Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Võ Lâm Chí Tôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2025-01-03 22:16:40
Edit: Kim
Các chủ này thật là thần bí, con trai gây ra chuyện cầm tù con gái minh chủ Võ Lâm, mới ra mặt, không biết là đã đưa ra điều kiện gì, làm Cảnh Hà Các và Cảnh Đô Tuyên đều không có việc gì.
Nhưng rốt cuộc chuyện này vẫn làm ảnh hưởng tới thanh danh của Cảnh Hà Các, khoảng thời gian đó chuyện làm ăn của Cảnh Hà Các cũng không tốt, nhưng con người dễ quên, hơn nữa Cảnh Hà Các lại thần bí, người bình thường vẫn sẽ tìm đến Cảnh Hà Các.
Nam Chi đối mặt với con quái vật khổng lồ như vậy, áp lực rất lớn, có thể bè bẹp khối thân thể nhỏ bé này của cô, cô chỉ có thể đem nhiệm vụ lớn biến thành nhiệm vụ nhỏ.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là có được tự do, như thế nào mới có được tự do đây, vậy phải nỗ lực tu luyện, có thực lực mới có thể chạy.
Hơn nữa chạy xong còn phải đối mặt với sự đuổi giết của Cảnh Hà Các, Cảnh Hà Các có nhiều sát thủ như vậy.
Kết quả tốt nhất là Cảnh Hà Các coi cô như một quả rắm mà thả ra, nhưng Cảnh Đô Tuyên tự hạ thấp thân phận làm huynh muội với cô, xem ra sẽ không dễ dàng buông tha.
Nam Chi không hiểu, rốt cuộc trên người mình có cái gì bị Cảnh Đô Tuyên nhìn trúng.
Cô chỉ là một đứa trẻ nha!
Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn muốn ý thức hoa lan u minh trong đầu cô, nhưng chuyện này cô không có nói cho ai biết, Cảnh Đô Tuyên làm sao có thể chui vào trong đầu cô nhìn thấy hạt giống hoa lan u minh được.
Nam Chi cảm thấy, không có khả năng, không có khả năng.
Cho nên, rốt cuộc là vì cái gì?
Không hiểu liền hỏi, Nam Chi hỏi hệ thống, nhưng hệ thống từ chối trả lời, chỉ cổ vũ Nam Chi: “Bây giờ ngươi đã trưởng thành, đã trải qua một số chuyện, một số âm mưu quỷ kế cũng nên thử phân tích, Chi Chi tuyệt như vậy, nhất định có thể làm được.”
Hệ thống đối xử với Nam Chi vẫn luôn là khuyến khích học tập, rốt cuộc, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, không cần thiết phải chèn ép, bồi dưỡng thành tài vẫn tốt hơn là chèn ép giáo dục.
Những người đã phát triển tính tự nhận thức và có phong cách làm việc riêng cần phải bị trấn áp, nếu không sẽ dễ gây ra rắc rối lớn.
Nam Chi sầu muộn dùng hai tay ôm mặt, nhiệt tình như vậy, làm sao ta biết Cảnh Đô Tuyên nghĩ cái gì được.
Nhưng cũng biết, người vừa mới gặp đã tỏ ra nhiệt tình, ngoại trừ người thật sự nhiệt tình, thông thường đều là có ý đồ gì đó, thậm chí là còn muốn lợi dụng người khác.
A!
Nam Chi nghĩ thầm, ta là một đứa trẻ đáng yêu, bây giờ lại biến thành một người cảnh giác với người khác, nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, ít nhất cô biết được, ai là người xấu, cảnh giác với người xấu không có gì là sai.
Nam Chi không nghĩ ra Cảnh Đô Tuyên có mục đích gì, không nghĩ ra thì thôi đi.
Nam Chi nỗ lực luyện võ, ngay cả buổi tối cũng không ngủ, cô ngồi xếp bằng hấp thu linh khí, có chút linh khí, Nam Chi còn phải chia cho con hổ một ít, nếu hổ quá kéo chân sau, bọn họ càng khó có thể chạy thoát.
Nam Chi còn muốn dùng con hổ làm công cụ để không cần phải chạy bộ, cô không thể chạy nhanh bằng hổ, thật sự quá mệt, bọn họ có thể thay phiên nhau cưỡi, nếu hổ mệt mỏi, cũng có thể cưỡi lên người cô, cứ như vậy đổi qua đổi lại, liền nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nam Chi nghĩ cũng thật đẹp, thậm chí đã vạch xong con đường chạy trốn, ở lúc Nam Chi đang hỏi thị nữ bản đồ, còn chưa nhìn kỹ bản đồ, Cảnh Đô Tuyên đã tới.
Hắn hỏi: “Ngươi cần bản đồ để làm cái gì?” Hắn vừa nói, vừa gắp thức ăn cho Nam Chi.
Nam Chi nếm thử một miếng đồ ăn, liền cảm nhận được có độc, Nam Chi có chút cạn lời, tại sao vẫn phải hạ độc vào đồ ăn.
Như vậy đi, ngươi trực tiếp đưa độc cho ta, ta cũng sẽ ăn, không cần thiết phải phiền toái như vậy.
Nam Chi giải thích chuyện bản đồ, “Ca ca, ta không biết thế giới này trông như thế nào, nơi này rộng lớn bao nhiêu, ta rất tò mò.”
“Ta tìm trên bản đồ xem có chỗ nào chơi vui, ca ca, sau này ngươi đưa ta ra ngoài chơi có được không?”
Đương nhiên Nam Chi biết Cảnh Đô Tuyên sẽ không thèm để ý tới mình, nhưng cô vẫn nói, lỡ như Cảnh Đô Tuyên thật sự trúng gió độc mà đưa cô ra ngoài chơi thì sao.
Cảnh Đô Tuyên nhướng mày, “Ngươi rất có hứng thú với thế giới bên ngoài sao, muốn ra ngoài nhìn thế giới?”
Nam Chi điên cuồng gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy.”
Ta rất muốn rời khỏi nơi này!
Cảnh Đô Tuyên thản nhiên nói: “Chờ ngươi trưởng thành, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài chơi.”
“Nhưng bản đồ thì không cần phải xem, bằng không tâm ngươi lơ lửng, thời thời khắc khắc muốn chạy ra ngoài.”
Nam Chi thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt, ngươi cầm tù người ta cũng thật là giỏi đấy.
Nhưng mà thế giới bên ngoài quả thực cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là, phải nắm rõ ràng tình huống của cái trang viện này, bố trí trong trang viện thay đổi mỗi ngày, nghe nói có trận pháp, vào nhầm sẽ làm người ta lạc ở bên trong, bị đủ loại bẫy rập giết chết.
Có thể nói, trong cái trang viện này có rất nhiều thi thể và mộ phần, nhưng nhìn từ bên ngoài lại là cảnh huy hoàng tráng lệ, tiên cảnh chốn nhân gian.
Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu, “Được, ta nghe ca ca, ca ca nhất định phải nhớ kỹ, sau này đưa ta ra ngoài chơi.”
“Ca ca đương nhiên sẽ nhớ kỹ, lời ngươi nói ca ca đều ghi tạc trong lòng, vĩnh viễn vĩnh viễn không quên.” Thời điểm hắn nói đến lời này, còn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nam Chi, ánh mắt tràn đầy chân thành.
Nam Chi cười hì hì: “Cảm ơn ca ca, ca ca tốt nhất.”
Nếu không biết Cảnh Đô Tuyên là loại người gì, có lẽ cô đã bị bộ dạng này của Cảnh Đô Tuyên lừa.
Nam Chi thật sự khó hiểu, tại sao Cảnh Đô Tuyên lại tiêu phí tâm tư, kiên nhẫn với cô như vậy.
Diễn vô cùng chân thành, nhưng lại hạ độc vào đồ ăn.
Thật sự có năng lực tổn thương người khác.
Vào ban đêm, Nam Chi cảm thấy đôi mắt mình vừa đau vừa ngứa, dần dần bắt đầu sưng đỏ, hai mắt đẫm lệ, vô cùng đau đớn.
Chuyện gì thế này?
Đôi mắt ta xảy ra chuyện gì?
Nam Chi có chút mơ hồ, cũng không nhớ mắt mình bị thương gì mà?
Nhưng đôi mắt đau đớn làm Nam Chi sợ hãi, mắt của ta, mắt của ta sẽ không bị mù đi.
Cô không dám dùng tay tùy tiện chạm vào mắt, muốn thị nữ đi tìm y sư, nhưng nhìn thấy thị nữ, Nam Chi lại do dự, rốt cuộc tất cả mọi người ở đây đều nghe theo lời Cảnh Đô Tuyên, có tìm được y sư thì vẫn không thể điều trị cho đôi mắt của cô.
Thị nữ nhìn đôi mắt Nam Chi sưng to như quả đào, có chút sốt ruột nói: “Tiểu thư, ta đi tìm y sư, đôi mắt của người trông có vẻ không ổn, có cần báo cho thiếu chủ biết không?”
Nam Chi vừa định mở miệng, đã thấy thị nữ vội vàng chạy đi, Nam Chi chỉ có thể dùng khăn thật cẩn thận lau mắt.
“Để ta nhìn xem, chuyện là thế nào?” Cảnh Đô Tuyên bước nhanh tới, đi đến trước mặt Nam Chi, kéo đôi tay đang che mắt của Nam Chi lại, “Để ta nhìn xem có nghiêm trọng không.”
Nam Chi nhìn khuôn mặt Cảnh Đô Tuyên có chút mờ ảo, giống như là bị cận thị, ngũ quan của Cảnh Đô Tuyên đều trở nên mờ mịt.
Cảnh Đô Tuyên đánh giá đôi mắt Nam Chi, thở dài nói: “Nhìn qua có vẻ nghiêm trọng, đau không, còn nhìn thấy không?”
Nam Chi hơi sửng sốt, theo bản năng nói: “Ta, ta sắp không nhìn được nữa rồi, mờ quá, ca ca, ta không nhìn thấy mặt ngươi.”
Khóe miệng Cảnh Đô Tuyên khẽ nhếch lên, nói với y sư cũng đã tới, “Mau kiểm tra đôi mắt của muội muội, cố gắng giữ lại đôi mắt.”
Giống như là đã chấp nhận chuyện Nam Chi không thể nhìn thấy.
Hắn còn đứng ở một bên, an ủi Nam Chi: “Đừng sợ, mắt của ngươi sẽ không sao đâu.”
Các chủ này thật là thần bí, con trai gây ra chuyện cầm tù con gái minh chủ Võ Lâm, mới ra mặt, không biết là đã đưa ra điều kiện gì, làm Cảnh Hà Các và Cảnh Đô Tuyên đều không có việc gì.
Nhưng rốt cuộc chuyện này vẫn làm ảnh hưởng tới thanh danh của Cảnh Hà Các, khoảng thời gian đó chuyện làm ăn của Cảnh Hà Các cũng không tốt, nhưng con người dễ quên, hơn nữa Cảnh Hà Các lại thần bí, người bình thường vẫn sẽ tìm đến Cảnh Hà Các.
Nam Chi đối mặt với con quái vật khổng lồ như vậy, áp lực rất lớn, có thể bè bẹp khối thân thể nhỏ bé này của cô, cô chỉ có thể đem nhiệm vụ lớn biến thành nhiệm vụ nhỏ.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là có được tự do, như thế nào mới có được tự do đây, vậy phải nỗ lực tu luyện, có thực lực mới có thể chạy.
Hơn nữa chạy xong còn phải đối mặt với sự đuổi giết của Cảnh Hà Các, Cảnh Hà Các có nhiều sát thủ như vậy.
Kết quả tốt nhất là Cảnh Hà Các coi cô như một quả rắm mà thả ra, nhưng Cảnh Đô Tuyên tự hạ thấp thân phận làm huynh muội với cô, xem ra sẽ không dễ dàng buông tha.
Nam Chi không hiểu, rốt cuộc trên người mình có cái gì bị Cảnh Đô Tuyên nhìn trúng.
Cô chỉ là một đứa trẻ nha!
Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn muốn ý thức hoa lan u minh trong đầu cô, nhưng chuyện này cô không có nói cho ai biết, Cảnh Đô Tuyên làm sao có thể chui vào trong đầu cô nhìn thấy hạt giống hoa lan u minh được.
Nam Chi cảm thấy, không có khả năng, không có khả năng.
Cho nên, rốt cuộc là vì cái gì?
Không hiểu liền hỏi, Nam Chi hỏi hệ thống, nhưng hệ thống từ chối trả lời, chỉ cổ vũ Nam Chi: “Bây giờ ngươi đã trưởng thành, đã trải qua một số chuyện, một số âm mưu quỷ kế cũng nên thử phân tích, Chi Chi tuyệt như vậy, nhất định có thể làm được.”
Hệ thống đối xử với Nam Chi vẫn luôn là khuyến khích học tập, rốt cuộc, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, không cần thiết phải chèn ép, bồi dưỡng thành tài vẫn tốt hơn là chèn ép giáo dục.
Những người đã phát triển tính tự nhận thức và có phong cách làm việc riêng cần phải bị trấn áp, nếu không sẽ dễ gây ra rắc rối lớn.
Nam Chi sầu muộn dùng hai tay ôm mặt, nhiệt tình như vậy, làm sao ta biết Cảnh Đô Tuyên nghĩ cái gì được.
Nhưng cũng biết, người vừa mới gặp đã tỏ ra nhiệt tình, ngoại trừ người thật sự nhiệt tình, thông thường đều là có ý đồ gì đó, thậm chí là còn muốn lợi dụng người khác.
A!
Nam Chi nghĩ thầm, ta là một đứa trẻ đáng yêu, bây giờ lại biến thành một người cảnh giác với người khác, nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, ít nhất cô biết được, ai là người xấu, cảnh giác với người xấu không có gì là sai.
Nam Chi không nghĩ ra Cảnh Đô Tuyên có mục đích gì, không nghĩ ra thì thôi đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi nỗ lực luyện võ, ngay cả buổi tối cũng không ngủ, cô ngồi xếp bằng hấp thu linh khí, có chút linh khí, Nam Chi còn phải chia cho con hổ một ít, nếu hổ quá kéo chân sau, bọn họ càng khó có thể chạy thoát.
Nam Chi còn muốn dùng con hổ làm công cụ để không cần phải chạy bộ, cô không thể chạy nhanh bằng hổ, thật sự quá mệt, bọn họ có thể thay phiên nhau cưỡi, nếu hổ mệt mỏi, cũng có thể cưỡi lên người cô, cứ như vậy đổi qua đổi lại, liền nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nam Chi nghĩ cũng thật đẹp, thậm chí đã vạch xong con đường chạy trốn, ở lúc Nam Chi đang hỏi thị nữ bản đồ, còn chưa nhìn kỹ bản đồ, Cảnh Đô Tuyên đã tới.
Hắn hỏi: “Ngươi cần bản đồ để làm cái gì?” Hắn vừa nói, vừa gắp thức ăn cho Nam Chi.
Nam Chi nếm thử một miếng đồ ăn, liền cảm nhận được có độc, Nam Chi có chút cạn lời, tại sao vẫn phải hạ độc vào đồ ăn.
Như vậy đi, ngươi trực tiếp đưa độc cho ta, ta cũng sẽ ăn, không cần thiết phải phiền toái như vậy.
Nam Chi giải thích chuyện bản đồ, “Ca ca, ta không biết thế giới này trông như thế nào, nơi này rộng lớn bao nhiêu, ta rất tò mò.”
“Ta tìm trên bản đồ xem có chỗ nào chơi vui, ca ca, sau này ngươi đưa ta ra ngoài chơi có được không?”
Đương nhiên Nam Chi biết Cảnh Đô Tuyên sẽ không thèm để ý tới mình, nhưng cô vẫn nói, lỡ như Cảnh Đô Tuyên thật sự trúng gió độc mà đưa cô ra ngoài chơi thì sao.
Cảnh Đô Tuyên nhướng mày, “Ngươi rất có hứng thú với thế giới bên ngoài sao, muốn ra ngoài nhìn thế giới?”
Nam Chi điên cuồng gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy.”
Ta rất muốn rời khỏi nơi này!
Cảnh Đô Tuyên thản nhiên nói: “Chờ ngươi trưởng thành, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài chơi.”
“Nhưng bản đồ thì không cần phải xem, bằng không tâm ngươi lơ lửng, thời thời khắc khắc muốn chạy ra ngoài.”
Nam Chi thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt, ngươi cầm tù người ta cũng thật là giỏi đấy.
Nhưng mà thế giới bên ngoài quả thực cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là, phải nắm rõ ràng tình huống của cái trang viện này, bố trí trong trang viện thay đổi mỗi ngày, nghe nói có trận pháp, vào nhầm sẽ làm người ta lạc ở bên trong, bị đủ loại bẫy rập giết chết.
Có thể nói, trong cái trang viện này có rất nhiều thi thể và mộ phần, nhưng nhìn từ bên ngoài lại là cảnh huy hoàng tráng lệ, tiên cảnh chốn nhân gian.
Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu, “Được, ta nghe ca ca, ca ca nhất định phải nhớ kỹ, sau này đưa ta ra ngoài chơi.”
“Ca ca đương nhiên sẽ nhớ kỹ, lời ngươi nói ca ca đều ghi tạc trong lòng, vĩnh viễn vĩnh viễn không quên.” Thời điểm hắn nói đến lời này, còn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nam Chi, ánh mắt tràn đầy chân thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi cười hì hì: “Cảm ơn ca ca, ca ca tốt nhất.”
Nếu không biết Cảnh Đô Tuyên là loại người gì, có lẽ cô đã bị bộ dạng này của Cảnh Đô Tuyên lừa.
Nam Chi thật sự khó hiểu, tại sao Cảnh Đô Tuyên lại tiêu phí tâm tư, kiên nhẫn với cô như vậy.
Diễn vô cùng chân thành, nhưng lại hạ độc vào đồ ăn.
Thật sự có năng lực tổn thương người khác.
Vào ban đêm, Nam Chi cảm thấy đôi mắt mình vừa đau vừa ngứa, dần dần bắt đầu sưng đỏ, hai mắt đẫm lệ, vô cùng đau đớn.
Chuyện gì thế này?
Đôi mắt ta xảy ra chuyện gì?
Nam Chi có chút mơ hồ, cũng không nhớ mắt mình bị thương gì mà?
Nhưng đôi mắt đau đớn làm Nam Chi sợ hãi, mắt của ta, mắt của ta sẽ không bị mù đi.
Cô không dám dùng tay tùy tiện chạm vào mắt, muốn thị nữ đi tìm y sư, nhưng nhìn thấy thị nữ, Nam Chi lại do dự, rốt cuộc tất cả mọi người ở đây đều nghe theo lời Cảnh Đô Tuyên, có tìm được y sư thì vẫn không thể điều trị cho đôi mắt của cô.
Thị nữ nhìn đôi mắt Nam Chi sưng to như quả đào, có chút sốt ruột nói: “Tiểu thư, ta đi tìm y sư, đôi mắt của người trông có vẻ không ổn, có cần báo cho thiếu chủ biết không?”
Nam Chi vừa định mở miệng, đã thấy thị nữ vội vàng chạy đi, Nam Chi chỉ có thể dùng khăn thật cẩn thận lau mắt.
“Để ta nhìn xem, chuyện là thế nào?” Cảnh Đô Tuyên bước nhanh tới, đi đến trước mặt Nam Chi, kéo đôi tay đang che mắt của Nam Chi lại, “Để ta nhìn xem có nghiêm trọng không.”
Nam Chi nhìn khuôn mặt Cảnh Đô Tuyên có chút mờ ảo, giống như là bị cận thị, ngũ quan của Cảnh Đô Tuyên đều trở nên mờ mịt.
Cảnh Đô Tuyên đánh giá đôi mắt Nam Chi, thở dài nói: “Nhìn qua có vẻ nghiêm trọng, đau không, còn nhìn thấy không?”
Nam Chi hơi sửng sốt, theo bản năng nói: “Ta, ta sắp không nhìn được nữa rồi, mờ quá, ca ca, ta không nhìn thấy mặt ngươi.”
Khóe miệng Cảnh Đô Tuyên khẽ nhếch lên, nói với y sư cũng đã tới, “Mau kiểm tra đôi mắt của muội muội, cố gắng giữ lại đôi mắt.”
Giống như là đã chấp nhận chuyện Nam Chi không thể nhìn thấy.
Hắn còn đứng ở một bên, an ủi Nam Chi: “Đừng sợ, mắt của ngươi sẽ không sao đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro