Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Võ Lâm Chí Tôn...

Ngận Thị Kiểu Tình

2025-01-03 22:16:40

Edit: Kim

Đồ ăn ngon như thế này, đáng tiếc, người đối diện lại có độc, hơn nữa, bên trong đồ ăn cũng có độc.

Nam Chi có thể cảm nhận được độc tố trong đồ ăn lần này, đúng là phá hỏng đồ, trước kia đều không có độc, tại sao lần này lại có nha?

Nam Chi nghĩ không ra, chẳng lẽ lúc trước là vì muốn cô thả lỏng cảnh giác?

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, Nam Chi vô cùng dứt khoát mà từ bỏ, rốt cuộc thì cô cũng không phải biến thái, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của biến thái đâu.

Hắn muốn hạ độc thì cứ hạ độc đi, không muốn hạ thì không hạ đi, quản hắn nghĩ thế nào mà làm gì.

Nam Chi lập tức thả lỏng, bắt đầu ăn cơm, hơn nữa, bỏ thêm chút độc vào đồ ăn, còn có phong vị khác đấy.

Cảnh Đô Tuyên nhìn Nam Chi hoàn toàn không chút phòng bị mà bắt đầu ăn đồ ăn, môi mỏng khẽ nhếch lên, cười hỏi: “Ăn ngon không?”

Nam Chi gật đầu, “Ăn ngon lắm, cảm ơn ca ca.”

Mặt mày Cảnh Đô Tuyên hiện lên ý cười khó hiểu, “Vậy ngày nào ta cũng sai người mang tới cho ngươi.”

Nam Chi:……

Tốt bụng quá nha, ngày nào cũng đầu độc ta.

Bây giờ Cảnh Đô Tuyên muốn độc chết cô sao?

Tâm lý biến thái quả nhiên người bình thường không thể suy đoán được.

Nam Chi nhếch miệng cười: “Được nha, cảm ơn ca ca.” Ca ca thật là xấu!

Hai huynh muội giả bằng mặt không bằng lòng, bầu không khí hài hòa nhưng có phần quỷ dị.

Cảnh Độc Hiên rời đi, đi tới cửa rồi còn quay lại nói với Nam Chi đang xoa bụng: “Ta biết ngươi lương thiện, ngày nào ngươi cũng diễn kịch với thị nữ kia để giấu ta, ta biết ngươi tuổi còn nhỏ, dễ bị một số tình cảm vô nghĩa làm mù quáng, chờ ngươi lớn lên rồi sẽ tốt thôi.”

Cảnh Đô Tuyên nói, thành công nhìn thấy biểu cảm trên mặt tiểu nha đầu kia thay đổi, bộ dạng hoảng loạn khi bị vạch trần kia thật sự làm người ta muốn cười.

Nam Chi cười trừ, “Ca ca.”

Cảnh Đô Tuyên thật sự là biết hết tất cả, chuyện trước kia cô bị bỏ đói Cảnh Đô Tuyên cũng đều biết, còn làm bộ cái gì cũng không biết.

Ai da!

Bụng đau!

Nam Chi làm trò trước mặt Cảnh Đô Tuyên, trực tiếp ôm bụng, “Ca ca, ca ca, bụng ta đau, ta khó chịu quá.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cảnh Đô Tuyên bình tĩnh nói: “Ta mời y sư tới xem cho ngươi.”

Nam Chi lập tức nói: “Vậy nhanh lên đi, bụng ta đau quá.”

Cảnh Đô Tuyên sai người đi gọi y sư, sau đó xoay người rời đi, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Nam Chi lấy một cái.

Đây là huynh muội plastic gì.

Y sư tới khám cho Nam Chi, cho một viên thuốc rồi rời đi, Nam Chi ăn viên thuốc, nhưng vẫn âm ỉ đau bụng như cũ, nhưng may mắn là vẫn có thể chịu đựng được.

Nam Chi nói với thị nữ: “Thiếu chủ của ngươi đã biết chuyện chúng ta diễn kịch.”

Sắc mặt thị nữ có chút hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Ta biết mà, ta biết thiếu chủ biết hết tất cả mà.”

Nam Chi cũng thở dài, “Ai, ngươi bị đánh vô ích rồi.”

Thị nữ vội vàng lắc đầu, “Không vô ích, không vô ích, nếu không có trừng phạt gì, ta sẽ chết.”

Nam Chi:……

Thật là vớ vẩn!

Đột nhiên, trong đầu Nam Chi dâng lên một suy nghĩ, cô nhìn thị nữ, nói: “Có phải ngươi đã sớm nói cho ca ca biết chuyện chúng ta diễn kịch không?”

Thị nữ liên tục lắc đầu, “Không có, sao người có thể nghĩ như vậy được?”

Nam Chi vỗ vỗ đầu mình, lại hỏi: “Thật vậy sao?”

Làm sao ta lại có ý nghĩ như vậy, lẽ nào ta đã bị lây bệnh biến thái của Cảnh Đô Tuyên rồi!

Thị nữ gật đầu, “Ta, ta sao có thể nói cho thiếu chủ biết được, thiếu chủ sẽ giết ta.”

Nam Chi nghi hoặc nói: “Vậy tại sao hắn lại đến đây?”

Thị nữ sợ hãi nhưng lại có chút sùng bái nói: “Các chủ và thiếu chủ cái gì cũng đều biết, Cảnh Hà Các biết tất cả mọi chuyện trong thiên hạ, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ.”

Nam Chi ồ một tiếng, cô càng có khuynh hướng tin rằng Cảnh Đô Tuyên sai người giám sát bọn họ hơn, bất luận có làm cái gì, Cảnh Đô Tuyên đều biết.

Hơn nữa cái thị nữ này rất có thể là người giám sát bên cạnh cô.

Nam Chi không hề trong rằng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thị nữ sẽ đứng về phía mình, thị nữ lớn lên ở Cảnh Hà Các, đối với Cảnh Hà Các là vừa sợ hãi vừa trung thành.

Nam Chi có chút buồn bực nhìn thị nữ, nhưng vẫn có thể hiểu được hành vi của thị nữ, chỉ có thể nói, chuyện này có muốn trách thì nên trách Cảnh Đô Tuyên, trách Cảnh Hà Các, làm người ta run sợ, làm người ta sợ hãi đến như thế.

Cảnh Hà Các không phải là con người.

Nhưng Nam Chi không rõ tại sao Cảnh Đô Tuyên phải hao phí nhiều sức lực lên người mình như vậy, chuyện này không bình thường, Cảnh Đô Tuyên định thu hoạch cái gì quan trọng sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô một là không có tiền, hai là còn chưa lớn lên, vẫn còn là một đứa trẻ.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ……

Cảnh Đô Tuyên không phải là nuôi con dâu từ bé đi.

Lông tơ toàn thân Nam Chi dựng đứng cả lên, nhưng lại nhìn chính mình trong gương đồng, cảm thấy Cảnh Đô Tuyên cũng không đến mức phải làm như vậy.

Cô còn nhỏ như thế, chính là một con gà con, Cảnh Đô Tuyên làm sao có thể thích cô, hắn là thích đại mỹ nhân nữ chính.

Mẹ của nữ chính chính là mỹ nhân nổi danh trong giới võ lâm, khi còn trẻ tuổi từng làm các anh hùng võ lâm tranh giành muốn có được nàng, chỉ cần có nàng ở đó, khung cảnh sẽ lập tức tràn ngập bầu không khí tranh tài.

Nữ chính kế thừa nhan sắc của mẹ, trong đại hội võ lâm, đã thu hút sự chú ý của Cảnh Đô Tuyên.

Bởi vì nữ chính một là xinh đẹp, hai là nhìn thấy bên cạnh nữ chính có không ít thanh niên tài tuấn, giống như đều đối xử rất ân cần với nữ chính.

Cảnh Đô Tuyên là bộ dạng xem náo nhiệt, thậm chí còn có chút khinh thường những nam nhân này, thế là Cảnh Đô Tuyên tiếp cận nữ chính, trên đời này không ai có thể thoát khỏi mật ngọt, Cảnh Đô Tuyên cũng thật sự rất thu hút.

Sau đó lại không biết xấu hổ mà giam cầm người khác, vô pháp vô thiên như thế, nếu là ở xã hội pháp trị, có như thế nào thì cũng phải đi giẫm máy may.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, Cảnh Đô Tuyên đều thích dùng chiêu này nhất, đánh một gậy lại đưa một viên kẹo, ban ân với người, cho rằng làm như vậy có thể làm người ta mở lòng, mang ơn đội nghĩa với hắn.

Bản thân hắn không có trái tim, còn muốn trái tim của người khác, muốn người ta thật lòng với hắn, liền làm một chút việc không thể hiểu được hòng có được trái tim của người khác, còn có ý đồ gây rối với người khác.

Thật là, cũng vì ta đánh không lại ngươi, bằng không ta cũng sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị nắm đấm.

Ô ô ô……

Nam Chi che miệng, ngăn không cho mình khóc thành tiếng, nữ chính còn có người cứu, có người lo lắng, nhưng cô không có nha!

Không có người cứu Nam Chi chỉ có thể tự cứu chính mình, nỗ lực luyện võ, sau đó cùng hổ chạy khỏi cái nơi quỷ quái này, sau đó đi vào trong núi sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Nếu Cảnh Đô Tuyên đều đã biết, Nam Chi cũng không tiếp tục đánh thị nữ nữa, không cần thiết.

Nhưng thị nữ cũng không dám rời đi, liền đi theo bên cạnh hầu hạ Nam Chi, trên mặt cũng hiện lên nụ cười nhẹ, ít nhất ở trong viện này, cơ thể nàng không phải căng chặt.

Nam Chi không trách thị nữ giấu giếm, nếu làm như vậy có thể làm nàng thoải mái hơn một chút, cũng là chuyện tốt, mọi người đều quá vất vả, nếu có một chút ngọt như vậy, cũng tốt.

Mọi người đều vất vả như thế, nhưng ánh mắt Cảnh Đô Tuyên nhìn cô lại khác lạ, quả thực là làm người ta sởn tóc gáy.

Nam Chi hỏi thị nữ: “Tỷ tỷ, cha của ca ca đâu, tại sao ta chưa từng gặp qua?”

Cảnh Đô Tuyên nhận muội muội qua loa vậy sao, đồng thời cũng chứng minh, cha hắn căn bản không thèm để ý tới một tiểu nha đầu.

Thị nữ vội vàng nói: “Các chủ là đại nhân vật, rất bận, người như chúng ta sao có thể gặp được các chủ, có lẽ người sẽ được gặp.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0