Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Võ Lâm Chí Tôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2025-01-03 22:16:40
Edit: Kim
Cảnh Đô Tuyên chỉ cần học cách nắm giữ toàn cục là được, những sát thủ chịu đựng cảnh sinh tử đó, ở Cảnh Hà Các không được xem là mạng, chỉ là công cụ để kiếm tiền, trở thành một con số trong thế lực to lớn của Cảnh Hà Các mà thôi.
Nam Chi ngạc nhiên, không ngờ có thể gặp được Cảnh Đô Tuyên khi còn là thiếu niên, lúc Đào Hoa gặp Cảnh Đô Tuyên là sau khi trải qua cuộc chiến sinh tử để trở thành sát thủ chính thức, mới được an bài tới bên cạnh Cảnh Đô Tuyên.
Đây là muốn làm cái gì?
Rất nhanh Nam Chi sẽ biết, bản thân tới đây là vì biểu diễn cho Cảnh Đô Tuyên, là lễ vật lão Xà kính hiến cho sinh nhật mười lăm tuổi của Cảnh Đô Tuyên.
Nam Chi có thể làm sao bây giờ đây, chỉ có thể cùng hổ biểu diễn, một người một hổ diễn xiếc thật sự náo nhiệt.
Cảnh Đô Tuyên ngồi xem rất lạnh nhạt, sắc mặt nhàn nhạt, nhìn không ra là thích hay không thích, cứ nhìn như thế, có điểm thâm trầm, tuổi còn nhỏ đã có tâm tư rất sâu, lớn hơn một chút, lại dùng vẻ phong lưu phóng khoáng để ngụy trang cho chính mình.
Cái dạng này của Cảnh Đô Tuyên thật sự có thể dọa người, lão Xà đứng bên cạnh cũng không thể xác định được là Cảnh Đô Tuyên có thích hay không.
Đừng thấy lão Xà ở căn cứ huấn luyện rất có quyền lực, nhưng nếu so Cảnh Hà Các là một cái tập đoàn, lão Xà cũng chỉ được xem là một xưởng trưởng của một phân xưởng, đưa nhân tài vào trong tập đoàn.
Ở Cảnh Hà Các thật sự không thể xem là quyền cao chức trọng.
Có thể lấy lòng người thừa kế, đối với lão Xà mà nói, là trăm lợi không hại, nhưng Cảnh Đô Tuyên nhìn qua cũng không thích tới như vậy.
Nam Chi biểu diễn xong rồi, lại bị đuổi vào trong lồng sắt cùng với hổ, cô dùng ánh mắt trông mong mà nhìn Cảnh Đô Tuyên.
Cảnh Đô Tuyên trầm ngâm một lúc, trên mặt nở nụ cười, nói với lão Xà: “Xà thúc, cảm ơn ngươi đã đưa người tới đây, có chút thú vị.”
Lão Xà lập tức nói: “Thiếu chủ thích là tốt rồi, nếu thiếu chủ thích, có thể giữ lại mua vui cho ngài.”
Tuy rằng Cảnh Đô Tuyên là người thừa kế, Cảnh Hà Các tương lai sẽ là của hắn, nhưng bây giờ người cầm quyền là cha hắn, còn chưa tới phiên hắn, thái độ đối với lão Xà vẫn rất ôn hòa, giống như đối với một người thúc thúc, trưởng bối nói một câu sẽ không từ chối, liền nhận lấy một người một hổ.
Nam Chi mở to hai mắt, trong lòng vui mừng, đây là có ý gì nha, chính là nói, cô không cần phải quay về, không cần phải bị huấn luyện thành sát thủ sao?
Wow, còn có chuyện tốt như vậy, nếu như vậy, không có việc gì biểu diễn một chút vẫn có thể chấp nhận được, Nam Chi vui sướng mà ôm lấy con hổ, con hổ liếm liếm tóc Nam Chi, liếm đến mức làm rối tung hỗn loạn.
Nam Chi bị khiêng tới hậu viện, một lát sau, lão Xà đi tới, đứng trước cửa lồng sắt, không nói một lời, từ trên cao nhìn xuống Nam Chi.
Nam Chi ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay nắm chặt lấy lan can lồng sắt, ngửa đầu nhìn lão Xà, ánh mắt trong veo nhìn lão Xà, một loại ngây thơ ngu xuẩn.
Lão Xà chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe, đoán chừng là cổ họng của hắn bị thương, mới có thể phát ra âm thanh khó chịu tới như vậy, “Ngươi bị bỏ lại đây.”
Nam Chi nghiêng đầu, vẻ mặt mê mang (ta giả vờ), “Tại sao ta lại không thể trở về?”
Lão Xà chỉ nói: “Nhìn thấy thiếu niên kia không, đó là thiếu chủ, từ nay trở đi, chuyện ngươi phải làm chính là làm hắn vui vẻ, ngươi muốn biểu diễn cái gì thì biểu diễn cái đó.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Ta biết rồi.”
Lão Xà còn nói thêm: “Đừng quên, ngươi là người xà bộ, đời này đều là người xà bộ, nếu để ta biết ngươi phản bội Cảnh Hà Các, phản bộ xà bộ, làm thiếu chủ không vui, ta sẽ khiến ngươi chết rất thê thảm, có nghe thấy không?”
Nam Chi: “Nghe thấy rồi.”
Hôm nay lão Xà phá lệ nói nhiều, “Nghe thấy cái gì, nhắc lại một lần.”
Nam Chi lặp lại: “Ta là người xà bộ, nhiệm vụ của ta là lấy lòng thiếu chủ, làm thiếu chủ vui, bằng không ta chết sẽ rất thảm.”
Lúc này lão Xà mới gật đầu, “Biểu diễn cho tốt, làm thiếu chủ thời thời khắc khắc nhớ tới xà bộ.”
Nam Chi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, cái này ta biết, lão Xà là muốn xu nịnh.
Nhưng Nam Chi biết, Cảnh Đô Tuyên căn bản chướng mắt biểu diễn xiếc thú, còn không phải là đang cho lão Xà chút mặt mũi hay sao.
Nói không chừng trong lòng còn tức giận, cảm thấy lão Xà coi bản thân là một đứa trẻ mà dỗ dành.
Bên ngoài Cảnh Đô Tuyên nhìn có vẻ phóng khoái tiêu sái tự tại, nhưng từ nhỏ đã bị bồi dưỡng thành một người thừa kế, sao có thể có tâm tính của trẻ con, thích xem xiếc thú được.
Đây cũng là sau này Đào Hoa mới biết được, dưới một túi da thần tiên lại có một trái tim lạnh lùng, thậm chí còn có thể nói, là không có trái tim.
Người của Cảnh Hà Các, không có trái tim, mọi người, bất luận là kẻ thống trị cao cao tại thượng, hay là kẻ phía dưới bị tra tấn mài dũa thành sát thủ, đều không có trái tim.
Đều chỉ có nhiệm vụ và quyền lực, có thể vì một nhiệm một nhiệm vụ, mà đồ sát một thôn, giết chết người vô tội, chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, đạt được mục đích.
Nam Chi chỉ nghe lão Xà nhấn mạnh cô là người xà bộ, Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, ta là người xà bộ, ta xảy ra chuyện gì, xà bộ có cứu ta không?”
Nam Chi chớp chớp đôi mắt, chờ mong nhìn Xà lão.
Quản ngươi làm cái chết tiệt gì, thiếu chút nữa lão Xà đã nói ra, bản thân ngươi xảy ra chuyện gì thì nên lấy cái chết ra mà tạ tội, không cần liên lụy tới xà bộ, nhưng nhìn thấy đôi mắt trong veo tràn đầy chờ mong của đứa trẻ, bên trong chứa đựng đầy sự ngu xuẩn, có một loại ngây thơ ngu xuẩn ở bên trong.
Lão Xà chỉ nói: “Được, nếu sau này ở nơi này xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải nói với ta.”
Vừa nói hắn vừa lấy ra một con rắn nhỏ màu xanh, sau đó ở lúc Nam Chi còn đang mê mang, trực tiếp kéo tay Nam Chi, véo miệng con rắn ra, lộ ra hàm răng nanh, ấn vào mu bàn tay Nam Chi, cô lập tức cảm nhận được một cơn đau mãnh liệt, da thịt bị đâm thủng.
Đây là cái gì nha, có độc sao?
Phản ứng đầu tiên của Nam Chi chính là, bị rắn cắn rồi, có trúng độc hay không, có chết hay không?
Phản ứng thứ hai chính là, ta là hoa lan u minh nha, ta sợ cái gì nha!
Lão Xà nói với Nam Chi: “Sau này dùng xà truyền tin.”
Nam Chi cảm thấy đầu óc của lão già này có khả năng không được tốt lắm, “Ta không biết viết chữ.”
Ta không biết chữ của thế giới này, ta không thể truyền tin cho ngươi.”
Lão Xà cao thâm khó đoán nói: “Chỉ cần ngươi nói với nói, nó sẽ nhớ kỹ.”
Nam Chi rất là khiếp sợ, vậy ngươi muốn ta truyền tin tức làm cái gì nha, để xà làm là được rồi.
Nam Chi nhìn con rắn xanh biếc to bằng ngón tay út, cực kỳ ngạc nhiên, con rắn nhỏ này thật sự thông minh như thế sao?
Lão Xà nói: “Thời điểm con rắn nhỏ này tới tìm ngươi, ngươi phải đem chuyện xảy ra nói với ta, đặc biệt là về thiếu chủ.”
Nam Chi do dự một chút, “Ngươi muốn ta giám sát hắn sao?”
“Đúng vậy, nhưng cũng không đúng.” Lão Xà cảnh cáo cô không được nói chuyện này lung tung ra ngoài, không muốn sống nữa thì cứ nói.
Nam Chi đã biết, bản thân mình tới nơi này là thay lão Xà tìm hiểu tin tức.
Nam Chi có chút mê mang, tại sao lão Xà lại cho rằng cô sẽ tìm hiểu tin tức cho hắn, lúc ở trong sơn động ta có sợ ngươi sao, bây giờ đã ra ngoài, ngươi còn quản được ta sao?
Nhưng Nam Chi vẫn nói: “Ta biết rồi, ta sẽ chú ý kỹ càng.
Cảnh Đô Tuyên chỉ cần học cách nắm giữ toàn cục là được, những sát thủ chịu đựng cảnh sinh tử đó, ở Cảnh Hà Các không được xem là mạng, chỉ là công cụ để kiếm tiền, trở thành một con số trong thế lực to lớn của Cảnh Hà Các mà thôi.
Nam Chi ngạc nhiên, không ngờ có thể gặp được Cảnh Đô Tuyên khi còn là thiếu niên, lúc Đào Hoa gặp Cảnh Đô Tuyên là sau khi trải qua cuộc chiến sinh tử để trở thành sát thủ chính thức, mới được an bài tới bên cạnh Cảnh Đô Tuyên.
Đây là muốn làm cái gì?
Rất nhanh Nam Chi sẽ biết, bản thân tới đây là vì biểu diễn cho Cảnh Đô Tuyên, là lễ vật lão Xà kính hiến cho sinh nhật mười lăm tuổi của Cảnh Đô Tuyên.
Nam Chi có thể làm sao bây giờ đây, chỉ có thể cùng hổ biểu diễn, một người một hổ diễn xiếc thật sự náo nhiệt.
Cảnh Đô Tuyên ngồi xem rất lạnh nhạt, sắc mặt nhàn nhạt, nhìn không ra là thích hay không thích, cứ nhìn như thế, có điểm thâm trầm, tuổi còn nhỏ đã có tâm tư rất sâu, lớn hơn một chút, lại dùng vẻ phong lưu phóng khoáng để ngụy trang cho chính mình.
Cái dạng này của Cảnh Đô Tuyên thật sự có thể dọa người, lão Xà đứng bên cạnh cũng không thể xác định được là Cảnh Đô Tuyên có thích hay không.
Đừng thấy lão Xà ở căn cứ huấn luyện rất có quyền lực, nhưng nếu so Cảnh Hà Các là một cái tập đoàn, lão Xà cũng chỉ được xem là một xưởng trưởng của một phân xưởng, đưa nhân tài vào trong tập đoàn.
Ở Cảnh Hà Các thật sự không thể xem là quyền cao chức trọng.
Có thể lấy lòng người thừa kế, đối với lão Xà mà nói, là trăm lợi không hại, nhưng Cảnh Đô Tuyên nhìn qua cũng không thích tới như vậy.
Nam Chi biểu diễn xong rồi, lại bị đuổi vào trong lồng sắt cùng với hổ, cô dùng ánh mắt trông mong mà nhìn Cảnh Đô Tuyên.
Cảnh Đô Tuyên trầm ngâm một lúc, trên mặt nở nụ cười, nói với lão Xà: “Xà thúc, cảm ơn ngươi đã đưa người tới đây, có chút thú vị.”
Lão Xà lập tức nói: “Thiếu chủ thích là tốt rồi, nếu thiếu chủ thích, có thể giữ lại mua vui cho ngài.”
Tuy rằng Cảnh Đô Tuyên là người thừa kế, Cảnh Hà Các tương lai sẽ là của hắn, nhưng bây giờ người cầm quyền là cha hắn, còn chưa tới phiên hắn, thái độ đối với lão Xà vẫn rất ôn hòa, giống như đối với một người thúc thúc, trưởng bối nói một câu sẽ không từ chối, liền nhận lấy một người một hổ.
Nam Chi mở to hai mắt, trong lòng vui mừng, đây là có ý gì nha, chính là nói, cô không cần phải quay về, không cần phải bị huấn luyện thành sát thủ sao?
Wow, còn có chuyện tốt như vậy, nếu như vậy, không có việc gì biểu diễn một chút vẫn có thể chấp nhận được, Nam Chi vui sướng mà ôm lấy con hổ, con hổ liếm liếm tóc Nam Chi, liếm đến mức làm rối tung hỗn loạn.
Nam Chi bị khiêng tới hậu viện, một lát sau, lão Xà đi tới, đứng trước cửa lồng sắt, không nói một lời, từ trên cao nhìn xuống Nam Chi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay nắm chặt lấy lan can lồng sắt, ngửa đầu nhìn lão Xà, ánh mắt trong veo nhìn lão Xà, một loại ngây thơ ngu xuẩn.
Lão Xà chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe, đoán chừng là cổ họng của hắn bị thương, mới có thể phát ra âm thanh khó chịu tới như vậy, “Ngươi bị bỏ lại đây.”
Nam Chi nghiêng đầu, vẻ mặt mê mang (ta giả vờ), “Tại sao ta lại không thể trở về?”
Lão Xà chỉ nói: “Nhìn thấy thiếu niên kia không, đó là thiếu chủ, từ nay trở đi, chuyện ngươi phải làm chính là làm hắn vui vẻ, ngươi muốn biểu diễn cái gì thì biểu diễn cái đó.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Ta biết rồi.”
Lão Xà còn nói thêm: “Đừng quên, ngươi là người xà bộ, đời này đều là người xà bộ, nếu để ta biết ngươi phản bội Cảnh Hà Các, phản bộ xà bộ, làm thiếu chủ không vui, ta sẽ khiến ngươi chết rất thê thảm, có nghe thấy không?”
Nam Chi: “Nghe thấy rồi.”
Hôm nay lão Xà phá lệ nói nhiều, “Nghe thấy cái gì, nhắc lại một lần.”
Nam Chi lặp lại: “Ta là người xà bộ, nhiệm vụ của ta là lấy lòng thiếu chủ, làm thiếu chủ vui, bằng không ta chết sẽ rất thảm.”
Lúc này lão Xà mới gật đầu, “Biểu diễn cho tốt, làm thiếu chủ thời thời khắc khắc nhớ tới xà bộ.”
Nam Chi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, cái này ta biết, lão Xà là muốn xu nịnh.
Nhưng Nam Chi biết, Cảnh Đô Tuyên căn bản chướng mắt biểu diễn xiếc thú, còn không phải là đang cho lão Xà chút mặt mũi hay sao.
Nói không chừng trong lòng còn tức giận, cảm thấy lão Xà coi bản thân là một đứa trẻ mà dỗ dành.
Bên ngoài Cảnh Đô Tuyên nhìn có vẻ phóng khoái tiêu sái tự tại, nhưng từ nhỏ đã bị bồi dưỡng thành một người thừa kế, sao có thể có tâm tính của trẻ con, thích xem xiếc thú được.
Đây cũng là sau này Đào Hoa mới biết được, dưới một túi da thần tiên lại có một trái tim lạnh lùng, thậm chí còn có thể nói, là không có trái tim.
Người của Cảnh Hà Các, không có trái tim, mọi người, bất luận là kẻ thống trị cao cao tại thượng, hay là kẻ phía dưới bị tra tấn mài dũa thành sát thủ, đều không có trái tim.
Đều chỉ có nhiệm vụ và quyền lực, có thể vì một nhiệm một nhiệm vụ, mà đồ sát một thôn, giết chết người vô tội, chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, đạt được mục đích.
Nam Chi chỉ nghe lão Xà nhấn mạnh cô là người xà bộ, Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, ta là người xà bộ, ta xảy ra chuyện gì, xà bộ có cứu ta không?”
Nam Chi chớp chớp đôi mắt, chờ mong nhìn Xà lão.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản ngươi làm cái chết tiệt gì, thiếu chút nữa lão Xà đã nói ra, bản thân ngươi xảy ra chuyện gì thì nên lấy cái chết ra mà tạ tội, không cần liên lụy tới xà bộ, nhưng nhìn thấy đôi mắt trong veo tràn đầy chờ mong của đứa trẻ, bên trong chứa đựng đầy sự ngu xuẩn, có một loại ngây thơ ngu xuẩn ở bên trong.
Lão Xà chỉ nói: “Được, nếu sau này ở nơi này xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải nói với ta.”
Vừa nói hắn vừa lấy ra một con rắn nhỏ màu xanh, sau đó ở lúc Nam Chi còn đang mê mang, trực tiếp kéo tay Nam Chi, véo miệng con rắn ra, lộ ra hàm răng nanh, ấn vào mu bàn tay Nam Chi, cô lập tức cảm nhận được một cơn đau mãnh liệt, da thịt bị đâm thủng.
Đây là cái gì nha, có độc sao?
Phản ứng đầu tiên của Nam Chi chính là, bị rắn cắn rồi, có trúng độc hay không, có chết hay không?
Phản ứng thứ hai chính là, ta là hoa lan u minh nha, ta sợ cái gì nha!
Lão Xà nói với Nam Chi: “Sau này dùng xà truyền tin.”
Nam Chi cảm thấy đầu óc của lão già này có khả năng không được tốt lắm, “Ta không biết viết chữ.”
Ta không biết chữ của thế giới này, ta không thể truyền tin cho ngươi.”
Lão Xà cao thâm khó đoán nói: “Chỉ cần ngươi nói với nói, nó sẽ nhớ kỹ.”
Nam Chi rất là khiếp sợ, vậy ngươi muốn ta truyền tin tức làm cái gì nha, để xà làm là được rồi.
Nam Chi nhìn con rắn xanh biếc to bằng ngón tay út, cực kỳ ngạc nhiên, con rắn nhỏ này thật sự thông minh như thế sao?
Lão Xà nói: “Thời điểm con rắn nhỏ này tới tìm ngươi, ngươi phải đem chuyện xảy ra nói với ta, đặc biệt là về thiếu chủ.”
Nam Chi do dự một chút, “Ngươi muốn ta giám sát hắn sao?”
“Đúng vậy, nhưng cũng không đúng.” Lão Xà cảnh cáo cô không được nói chuyện này lung tung ra ngoài, không muốn sống nữa thì cứ nói.
Nam Chi đã biết, bản thân mình tới nơi này là thay lão Xà tìm hiểu tin tức.
Nam Chi có chút mê mang, tại sao lão Xà lại cho rằng cô sẽ tìm hiểu tin tức cho hắn, lúc ở trong sơn động ta có sợ ngươi sao, bây giờ đã ra ngoài, ngươi còn quản được ta sao?
Nhưng Nam Chi vẫn nói: “Ta biết rồi, ta sẽ chú ý kỹ càng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro