Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Võ Lâm Chí Tôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2025-01-03 22:16:40
Edit: Kim
Lão Xà cảnh cáo nói: “Ngươi đừng nghĩ tới việc chạy trốn, ngươi đã bị rắn cắn, cho dù có trốn đến chân trời góc biển cũng sẽ bị tìm thấy.”
Nam Chi nhìn những lỗ răng nhỏ trên mu bàn tay mình, cảm thấy những người lớn này thật quá đáng!
Lão Xà mang con rắn nhỏ đi rồi, Nam Chi và hổ bị nhốt trong lồng sắt, giống như người bị lãng quên, không có người chăm sóc, thậm chí còn không có ai mang cho cô một chén nước.
Nam Chi biết, Cảnh Đô Tuyên căn bản không thích xem xiếc thú, có lẽ lão Xà cũng biết, nhưng vẫn tặng người tới, bố trí một người ở đây, cho dù có chết cũng không sao.
Con hổ đói bụng, cọ vào bọc nhỏ của Nam Chi, trong bọc nhỏ chính là thịt khô, đó là thịt khô Nam Chi lấy được từ chỗ lão Xà, rốt cuộc cũng là huấn luyện hổ, nếu không có khen thưởng, con hổ sẽ không cử động.
Nam Chi lấy thịt khô từ trong bọc ra đút cho hổ ăn, con hổ nhai thịt khô, hổ họng phát ra tiếng hừ hừ, thịt khô rất khô, cũng đủ cho con hổ ăn một thời gian, nhưng với sức ăn của con hổ, Nam Chi cảm thấy cái bọc nhỏ này cũng không thể kiên trì được bao lâu.
Nam Chi nhìn thị nữ của nơi này qua lại, nhưng các nàng lại giống như không nhìn thấy lồng sắt và con hổ, đều tránh rất xa.
Nam Chi không nhịn được mà hô lên với một thị nữ đi ngang qua: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, có thể cho ta một chén nước không, ta rất khát, ngươi không cần phải sợ tiểu hổ, tiểu hổ không cắn người.”
Nam Chi nói, còn dùng tay vuốt ve hổ, chứng minh hổ thật sự rất ôn hòa, thật sự không cắn người.
Nhưng sắc mặt của thị nữ trở nên rất khó coi, như là vừa nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, vội vàng bưng khay bước đi.
Nam Chi buồn bực, đây là đã xảy ra chuyện gì sao, sợ hổ cũng không tới nỗi như vậy, như vậy cũng chỉ có một khả năng, chính là chủ nhân của nơi này, Cảnh Đô Tuyên muốn bọn họ chết đói.
Nam Chi có chút cạn lời, sao đi tới nơi nào cũng phải đói bụng nha!
Phải tới khi nào ta mới có thể không ăn cơm mà không cảm thấy đói bụng nha.
Nhưng mà, không đói bụng, sẽ không thể thưởng thức đồ ăn ngon, đúng là làm người ta rối rắm.
Ban đêm, sương rơi rất dày, có chút lạnh lẽo, Nam Chi dựa vào hổ mà ngủ, mơ hồ ngửi thấy mùi hương trên người, ta đã rất lâu không có tắm rửa rồi.
Cái lão Xà kia thật là nhỏ mọn, tới biểu diễn cho người ta, còn không cho cô tắm rửa một cái, mặc một bộ đồ chỉnh tề một chút.
Nam Chi cảm thấy, Xà lão làm như vậy, khó có thể lấy lòng được người khác, ít nhất không thể làm người ta sinh ra cảm giác chán ghét được, ai sẽ thích một đứa trẻ bẩn thỉu nha!
Thời điểm Nam Chi tỉnh dậy, mở to hai mắt ra, nhìn thấy người đứng trước lồng sắt, cô còn cảm thấy có chút mơ hồ, cô xoa nhẹ mắt, nhìn thấy chính là Cảnh Đô Tuyên một thân áo gấm, hơi thở thiếu niên tươi mát, giữa mày có một loại tùy ý rực rỡ, không có bình tĩnh như khi đứng trước mặt lão Xà, hắn lười biếng nói: “Ta nghe lão Xà nói, ngươi ngoài có thể điều khiển hổ, còn có thể điều khiển loại động vật khác?”
Nam Chi:……
Lão già khoác lác!
Nam Chi nói: “Ta cần phải ở cùng động vật một đoạn thời gian mới có thể làm được.”
Làm sao có thể làm được!
Ngay cả con người cũng sẽ không nghe theo lời sai khiến của một người xa lạ, càng đừng nói tới động vật không thể giao tiếp.
Hiển nhiên, động vật mà Cảnh Đô Tuyên nói tới không phải là loài động vật có tính tình ôn hòa.
Cảnh Đô Tuyên nheo nheo mắt, “Cần bao lâu, một bầy sói, mất bao lâu ngươi mới có thể sử dụng bọn chúng.”
Nam Chi:……
Ngươi đúng là không phải người tốt nha!
Một bầy sói, ít cũng phải mười mấy con, nhiều như thế ta phải trấn an thế nào?
Đặc biệt còn là một bầy sói mang thù khát máu.
Nam Chi lắc đầu nói: “Không biết, quá nhiều, ta không biết lúc nào mới có thể sử dụng.”
Phải kéo dài, chờ tới khi ta có đủ thực lực, ta sẽ từng bước từng bước gõ đầu các ngươi.
Chỉ có thực lực mới có thể giảng đạo lý, mới có thể làm người khác nghe lời ngươi nói.
Cảnh Đô Tuyên không mấy vừa lòng, ánh mắt có chút lãnh khốc, “Lão Xà nói ngươi có thể làm được.”
Nam Chi: “Hắn khoác lác!”
Cảnh Đô Tuyên:……
Có chút cạn lời!
Cảnh Đô Tuyên chán muốn chết, chỉ vào con hổ, “Ta có thể sử dụng nó không?”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Chắc là không được.”
Cảnh Đô Tuyên:……
Ngươi có công dụng gì!
Lão Xà khốn kiếp kia lại đưa tới một thứ vô dụng.
Cảnh Đô Tuyên ra hiệu cho gã sai vặt bên cạnh, gã sai vặt có chút do dự nói: “Thiếu chủ, thật sự muốn mở ra sao, hổ rất nguy hiểm.”
Nam Chi nghe thấy lời này, lại nhìn cung tiễn lạnh lẽo trong tay gã sai vặt, vừa nhìn thấy đã làm trái tim người ta rét lạnh.
Nam Chi lập tức cảm thấy không ổn, lập tức hỏi: “Các ngươi muốn thả hổ ra sao?”
Cảnh Đô Tuyên gật đầu, “Thả ra.”
Nam Chi:……
Làm sao ngươi có thể gan dạ như vậy, vậy mà dám thả hổ ra, bây giờ con hổ không quen thuộc với cảnh vật chung quanh, rất có thể sẽ trở nên bồn chồn.
Nam Chi cảm thấy Cảnh Đô Tuyên thả tiểu hổ ra, sau đó sẽ là săn giết tiểu hổ, trêu chọc tiểu hổ, chọc giận tiểu hổ, sau đó giết chết tiểu hổ.
Nam Chi lập tức ôm lấy cổ tiểu hổ, vội vàng trấn an tiểu hổ, nhìn gã sai vặt mở lồng sắt ra, cả Nam Chi và con hổ đều không có bước ra khỏi lồng.
Cảnh Đô Tuyên phất phất tay, từ những nơi bí ẩn lập tức bay ra mũi tên, xuyên qua lồng với sát ý lạnh lẽo nồng đậm, mũi tên đâm xuống mặt đất, thân tên hơi chấn động, vang lên tiếng ầm ầm.
“Rống……” Con hổ bị Nam Chi ôm lấy lập tức trở nên căng thẳng, rít gào với người bên ngoài lồng sắt, mang theo uy hiếp.
Nhìn thấy tinh thần của hổ như vậy, tràn ngập tính công kích, Cảnh Đô Tuyên vừa lòng, cầm lấy cung tiễn trong tay gã sai vặt, nhảy dựng lên, mũi chân chĩa xuống đất, lui ra đằng sau rất xa, kéo cung tên lên, chĩa ngay vào con hổ trong lồng sắt.
Hơi thở nguy hiểm làm con hổ vô cùng nôn nóng, quay qua quay lại trong lồng, Nam Chi hít sâu một hơi, nhìn trò đùa dai của Cảnh Đô Tuyên.
Một con hổ biểu diễn đối với Cảnh Đô Tuyên căn bản không có tác dụng gì, tác dụng lớn nhất có thể là để Cảnh Đô Tuyên hưởng thụ một chút lạc thú săn bắn mà thôi.
Về phần đứa trẻ bẩn thỉu, càng không thèm để ý, có chết thì chết thôi.
Cảnh Đô Tuyên cũng không lập tức bắn mũi tên ra, mà là híp mắt, liên tục chĩa mũi tên về hướng con hổ đang rít gào đi vòng quanh, cho người ta cảm giác uy hiếp rất lớn.
Nam Chi mím chặt môi nhìn Cảnh Đô Tuyên, vừa vuốt ve con hổ, cô suy nghĩ một chút, xoay người nhảy lên một cái ngồi lên lưng hổ.
“Ồ ~~” Cảnh Đô Tuyên nhìn thấy Nam Chi ngồi lên lưng hổ, cuối cùng giữa mày cũng hiện lên một tia thú vị, đứa trẻ bẩn thỉu kia lưu loát dứt khoát nhảy lên lưng hổ, vậy mà lại làm Cảnh Đô Tuyên có một loại cảm giác nhìn thấy một đứa trẻ hoang dã sống cùng hổ, ngay cả bối cảnh cũng trở nên mơ hồ.
“Thú vị thật.”
Mũi tên đâm vào vách tường, vang lên tiếng ầm ầm.
Phía sau Nam Chi đều là mồ hôi lạnh, dính nhớp rất không thoái mái, đầu ong ong ong.
Lão Xà cảnh cáo nói: “Ngươi đừng nghĩ tới việc chạy trốn, ngươi đã bị rắn cắn, cho dù có trốn đến chân trời góc biển cũng sẽ bị tìm thấy.”
Nam Chi nhìn những lỗ răng nhỏ trên mu bàn tay mình, cảm thấy những người lớn này thật quá đáng!
Lão Xà mang con rắn nhỏ đi rồi, Nam Chi và hổ bị nhốt trong lồng sắt, giống như người bị lãng quên, không có người chăm sóc, thậm chí còn không có ai mang cho cô một chén nước.
Nam Chi biết, Cảnh Đô Tuyên căn bản không thích xem xiếc thú, có lẽ lão Xà cũng biết, nhưng vẫn tặng người tới, bố trí một người ở đây, cho dù có chết cũng không sao.
Con hổ đói bụng, cọ vào bọc nhỏ của Nam Chi, trong bọc nhỏ chính là thịt khô, đó là thịt khô Nam Chi lấy được từ chỗ lão Xà, rốt cuộc cũng là huấn luyện hổ, nếu không có khen thưởng, con hổ sẽ không cử động.
Nam Chi lấy thịt khô từ trong bọc ra đút cho hổ ăn, con hổ nhai thịt khô, hổ họng phát ra tiếng hừ hừ, thịt khô rất khô, cũng đủ cho con hổ ăn một thời gian, nhưng với sức ăn của con hổ, Nam Chi cảm thấy cái bọc nhỏ này cũng không thể kiên trì được bao lâu.
Nam Chi nhìn thị nữ của nơi này qua lại, nhưng các nàng lại giống như không nhìn thấy lồng sắt và con hổ, đều tránh rất xa.
Nam Chi không nhịn được mà hô lên với một thị nữ đi ngang qua: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, có thể cho ta một chén nước không, ta rất khát, ngươi không cần phải sợ tiểu hổ, tiểu hổ không cắn người.”
Nam Chi nói, còn dùng tay vuốt ve hổ, chứng minh hổ thật sự rất ôn hòa, thật sự không cắn người.
Nhưng sắc mặt của thị nữ trở nên rất khó coi, như là vừa nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, vội vàng bưng khay bước đi.
Nam Chi buồn bực, đây là đã xảy ra chuyện gì sao, sợ hổ cũng không tới nỗi như vậy, như vậy cũng chỉ có một khả năng, chính là chủ nhân của nơi này, Cảnh Đô Tuyên muốn bọn họ chết đói.
Nam Chi có chút cạn lời, sao đi tới nơi nào cũng phải đói bụng nha!
Phải tới khi nào ta mới có thể không ăn cơm mà không cảm thấy đói bụng nha.
Nhưng mà, không đói bụng, sẽ không thể thưởng thức đồ ăn ngon, đúng là làm người ta rối rắm.
Ban đêm, sương rơi rất dày, có chút lạnh lẽo, Nam Chi dựa vào hổ mà ngủ, mơ hồ ngửi thấy mùi hương trên người, ta đã rất lâu không có tắm rửa rồi.
Cái lão Xà kia thật là nhỏ mọn, tới biểu diễn cho người ta, còn không cho cô tắm rửa một cái, mặc một bộ đồ chỉnh tề một chút.
Nam Chi cảm thấy, Xà lão làm như vậy, khó có thể lấy lòng được người khác, ít nhất không thể làm người ta sinh ra cảm giác chán ghét được, ai sẽ thích một đứa trẻ bẩn thỉu nha!
Thời điểm Nam Chi tỉnh dậy, mở to hai mắt ra, nhìn thấy người đứng trước lồng sắt, cô còn cảm thấy có chút mơ hồ, cô xoa nhẹ mắt, nhìn thấy chính là Cảnh Đô Tuyên một thân áo gấm, hơi thở thiếu niên tươi mát, giữa mày có một loại tùy ý rực rỡ, không có bình tĩnh như khi đứng trước mặt lão Xà, hắn lười biếng nói: “Ta nghe lão Xà nói, ngươi ngoài có thể điều khiển hổ, còn có thể điều khiển loại động vật khác?”
Nam Chi:……
Lão già khoác lác!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi nói: “Ta cần phải ở cùng động vật một đoạn thời gian mới có thể làm được.”
Làm sao có thể làm được!
Ngay cả con người cũng sẽ không nghe theo lời sai khiến của một người xa lạ, càng đừng nói tới động vật không thể giao tiếp.
Hiển nhiên, động vật mà Cảnh Đô Tuyên nói tới không phải là loài động vật có tính tình ôn hòa.
Cảnh Đô Tuyên nheo nheo mắt, “Cần bao lâu, một bầy sói, mất bao lâu ngươi mới có thể sử dụng bọn chúng.”
Nam Chi:……
Ngươi đúng là không phải người tốt nha!
Một bầy sói, ít cũng phải mười mấy con, nhiều như thế ta phải trấn an thế nào?
Đặc biệt còn là một bầy sói mang thù khát máu.
Nam Chi lắc đầu nói: “Không biết, quá nhiều, ta không biết lúc nào mới có thể sử dụng.”
Phải kéo dài, chờ tới khi ta có đủ thực lực, ta sẽ từng bước từng bước gõ đầu các ngươi.
Chỉ có thực lực mới có thể giảng đạo lý, mới có thể làm người khác nghe lời ngươi nói.
Cảnh Đô Tuyên không mấy vừa lòng, ánh mắt có chút lãnh khốc, “Lão Xà nói ngươi có thể làm được.”
Nam Chi: “Hắn khoác lác!”
Cảnh Đô Tuyên:……
Có chút cạn lời!
Cảnh Đô Tuyên chán muốn chết, chỉ vào con hổ, “Ta có thể sử dụng nó không?”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Chắc là không được.”
Cảnh Đô Tuyên:……
Ngươi có công dụng gì!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão Xà khốn kiếp kia lại đưa tới một thứ vô dụng.
Cảnh Đô Tuyên ra hiệu cho gã sai vặt bên cạnh, gã sai vặt có chút do dự nói: “Thiếu chủ, thật sự muốn mở ra sao, hổ rất nguy hiểm.”
Nam Chi nghe thấy lời này, lại nhìn cung tiễn lạnh lẽo trong tay gã sai vặt, vừa nhìn thấy đã làm trái tim người ta rét lạnh.
Nam Chi lập tức cảm thấy không ổn, lập tức hỏi: “Các ngươi muốn thả hổ ra sao?”
Cảnh Đô Tuyên gật đầu, “Thả ra.”
Nam Chi:……
Làm sao ngươi có thể gan dạ như vậy, vậy mà dám thả hổ ra, bây giờ con hổ không quen thuộc với cảnh vật chung quanh, rất có thể sẽ trở nên bồn chồn.
Nam Chi cảm thấy Cảnh Đô Tuyên thả tiểu hổ ra, sau đó sẽ là săn giết tiểu hổ, trêu chọc tiểu hổ, chọc giận tiểu hổ, sau đó giết chết tiểu hổ.
Nam Chi lập tức ôm lấy cổ tiểu hổ, vội vàng trấn an tiểu hổ, nhìn gã sai vặt mở lồng sắt ra, cả Nam Chi và con hổ đều không có bước ra khỏi lồng.
Cảnh Đô Tuyên phất phất tay, từ những nơi bí ẩn lập tức bay ra mũi tên, xuyên qua lồng với sát ý lạnh lẽo nồng đậm, mũi tên đâm xuống mặt đất, thân tên hơi chấn động, vang lên tiếng ầm ầm.
“Rống……” Con hổ bị Nam Chi ôm lấy lập tức trở nên căng thẳng, rít gào với người bên ngoài lồng sắt, mang theo uy hiếp.
Nhìn thấy tinh thần của hổ như vậy, tràn ngập tính công kích, Cảnh Đô Tuyên vừa lòng, cầm lấy cung tiễn trong tay gã sai vặt, nhảy dựng lên, mũi chân chĩa xuống đất, lui ra đằng sau rất xa, kéo cung tên lên, chĩa ngay vào con hổ trong lồng sắt.
Hơi thở nguy hiểm làm con hổ vô cùng nôn nóng, quay qua quay lại trong lồng, Nam Chi hít sâu một hơi, nhìn trò đùa dai của Cảnh Đô Tuyên.
Một con hổ biểu diễn đối với Cảnh Đô Tuyên căn bản không có tác dụng gì, tác dụng lớn nhất có thể là để Cảnh Đô Tuyên hưởng thụ một chút lạc thú săn bắn mà thôi.
Về phần đứa trẻ bẩn thỉu, càng không thèm để ý, có chết thì chết thôi.
Cảnh Đô Tuyên cũng không lập tức bắn mũi tên ra, mà là híp mắt, liên tục chĩa mũi tên về hướng con hổ đang rít gào đi vòng quanh, cho người ta cảm giác uy hiếp rất lớn.
Nam Chi mím chặt môi nhìn Cảnh Đô Tuyên, vừa vuốt ve con hổ, cô suy nghĩ một chút, xoay người nhảy lên một cái ngồi lên lưng hổ.
“Ồ ~~” Cảnh Đô Tuyên nhìn thấy Nam Chi ngồi lên lưng hổ, cuối cùng giữa mày cũng hiện lên một tia thú vị, đứa trẻ bẩn thỉu kia lưu loát dứt khoát nhảy lên lưng hổ, vậy mà lại làm Cảnh Đô Tuyên có một loại cảm giác nhìn thấy một đứa trẻ hoang dã sống cùng hổ, ngay cả bối cảnh cũng trở nên mơ hồ.
“Thú vị thật.”
Mũi tên đâm vào vách tường, vang lên tiếng ầm ầm.
Phía sau Nam Chi đều là mồ hôi lạnh, dính nhớp rất không thoái mái, đầu ong ong ong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro