Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Võ Lâm Chí Tôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2025-01-03 22:16:40
Edit: Kim
Y sư mở đôi mắt sưng tấy của Nam Chi ra, trên tròng mắt toàn là tơ máu, toàn bộ nhãn cầu là một màu đỏ như máu.
Y sư yêu cầu Nam Chi chuyển động nhãn cầu một chút, Nam Chi đau đớn kêu lên, ở lúc cô đang từ từ chuyển động nhãn cầu, Nam Chi liền nhìn thấy Cảnh Đô Tuyên đứng một bên đang mỉm cười, cùng với vẻ mặt hài lòng.
Nam Chi sửng sốt một chút, tại sao Cảnh Đô Tuyên lại tỏ vẻ hài lòng như vậy, hắn vui vẻ cái gì, vì cái gì mà vui vẻ như vậy?
Nam Chi không hiểu, nhưng nhanh chóng ý thức được, chẳng lẽ, mắt cô là do Cảnh Đô Tuyên gây ra?
Đúng rồi, Cảnh Đô Tuyên cho cô ăn độc, là vì muốn làm mù mắt cô sao?
Nhưng tại sao Cảnh Đô Tuyên lại muốn làm mù mắt cô?
Nam Chi mím môi, độc dược này đã được hạt giống hoa lan u minh hấp thụ, nhưng vẫn làm mất cô trở thành như vậy, đây là rất độc nha, Cảnh Đô Tuyên hoàn toàn muốn làm mù mắt cô.
Thật là đáng sợ.
Cảnh Đô Tuyên thật độc ác nha!
Nam Chi suy nghĩ một chút, quyết định giả mù, ít nhất là đôi mắt này đã nửa mù rồi.
Y sư kiểm tra một lúc, nói: “Đôi mắt này không thể chữa trị được, chỉ có thể tiêu sưng trước, tròng mắt đã bị phá hỏng.”
Trong lòng Nam Chi nặng trĩu, vì không muốn cho cô chạy trốn, Cảnh Đô Tuyên đã đầu độc làm mù mắt cô.
Đây là thứ trứng thối gì!
Cảnh Đô Tuyên thở dài một tiếng, “Vậy cứ tiêu sưng trước đi, bộ dạng này nhìn muội muội rất khó chịu.”
Y sư đưa thuốc bôi mắt, dặn Nam Chi ngày nào cũng phải bôi thuốc, có thể tiêu sưng, nhưng muốn đôi mắt có thể nhìn thấy là không có cách nào.
Cảnh Đô Tuyên ngồi xuống bên cạnh Nam Chi, đưa tay vuốt ve lưng Nam Chi, giống như đang vuốt ve một con chó nhỏ nghe lời, “Đừng sợ, ca ca sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, ngươi là muội muội của thiếu chủ Cảnh Hà Các, cho dù có mù thì sao, không có ai dám làm gì ngươi.”
Nam Chi:……
Ta không hiểu, nhưng đã bị sốc rồi!
Nhưng lúc này, Nam Chi biết mình cần phải diễn kịch, cô bắt đầu ô ô ô bật khóc, bộ dạng vô cùng đáng thương, dùng đôi mắt sưng phù mê mang bất lực nhìn Cảnh Đô Tuyên, nhưng ánh mắt lại là trống rỗng ngây ngốc, không nhìn đúng vào mặt Cảnh Đô Tuyên mà nói, “Ca ca, ca ca, ta rất sợ, ca ca, đừng vứt bỏ ta.”
“Không đâu, không đâu, ca ca yêu thương ngươi còn không kịp, làm sao có thể vứt bỏ ngươi được?” Cảnh Đô Tuyên hơi cong khóe miệng an ủi Nam Chi, cảm nhận được người dưới tay run rẩy, vẻ mặt Cảnh Đô Tuyên tỏ vẻ thương hại, “Muội muội của ta thật là bất hạnh!”
Nam Chi: Không phải là tới gần ngươi mới trở nên bất hạnh sao, cái đồ ôn thần nhà ngươi!
Cảnh Đô Tuyên đi rồi, Nam Chi khóc rất to, âm thanh vô cùng êm tai, đối với Cảnh Đô Tuyên mà nói, chính là bước đi trong tiếng nhạc thần tiên.
Thật tuyệt vời!
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Nam Chi và thị nữ, là một mảnh yên lặng, thị nữ thật cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, đôi mắt của người thật sự không nhìn thấy sao?”
Ánh mắt Nam Chi tìm kiếm bóng dáng thị nữ, nhưng chính là không thấy, “Ta, ta không nhìn thấy.”
Nam Chi biết thị nữ là gián điệp của Cảnh Đô Tuyên, vì để lừa Cảnh Đô Tuyên, cô cũng cần phải lừa thị nữ.
Thị nữ thật cẩn thận dùng tay quơ quơ trước mặt Nam Chi, phát hiện đôi mắt cô không hề chớp mắt, buồn bực nói: “Sao có thể như thế được, tại sao đột nhiên lại bị mù.”
Ta ăn chất độc mù.
Là miệng ta tham ăn, Nam Chi muốn bịt miệng mình lại, nhưng lại nghĩ đến việc mình đang ở trong lãnh địa của Cảnh Đô Tuyên, làm sao tới phiên cô quyết định có ăn hay không được.
Từ hôm nay trở đi, ta chính là một người mù.
Cảnh Đô Tuyên quả nhiên là có bệnh nặng, độc ác đầu độc người ta mù mắt nha!
Vì để làm một người mù cho chân thật, Nam Chi còn nhờ hệ thống ca ca giúp che thị giác của mình lại, lại dùng linh khí chậm rãi, nhẹ nhàng chữa trị đôi mắt.
Lần đầu làm người mù, Nam Chi hết va chạm chỗ này lại tới chỗ kia, té ngã là chuyện bình thường, cả người đầy vết thương.
Cảnh Đô Tuyên cẩn thận quan sát tình hình, phát hiện Nam Chi thật sự bị mù, hắn vuốt ve đôi mắt Nam Chi, thở dài nói: “Ngươi có đôi mắt tốt như vậy, làm sao có thể bị mù được.”
Nam Chi:…… Ngươi đoán xem làm sao ta lại bị mù!
Ta cùng lắm chỉ là muốn nhìn ngắm thế giới mà thôi, ngươi liền muốn đầu độc đôi mắt ta, ngươi có bệnh.
Nhưng mà, mắt mù, những giác quan khác liền trở nên nhanh nhạy, lỗ tai có thể nghe thấy tiếng vải dệt cọ xát khi có người đi lại, chiếc mũi có thể ngửi được mùi hương phảng phất rất nhỏ trong không khí.
Ẩn dưới hoa thơm chim hót, còn có mùi thối và mùi máu.
Cảnh Hà Các là một nơi tràn ngập mùi máu tươi.
Cô đã mù, tại sao Cảnh Đô Tuyên còn giả làm người tốt trước mặt cô nha?
Chẳng lẽ là đánh một gậy lại đưa một viên táo ngọt sao?
Thật độc hại!
Nam Chi chịu đựng ánh mắt của Cảnh Đô Tuyên, bàn tay vuốt ve đôi mắt cô, giống như có con rắn độc lạnh lẽo đang bò trên mặt, làm người ta sởn tóc gáy.
Cảnh Đô Tuyên nói tiếp: “Ta thích đôi mắt của muội muội nhất, nhưng mà bây giờ đôi mắt này của muội muội đã bị mù, không nhìn thấy cái gì cả, không còn chút sức hút nào.”
Nam Chi suy nghĩ một chút: “Ca ca, ta còn có chân, ngươi có thích chân không, ta cho ngươi sờ chân của ta.”
Cảnh Đô Tuyên:……
Lúc này Cảnh Đô Tuyên rơi vào trầm mặc, ta sờ chân ngươi làm cái gì, có vẻ ta rất không bình thường.
Hơn nữa, chân của ngươi xứng cho ta sờ sao?
Cảnh Đô Tuyên nhìn mấy lần, xác định Nam Chi thật sự bị mù, cũng không quan tâm tới Nam Chi nữa, ngay cả thị nữ cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt Nam Chi.
Ăn uống mỗi ngày chỉ đưa tới một lần, thị nữ nói lời xin lỗi với Nam Chi, ngày nào nàng cũng có rất nhiều công việc phải làm, cho nên không thể thời thời khắc khắc chăm sóc Nam Chi.
Nam Chi cũng không thèm để ý, để nàng đi làm việc của mình.
Cô biết trong chỗ tối có người đang giám sát mình, cho dù trước mặt không có người, Nam Chi cũng không nhờ hệ thống ca ca giúp mình khôi phục thị lực.
Tuy rằng không biết tại sao Cảnh Đô Tuyên lại nhiệt tình với đôi mắt của mình như vậy, nhưng nếu mù mà không phải đối mặt với kẻ điên Cảnh Đô Tuyên, ngày nào cũng tới giả vờ làm ca ca tốt, Nam Chi cảm thấy, có bị mù cũng không có gì.
Nhưng thật ra có con hổ cảm nhận được đôi mắt Nam Chi xảy ra vấn đề, một tấc cũng không rời, bám sát bên cạnh Nam Chi, đến cuối cùng, bên cạnh Nam Chi cũng chỉ còn có một con súc sinh.
Nam Chi truyền một ít linh lực cho hổ, con hổ vui vẻ kêu hừ hừ, liếm tay Nam Chi.
Nam Chi không biết nội lực của người ở thế giới này mạnh tới mức nào, cũng chưa từng thử đọ sức với người nào, bây giờ cô mới chỉ có thể bóp vỡ mấy khối đá nhỏ, đoán chừng là chưa đủ.
Nam Chi cũng chỉ có thể tu luyện cả ngày lẫn đêm, lúc tu luyện còn làm bộ là đang chờ Cảnh Đô Tuyên tới thăm mình, bộ dạng đáng thương bất lực sợ bị ca ca vứt bỏ.
Cảnh Đô Tuyên thích diễn, Nam Chi sẽ diễn cho hắn xem, diễn một màn huynh muội tình thâm.
Nếu diễn không thật, trong đầu liền tưởng tượng tới hình ảnh cô bị mẹ bế lên tới tầng thượng nhảy xuống, Nam Chi chỉ mới suy nghĩ một chút, sắc mặt đã trắng bệch, không còn sức lực.
Y sư mở đôi mắt sưng tấy của Nam Chi ra, trên tròng mắt toàn là tơ máu, toàn bộ nhãn cầu là một màu đỏ như máu.
Y sư yêu cầu Nam Chi chuyển động nhãn cầu một chút, Nam Chi đau đớn kêu lên, ở lúc cô đang từ từ chuyển động nhãn cầu, Nam Chi liền nhìn thấy Cảnh Đô Tuyên đứng một bên đang mỉm cười, cùng với vẻ mặt hài lòng.
Nam Chi sửng sốt một chút, tại sao Cảnh Đô Tuyên lại tỏ vẻ hài lòng như vậy, hắn vui vẻ cái gì, vì cái gì mà vui vẻ như vậy?
Nam Chi không hiểu, nhưng nhanh chóng ý thức được, chẳng lẽ, mắt cô là do Cảnh Đô Tuyên gây ra?
Đúng rồi, Cảnh Đô Tuyên cho cô ăn độc, là vì muốn làm mù mắt cô sao?
Nhưng tại sao Cảnh Đô Tuyên lại muốn làm mù mắt cô?
Nam Chi mím môi, độc dược này đã được hạt giống hoa lan u minh hấp thụ, nhưng vẫn làm mất cô trở thành như vậy, đây là rất độc nha, Cảnh Đô Tuyên hoàn toàn muốn làm mù mắt cô.
Thật là đáng sợ.
Cảnh Đô Tuyên thật độc ác nha!
Nam Chi suy nghĩ một chút, quyết định giả mù, ít nhất là đôi mắt này đã nửa mù rồi.
Y sư kiểm tra một lúc, nói: “Đôi mắt này không thể chữa trị được, chỉ có thể tiêu sưng trước, tròng mắt đã bị phá hỏng.”
Trong lòng Nam Chi nặng trĩu, vì không muốn cho cô chạy trốn, Cảnh Đô Tuyên đã đầu độc làm mù mắt cô.
Đây là thứ trứng thối gì!
Cảnh Đô Tuyên thở dài một tiếng, “Vậy cứ tiêu sưng trước đi, bộ dạng này nhìn muội muội rất khó chịu.”
Y sư đưa thuốc bôi mắt, dặn Nam Chi ngày nào cũng phải bôi thuốc, có thể tiêu sưng, nhưng muốn đôi mắt có thể nhìn thấy là không có cách nào.
Cảnh Đô Tuyên ngồi xuống bên cạnh Nam Chi, đưa tay vuốt ve lưng Nam Chi, giống như đang vuốt ve một con chó nhỏ nghe lời, “Đừng sợ, ca ca sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, ngươi là muội muội của thiếu chủ Cảnh Hà Các, cho dù có mù thì sao, không có ai dám làm gì ngươi.”
Nam Chi:……
Ta không hiểu, nhưng đã bị sốc rồi!
Nhưng lúc này, Nam Chi biết mình cần phải diễn kịch, cô bắt đầu ô ô ô bật khóc, bộ dạng vô cùng đáng thương, dùng đôi mắt sưng phù mê mang bất lực nhìn Cảnh Đô Tuyên, nhưng ánh mắt lại là trống rỗng ngây ngốc, không nhìn đúng vào mặt Cảnh Đô Tuyên mà nói, “Ca ca, ca ca, ta rất sợ, ca ca, đừng vứt bỏ ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không đâu, không đâu, ca ca yêu thương ngươi còn không kịp, làm sao có thể vứt bỏ ngươi được?” Cảnh Đô Tuyên hơi cong khóe miệng an ủi Nam Chi, cảm nhận được người dưới tay run rẩy, vẻ mặt Cảnh Đô Tuyên tỏ vẻ thương hại, “Muội muội của ta thật là bất hạnh!”
Nam Chi: Không phải là tới gần ngươi mới trở nên bất hạnh sao, cái đồ ôn thần nhà ngươi!
Cảnh Đô Tuyên đi rồi, Nam Chi khóc rất to, âm thanh vô cùng êm tai, đối với Cảnh Đô Tuyên mà nói, chính là bước đi trong tiếng nhạc thần tiên.
Thật tuyệt vời!
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Nam Chi và thị nữ, là một mảnh yên lặng, thị nữ thật cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, đôi mắt của người thật sự không nhìn thấy sao?”
Ánh mắt Nam Chi tìm kiếm bóng dáng thị nữ, nhưng chính là không thấy, “Ta, ta không nhìn thấy.”
Nam Chi biết thị nữ là gián điệp của Cảnh Đô Tuyên, vì để lừa Cảnh Đô Tuyên, cô cũng cần phải lừa thị nữ.
Thị nữ thật cẩn thận dùng tay quơ quơ trước mặt Nam Chi, phát hiện đôi mắt cô không hề chớp mắt, buồn bực nói: “Sao có thể như thế được, tại sao đột nhiên lại bị mù.”
Ta ăn chất độc mù.
Là miệng ta tham ăn, Nam Chi muốn bịt miệng mình lại, nhưng lại nghĩ đến việc mình đang ở trong lãnh địa của Cảnh Đô Tuyên, làm sao tới phiên cô quyết định có ăn hay không được.
Từ hôm nay trở đi, ta chính là một người mù.
Cảnh Đô Tuyên quả nhiên là có bệnh nặng, độc ác đầu độc người ta mù mắt nha!
Vì để làm một người mù cho chân thật, Nam Chi còn nhờ hệ thống ca ca giúp che thị giác của mình lại, lại dùng linh khí chậm rãi, nhẹ nhàng chữa trị đôi mắt.
Lần đầu làm người mù, Nam Chi hết va chạm chỗ này lại tới chỗ kia, té ngã là chuyện bình thường, cả người đầy vết thương.
Cảnh Đô Tuyên cẩn thận quan sát tình hình, phát hiện Nam Chi thật sự bị mù, hắn vuốt ve đôi mắt Nam Chi, thở dài nói: “Ngươi có đôi mắt tốt như vậy, làm sao có thể bị mù được.”
Nam Chi:…… Ngươi đoán xem làm sao ta lại bị mù!
Ta cùng lắm chỉ là muốn nhìn ngắm thế giới mà thôi, ngươi liền muốn đầu độc đôi mắt ta, ngươi có bệnh.
Nhưng mà, mắt mù, những giác quan khác liền trở nên nhanh nhạy, lỗ tai có thể nghe thấy tiếng vải dệt cọ xát khi có người đi lại, chiếc mũi có thể ngửi được mùi hương phảng phất rất nhỏ trong không khí.
Ẩn dưới hoa thơm chim hót, còn có mùi thối và mùi máu.
Cảnh Hà Các là một nơi tràn ngập mùi máu tươi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đã mù, tại sao Cảnh Đô Tuyên còn giả làm người tốt trước mặt cô nha?
Chẳng lẽ là đánh một gậy lại đưa một viên táo ngọt sao?
Thật độc hại!
Nam Chi chịu đựng ánh mắt của Cảnh Đô Tuyên, bàn tay vuốt ve đôi mắt cô, giống như có con rắn độc lạnh lẽo đang bò trên mặt, làm người ta sởn tóc gáy.
Cảnh Đô Tuyên nói tiếp: “Ta thích đôi mắt của muội muội nhất, nhưng mà bây giờ đôi mắt này của muội muội đã bị mù, không nhìn thấy cái gì cả, không còn chút sức hút nào.”
Nam Chi suy nghĩ một chút: “Ca ca, ta còn có chân, ngươi có thích chân không, ta cho ngươi sờ chân của ta.”
Cảnh Đô Tuyên:……
Lúc này Cảnh Đô Tuyên rơi vào trầm mặc, ta sờ chân ngươi làm cái gì, có vẻ ta rất không bình thường.
Hơn nữa, chân của ngươi xứng cho ta sờ sao?
Cảnh Đô Tuyên nhìn mấy lần, xác định Nam Chi thật sự bị mù, cũng không quan tâm tới Nam Chi nữa, ngay cả thị nữ cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt Nam Chi.
Ăn uống mỗi ngày chỉ đưa tới một lần, thị nữ nói lời xin lỗi với Nam Chi, ngày nào nàng cũng có rất nhiều công việc phải làm, cho nên không thể thời thời khắc khắc chăm sóc Nam Chi.
Nam Chi cũng không thèm để ý, để nàng đi làm việc của mình.
Cô biết trong chỗ tối có người đang giám sát mình, cho dù trước mặt không có người, Nam Chi cũng không nhờ hệ thống ca ca giúp mình khôi phục thị lực.
Tuy rằng không biết tại sao Cảnh Đô Tuyên lại nhiệt tình với đôi mắt của mình như vậy, nhưng nếu mù mà không phải đối mặt với kẻ điên Cảnh Đô Tuyên, ngày nào cũng tới giả vờ làm ca ca tốt, Nam Chi cảm thấy, có bị mù cũng không có gì.
Nhưng thật ra có con hổ cảm nhận được đôi mắt Nam Chi xảy ra vấn đề, một tấc cũng không rời, bám sát bên cạnh Nam Chi, đến cuối cùng, bên cạnh Nam Chi cũng chỉ còn có một con súc sinh.
Nam Chi truyền một ít linh lực cho hổ, con hổ vui vẻ kêu hừ hừ, liếm tay Nam Chi.
Nam Chi không biết nội lực của người ở thế giới này mạnh tới mức nào, cũng chưa từng thử đọ sức với người nào, bây giờ cô mới chỉ có thể bóp vỡ mấy khối đá nhỏ, đoán chừng là chưa đủ.
Nam Chi cũng chỉ có thể tu luyện cả ngày lẫn đêm, lúc tu luyện còn làm bộ là đang chờ Cảnh Đô Tuyên tới thăm mình, bộ dạng đáng thương bất lực sợ bị ca ca vứt bỏ.
Cảnh Đô Tuyên thích diễn, Nam Chi sẽ diễn cho hắn xem, diễn một màn huynh muội tình thâm.
Nếu diễn không thật, trong đầu liền tưởng tượng tới hình ảnh cô bị mẹ bế lên tới tầng thượng nhảy xuống, Nam Chi chỉ mới suy nghĩ một chút, sắc mặt đã trắng bệch, không còn sức lực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro