Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Võ Lâm Chí Tôn...

Ngận Thị Kiểu Tình

2025-01-03 22:16:40

Edit: Kim

Nam Chi không ngờ, sẽ có một ngày, chuyện đáng buồn như vậy lại có thể mang ra lợi dụng.

Hệ thống vội vàng an ủi nói: “Sẽ có một ngày, khi ngươi nhớ tới chuyện này sẽ không còn đau lòng, là thật sự qua đi, thật sự buông xuống được.”

Nói với người ta rằng chuyện quá khứ đã qua đi, là nhạt nhẽo, là sáo rỗng, bởi vì những thương tổn này quá chân thật, khắc sâu vào trong lòng, tất cả nỗi đau ẩn giấu, bất cứ lúc nào cũng có thể được nhớ tới, cũng bởi vì quá đau đớn.

Thân thể Nam Chi khẽ run lên, thị nữ nhìn còn có chút thương hại, an ủi nói: “Thiếu chủ có việc bận, ngài ấy bận rộn rất nhiều công việc, tương lai thiếu chủ phải thừa kế Cảnh Hà Các, cần học rất nhiều thứ.”

Khi nhắc tới việc Cảnh Đô Tuyên sẽ thừa kế Cảnh Hà Các, trong giọng nói của nàng mang theo một tia vinh dự, kiêu ngạo trung thành.

Cho dù Cảnh Hà Các có đối xử không tốt với bọn họ, thậm chí có thể lấy mạng bọn họ bất cứ lúc nào, khiến bọn họ sống trong nơm nớp lo sợ, nhưng giáo dục lòng trung thành từ nhỏ đã khắc sâu vào trong xương cốt, làm bọn họ kiêu ngạo.

Giọng nói của Nam Chi rất yếu ớt, “Vậy khi nào ca ca mới tới đây, ta muốn gặp ca ca.”

Thị nữ thấy Nam Chi như vậy, do dự một chút rồi nói: “Vậy để ta đi hỏi thiếu chủ một câu, để thiếu chủ tới đây thăm người?”

Nam Chi mỉm cười, nhưng nụ cười trông rất mờ nhạt, giống như bong bóng có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Thị nữ thấy vậy, vội vàng đi tìm Cảnh Đô Tuyên, vị tiểu thư kia nhìn suy yếu như sắp chết, thị nữ không dám trì hoãn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nàng sẽ phải chôn cùng.

Cũng không biết rốt cuộc thiếu chủ có quan tâm đến cái muội muội ‘nửa đường xuất hiện’ này hay không.

Thời điểm Cảnh Đô Tuyên tới, nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi trên ngưỡng cửa, bên cạnh có một con hổ đang ngủ, ánh mắt đứa trẻ kia dại ra, nhìn thẳng về một hướng, dại giống như một con rối gỗ.

Hừ, không còn linh động chút nào!

Cảnh Đô Tuyên có chút ghét bỏ.

Quả nhiên, đã không còn đôi mắt như vậy, đứa nhỏ này liền trở nên không đáng tiền, làm người ta chán ghét.

Quả nhiên, nàng ta cũng chỉ là vật chứa đôi mắt, đã không còn đôi mắt, vật chứa như nàng ta lập tức trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.

Bình hoa đẹp là vì cắm hoa, bình không có hoa, như mất đi linh hồn và vẻ đẹp.

Cảnh Đô Tuyên đi tới, Nam Chi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng vải dệt cọ xát vào nhau, quay đầu lại, nhưng đôi mắt vẫn ảm đạm không có ánh sáng như cũ.

“Ca ca, là ca ca tới sao?” Nam Chi đứng lên, cất bước lại vấp phải con hổ mà té ngã, cô có chút hoảng loạn bò dậy, “Ca ca, ca ca còn ở đây không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên trắng bệch, vô cùng yếu ớt, trước kia Nam Chi còn muốn làm hoa leo, nhưng Nam Chi bây giờ, yếu ớt mê mang, thật sự là một gốc cây mà chỉ một chút gió táp mưa sa là có thể hủy diệt gốc hoa leo như cô.

Run rẩy, đáng thương như vậy, làm người ta sinh ra cảm giác thương tiếc.

Cảnh Đô Tuyên từ trên cao nhìn xuống sắc mặt trắng bệch của Nam Chi, hắn sâu kín thở dài một tiếng, duỗi tay đỡ Nam Chi dậy, “Ca ca ở đây, không phải sợ.”

Nói xong, còn nhẹ nhàng vỗ lưng Nam Chi, “Sắc mặt làm sao lại kém như vậy, ăn không ngon sao, phải ăn ngoan mới có thể lớn lên.”

Nam Chi khụt khịt mũi, giọng khàn khàn nói: “Ta chính là muốn gặp ca ca, nhưng lại không thể nhìn thấy ca ca.”

“Không sao, ngươi nghe thấy giọng nói của ca ca, liền biết ca ca đang ở bên cạnh ngươi, không sợ.”

Nam Chi mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt, nhu nhược đáng thương, “Cảm ơn ca ca.”

Nam Chi nghĩ thầm, thật là kỳ quái, tại sao Cảnh Đô Tuyên vẫn còn giả vờ, rốt cuộc hắn đang giả vờ cái gì nha?

Chẳng lẽ như vậy là thú vị, phá hủy hy vọng của một người, tổn thương một người, nhưng nhìn thấy người đó vẫn ỷ lại vào mình như cũ, cho nên cảm thấy thú vị?

Nam Chi: Ô ô ô!

Có phải ta đã trở thành biến thái rồi hay không, bằng không sao ta có thể biết được trong lòng biến thái đang nghĩ cái gì.

Thái độ của Cảnh Đô Tuyên như vậy, Nam Chi cũng không thể không nhớ lại hồi ức đau khổ thêm một lần, mỗi một lần nghĩ đến, trái tim lại đau nhói.

“Khuôn mặt nhỏ làm sao có thể tái nhợt tới như vậy?” Cảnh Đô Tuyên sờ mặt Nam Chi, “Đừng sợ, ngươi vĩnh viễn là tiểu thư của Cảnh Hà Các, là muội muội của ta, không ai có thể làm gì ngươi, tuy rằng cha ta không có chính thức nhận ngươi làm nghĩa nữ, nhưng có một số chuyện của Cảnh Hà Các, ta có thể làm chủ.”

Nam Chi: “Cảm ơn ca ca, ca ca thật tốt.”

Cảnh Đô Tuyên cùng ăn với Nam Chi một bữa cơm, bữa cơm này không có độc, Nam Chi nghĩ đến cha mẹ mà đau lòng, mượn cơm giải sầu, lượng cơm tăng lên, ăn sạch sẽ hết một bàn đồ ăn.

Cảnh Đô Tuyên có chút kinh ngạc trước lượng cơm của Nam Chi, biết cô có thể ăn, nhưng không ngờ cô có thể ăn đến thế.

Hắn nhìn cái bụng tròn vo của Nam Chi, giống như lợn nhỏ, không nhịn được mà cười một tiếng, “Lát nữa sẽ cho ngươi một viên thuốc tiêu thực, đừng để bụng căng tới mức hỏng mất.”

Nam Chi: “Cảm ơn ca ca.”

Trước khi rời đi, Cảnh Đô Tuyên còn trấn an Nam Chi, “Đừng sợ, ca ca sẽ ở bên cạnh ngươi, ta sẽ không vứt bỏ ngươi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi: Thật vậy sao, ta không tin!

Nam Chi mỉm cười: “Cám ơn ca ca, ta chỉ còn có ca ca.”

Chờ xem, sớm muộn gì ta cũng sẽ đập nát cái đầu chó của ngươi.

Ta giết cha, bây giờ lại muốn giết huynh.

Còn là một cái ca ca giả.

Hai người đều là túi u-rê, rất biết cách giả vờ.

Có lẽ là Nam Chi quá đáng thương, hoặc cũng là Cảnh Đô Tuyên nổi lên chút lòng thương hại, có thêm hai thị nữ tới chăm sóc Nam Chi.

Nam Chi mù, làm cái gì cũng đều không tiện, cũng không bài xích có người tới chăm sóc mình, đặc biệt là việc cho hổ ăn, cần phải có người giúp đỡ.

Con hổ ở nơi này còn tự tại hơn Nam Chi nhiều, cũng không tấn công người, có ăn thì ăn, những lúc không ăn không đói bụng, liền ngủ, thời điểm tỉnh táo thì bám theo Nam Chi.

Có lẽ con hổ cảm nhận được hơi thở bi thương từ Nam Chi, nó luôn bám theo bên cạnh Nam Chi, cái đầu to như cái thùng gỗ dụi vào trong lòng Nam Chi.

Nam Chi xoa đầu hổ, phát ra tiếng cười khanh khách, bắt đầu ảo tưởng về cuộc sống tự do nơi núi rừng với hổ.

Chỉ nghĩ một chút, trong lòng Nam Chi lại tràn ngập hy vọng, đó là một loại chờ đợi từ tận sâu trong lòng.

Nam Chi vuốt ngực mà nghĩ, hóa ra Đào Hoa cũng mong đợi điều này.

Vậy càng phải nỗ lực, cố gắng thoát khỏi nơi này.

Sau đó Nam Chi càng thêm dại ra, thường xuyên ngồi im một chỗ rất lâu không nhúc nhích, hoặc không cũng là nằm ngủ, đã ngủ là ngủ suốt một ngày, thật giống một con rối gỗ không có linh hồn.

Chỉ khi Cảnh Đô Tuyên tới đây, trên mặt cô mới nở nụ cười, giống như thật sự ỷ lại vào cái ‘ca ca’ giả Cảnh Đô Tuyên này.

Cảnh Đô Tuyên dường như rất vừa lòng với kết quả như vậy, đối với ‘muội muội’ giả là Nam Chi càng thêm quan tâm chăm sóc, trước khi đi còn dặn dò thị nữ phải chăm sóc Nam Chi cho tốt.

Nam Chi túm lấy cánh tay Cảnh Đô Tuyên hỏi: “Ca ca, khi nào ngươi lại đến?”

Cảnh Đô Tuyên đẩy tay Nam Chi ra, “Ca ca rảnh sẽ đến thăm ngươi.”

Có hay không, là do Cảnh Đô Tuyên định đoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0