươi…….”
Chẳng lẽ là một đôi mắt kỳ lạ?
Đôi mắt như vậy, sao có thể xuất hiện trên người một kẻ ti tiện như ngươi.
Cảnh Đô Tuyên luyện võ từ nhỏ, tu luyện nội lực, với thực lực bây giờ của hắn, còn chưa chắc có thể né tránh tốc độ cực nhanh, hơn nữa khi bắn mũi tên hắn đã thêm nội lực vào.
Cảnh Đô Tuyên trầm giọng nói với Nam Chi: “Lại đây, cho ta xem đôi mắt của ngươi.”
Nam Chi theo bản năng sờ sờ đôi mắt của mình, lại nhìn ánh mắt của Cảnh Đô Tuyên, luôn cảm thấy người xấu này muốn móc mắt cô ra.
Nhìn qua không có ý tốt.
Nam Chi vẫn đi tới, ngửa đầu lên cho Cảnh Đô Tuyên xem.
Hừ, đôi mắt này cũng không có gì đặc biệt, nhìn qua chỉ cảm thấy ngu xuẩn mà thôi.
Nam Chi vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn mũi tên sượt qua thân hổ, trái tim đập như sấm, thật dọa người, quá dọa người.
Vừa mới thở ra một hơi, lại nghe thấy tiếng xuyên qua không khí, lại một mũi tên xé gió mà đến, Nam Chi quay đầu nhìn thấy mũi tên kia đang hướng về phía giữa mày mình, nếu bị bắn trúng, người sẽ chết.
Ở trong mắt Nam Chi, mũi tên kia như được thêm vào hiệu ứng đặc biệt, vừa nhanh lại vừa chậm, Nam Chi lập tức cúi thấp thân thể xuống, tránh mũi tên.
“Hử?”
Không nhìn thấy hình ảnh như trong dự đoán, mũi tên này sẽ xuyên qua đầu đứa nhỏ, dưới lực quán tính, sẽ bị treo lên vách tường.
Tên hắn bắn đã dùng 8 phần lực, với độ tuổi này của Cảnh Đô Tuyên, nội lực vẫn còn kém hơn lúc lớn, nhưng vẫn có thể xem như là thiên chi kiêu tử.
Nhưng hình ảnh trong tưởng tượng không có xuất hiện.
Cảnh Đô Tuyên vô cùng kinh ngạc khi đứa nhỏ này có thể tránh thoát khỏi mũi tên, dưới tình huống như vậy, vậy mà lại có thể né tránh mũi tên, hắn nheo nheo mắt.
Có phải trên người đứa nhỏ có thứ gì đó không, hay là may mắn có thể thoát khỏi mũi tên?
Cảnh Đô Tuyên không muốn xem biểu diễn xiếc thú nhàm chán, so với xem động vật biểu diễn, tự mình săn thú mới thú vị.
Săn giết hổ, về phần đứa nhỏ này, cùng lắm chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.
Trong lòng Cảnh Đô Tuyên thật sự cảm thấy thú vị, lại kéo dây cung ra, nhắm ngay vào Nam Chi, muốn biết mũi tên trước đó, rốt cuộc là đứa trẻ này may mắn tránh được, hay là thật sự có thực lực tránh thoát.
Nam Chi:……
Ngươi làm con người đi!
Lúc này Cảnh Đô Tuyên đã rất tàn nhẫn, nhưng Đào Hoa lại thật sự rơi vào sự trêu chọc tùy tiện của Cảnh Đô Tuyên, trêu đùa giống như trêu đùa một con chó nhỏ.
Nam Chi cảm thấy rất đáng tiếc, Đào Hoa không dễ dàng gì mới có thể sống sót, tại sao lại vì Cảnh Đô Tuyên mà từ bỏ tính mạng được!
May mắn của con người đều có giới hạn, không thể lúc nào cũng may mắn, quả nhiên, số lần nhiều, vẫn sẽ chết.
Nam Chi điều khiển hổ chạy tới chạy lui né tránh mũi tên, nhưng mũi tên của Cảnh Đô Tuyên nhắm ngay vào Nam Chi, cũng không biết lúc nào mũi tên sẽ rời cung.
Nam Chi:……
Người này thật sự rất xấu nha!
Nam Chi đơn giản là ngừng di chuyển, bộ dạng mặc kệ để Cảnh Đô Tuyên tùy ý bắn, ngươi muốn làm gì thì làm đi, tùy ngươi!
Cũng là vì ta không đủ thực lực, bằng không ta cũng sẽ dùng cung tiễn bắn ngươi.
Con mồi không giãy giụa, ngược lại làm người ta không còn hứng thú, thật là mất hứng, Cảnh Đô Tuyên cau mày, trở nên lười biếng.
Cảnh Đô Tuyên hỏi: “Sao lại không chạy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi sâu kín nhìn hắn: “Dù sao thì ta cũng chết.”
“Ồ, phải không?” Ta không tin, ta không tin một người sắp chết, lại không giãy giụa một chút.
Ngay sau đó Cảnh Đô Tuyên lại kéo căng cung ra hơn, mũi tên nóng lòng muốn thử, hơi chấn động.
“Bá……”
Mũi tên rời cung phá không khí mà đi, bắn nhanh về phía Nam Chi, Nam Chi không có cuống quít né tránh, chờ tới khi mũi tên tới trước mặt, mới nghiêng đầu tránh mũi tên đi.
Trong mắt người ngoài, đứa nhỏ này chính là lâm nguy không sợ, mũi tên bay nhanh như vậy vẫn có thể né tránh, trên người có chút thực lực.
Cảnh Đô Tuyên híp mắt, túm lấy càng nhiều mũi tên bắn về phía Nam Chi, Nam Chi đều lần lượt né tránh.
Những mũi tên này ở trong mắt Nam Chi, đều rất chậm, chỉ cần mình khẽ động một chút, là đều có thể né tránh.
Chung quanh là một mảnh im lặng, mọi người kinh ngạc nhìn Nam Chi, Cảnh Đô Tuyên tùy tay đưa cung tiễn cho gã sai vặt, đi về phía Nam Chi, con hổ nằm xuống, hướng về phía hắn gầm nhẹ.
Cảnh Đô Tuyên vẫy vẫy tay với Nam Chi, chỉ thiếu không ‘chút chút chút’ như trêu chọc một con chó con, “Lại đây.”
Nam Chi do dự, khuôn mặt lấm lem, khiến cho đôi mắt trong veo của cô lại mang theo một chút ngây thơ, ánh mắt trong suốt như vậy, làm cô và hổ không khác gì nhau.
Nam Chi do dự mà nhìn Cảnh Đô Tuyên, “Ngươi sẽ giết ta sao?”
Cảnh Đô Tuyên cười, “Sao có thể, bây giờ ta không muốn giết ngươi, ngươi có thể sống.”
Nam chi tỏ vẻ không tin, thật vậy sao, ta không tin.
Dù sao thì ta cũng không tin.
Ngươi chính là một người có tâm địa rất xấu.
Cảnh Đô Tuyên nói với cô: “Ngươi lại đây.”
Nam Chi nhìn chung quanh, đừng thấy bây giờ nơi này không có ai, nhưng ẩn nấp rất nhiều người, khẳng định là không thể chạy thoát được.
Nam Chi chỉ có thể xuống khỏi lưng hổ, chậm rãi đi tới trước mặt Cảnh Đô Tuyên, nhưng lại đứng cách Cảnh Đô Tuyên một khoảng cách, nếu Cảnh Đô Tuyên có thật sự làm cái gì, cô cũng có thể trốn thoát.
Con hổ cắn góc áo Nam Chi, kéo Nam Chi về phía sau, không cho Nam Chi đi qua, còn trưng ra bộ mặt dữ tợn nhìn Cảnh Đô Tuyên.
Cảnh Đô Tuyên nhìn màn tương tác của một người một hổ, nói với Nam Chi: “Ta lại không phải người xấu, ngươi không cần phải sợ ta.”
Nam Chi:……
Tại sao ngươi lại không thể nhận thức về bản thân mình như vậy?
Nam Chi gật đầu: “Đúng vậy, ngươi là người tốt.” Ngươi là người tốt, trên thế giới này không có người xấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bộ dạng gạt người này của ngươi giống ông chú kỳ quái lắm nha!
Cảnh Đô Tuyên nói: “Tình cảm giữa ngươi và con hổ này khá tốt.”
Nam Chi phủ nhận: “Không, không tốt.”
Ta nói tình cảm tốt, ngươi sẽ giết hổ để uy hiếp ta.
Đừng cho là ta không biết, trên thế giới này chính là có loại người như vậy, thích phá hủy đồ vật mà người khác yêu thích, phá hủy hạnh phúc của người khác, nhìn thấy người khác thống khổ liền cảm thấy thoải mái.
Cảnh Đô Tuyên hơi dừng lại một chút, “Tình cảm không tốt sao, vậy ta sẽ giết nó.”
Quả nhiên là có tật xấu!
Nam Chi trầm mặc, không nói một lời, ta đánh không lại ngươi, cho nên ta lười nói, chờ ta trưởng thành, thực lực của ta mạnh, là ta có nói với ngươi, tình cảm giữa ta và hổ rất tốt.
Cảnh Đô Tuyên: “…… Ngươi nói chuyện đi.”
Đứa nhỏ này sao lại ngu ngốc như vậy, nhìn qua không được thông minh cho lắm.
Nam Chi nhìn hắn, vẫn không nói một lời.
Cảnh Đô Tuyên:……
Nhìn thật sự là một đứa ngốc.
Cảnh Đô Tuyên cũng lười trêu chọc, đối phương không có một chút phản ứng, trêu chọc cũng không có gì là thú vị.
Cảnh Đô Tuyên hỏi: “Làm sao ngươi có thể tránh được mũi tên?”
Nam Chi nhìn hắn, nói: “Tốc độ của mũi tên rất chậm, một chiêu là có thể né tránh.”
“Thật sự?” Cảnh Đô Tuyên có chút không tin, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nam Chi, “Đôi mắt của ngươi…….”
Chẳng lẽ là một đôi mắt kỳ lạ?
Đôi mắt như vậy, sao có thể xuất hiện trên người một kẻ ti tiện như ngươi.
Cảnh Đô Tuyên luyện võ từ nhỏ, tu luyện nội lực, với thực lực bây giờ của hắn, còn chưa chắc có thể né tránh tốc độ cực nhanh, hơn nữa khi bắn mũi tên hắn đã thêm nội lực vào.
Cảnh Đô Tuyên trầm giọng nói với Nam Chi: “Lại đây, cho ta xem đôi mắt của ngươi.”
Nam Chi theo bản năng sờ sờ đôi mắt của mình, lại nhìn ánh mắt của Cảnh Đô Tuyên, luôn cảm thấy người xấu này muốn móc mắt cô ra.
Nhìn qua không có ý tốt.
Nam Chi vẫn đi tới, ngửa đầu lên cho Cảnh Đô Tuyên xem.
Hừ, đôi mắt này cũng không có gì đặc biệt, nhìn qua chỉ cảm thấy ngu xuẩn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro