Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Võ Lâm Chí Tôn...

Ngận Thị Kiểu Tình

2025-01-03 22:16:40

Edit: Kim

Sau một phen hư tình giả ý, hai đương sự đều rất vừa lòng, đều cảm thấy đối phương hẳn là vừa lòng về màn biểu diễn của mình.

“Con làm mù mắt nàng ta, còn giữ nàng ta lại làm gì?” Cảnh các chủ chậm rãi hỏi con trai, “Đang chơi cái gì, chơi trò ca ca muội muội sao?”

Cảnh Đô Tuyên chỉ nói: “Con chỉ thương hại mà thôi, một người toàn tâm toàn ý ỷ lại vào con, cả thế giới chỉ có con.”

Nếu hy vọng như vậy mà sụp đổ, đó chính là trời sập.

Đem những thứ tốt đẹp phá hủy trước mặt người khác, như là đập nát một bình hoa tinh xảo, vĩnh viễn không thể hồi phục như cũ, có một loại cảm giác sung sướng không nói nên lời.

Cảnh các chủ chỉ nói: “Là không thể chịu đựng được việc đôi mắt như vậy lại mọc trên cơ thể người khác sao?”

Nếu giang mục châu ở trên người một cường giả, đó chính là làm người ta tâm phục khẩu phục, nhưng nếu lớn lên trên một kẻ ti tiện, thật sự khiến người ta cảm thấy không khỏe.

Dù ở cấp bậc nào, đều có thể có được giang mục châu.

Hắn không hề bất ngờ trước phản ứng của con trai, nếu bản thân đã không có được, vậy thì hủy hoại đi, đặc biệt là người như vậy còn nằm trong tay của mình, vậy càng có thể muốn làm gì thì làm.

Cảnh các chủ cảnh cáo nói: “Ta mặc kệ con chơi đùa ầm ĩ thế nào, chỉ cần luyện võ cho tốt, thứ như giang mục châu, sau này con cũng có thể luyện ra được.”

“Chơi trò huynh muội tình thâm cũng được, chơi trò chơi gia đình cũng được, nhưng không cần hãm sâu vào trong đó, tương lai con phải thừa kế Cảnh Hà Các, Cảnh Hà Các không phải đơn giản như vậy, Cảnh Hà Các có rất nhiều thứ cần con nắm giữ.”

Giọng nói của Cảnh các chủ có chút ngưng trọng, “Cảnh Hà Các là một tồn tại trọng yếu, hơi không chú ý một chút liền sẽ bị công kích.”

Cảnh Đô Tuyên lập tức nói: “Con đã biết rồi cha.”

Cảnh các chủ lắc đầu, “Không biết, con không biết, bây giờ con lớn như vậy rồi, cũng nên biết một số chuyện.”

“Cảnh Hà Các phục vụ vì triều đình, triều đình cần phải có thế lực trong giang hồ, chúng ta thu thập tình báo cho triều đình, ở trong giang hồ xử lý một số chuyện không tiện đưa ra ánh sáng.”

“Bản thân Cảnh Hà Các rất nguy hiểm, cho nên, Cảnh Hà Các bắt buộc phải ẩn mình, là tổ chức bí mật, mỗi tháng triều đình đều sẽ tới đây kiểm tra, cần phải chuẩn bị sẵn sàng.”

“Lần này triều đình tới đây, con cùng ta đi tiếp đãi sứ giả.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cảnh Đô Tuyên ngẩn người, ngay sau đó gật đầu, “Con biết rồi, cha, con nghe lời cha.”

Cảnh Đô Tuyên vẫn luôn coi Cảnh Hà Các là vật trong tay mình, nhưng hiện tại lại nói cho hắn biết, sau lưng Cảnh Hà Các còn có một chủ nhân thật sự, thật sự là…… Làm người ta khó chịu!

Cảnh Đô Tuyên nói với cha: “Cha, triều đình đã suy yếu, tại sao chúng ta vẫn phải làm việc cho triều đình.”

Cảnh Hà Các vẫn luôn là một tồn tại thần bí khó lường trong giới giang hồ, làm người trong giang hồ vừa lo vừa sợ, địa vị siêu nhiên như thế, hà tất gì phải làm tay sai cho triều đình.

Người trong giang hồ không thích nhất là giao tiếp với triều đình, triều đình đối với người trong giang hồ mà nói, bất cứ người nào tiếp nhận chiêu an của triều đình, đều sẽ bị người giang hồ khinh thường gọi một câu tay sai, chó săn.

Vốn dĩ có thể sống cuộc sống giang hồ tự do thoải mái, tự nhiên lại tròng vào cổ mình một sợi xiềng xích, bị người ta dắt đi không khác gì một con chó.

Dã tâm của Cảnh Đô Tuyên rất lớn, có lẽ từ nhỏ đã sống quá tự do thoải mái, coi mình là trung tâm, bây giờ, lại xuất hiện một thế lực đè lên đầu hắn, đàn áp hắn.

Chết tiệt!

Thật là làm người ta khó chịu!

Từ lúc Cảnh Đô Tuyên nghe thấy tin tức này, toàn thân như toát ra phẫn nộ từ trong xương cốt, phản ứng đầu tiên chính là muốn thoát khỏi xiềng xích, làm việc cho triều đình, có phải là nhìn thấy triều đình còn phải quỳ xuống hay không.

Cảnh Đô Tuyên rất khó chịu, mười lăm năm qua, trước nay chỉ có người khác quỳ xuống trước mặt hắn, hắn chưa từng quỳ trước người khác.

Cảnh các chủ nhìn khuôn mặt non nớt của con trai, còn chưa thể che giấu tốt cảm xúc của mình, toàn thân nổi lên oán khí cuồn cuộn, thể hiện ra một thiếu niên quật cường.

Đem cái dạng này đi gặp sứ giả của triều đình, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối không đáng có.

“Thu hồi cái bộ dạng kiêu ngạo vô lễ này của con vào đi, không được để người khác biết trong lòng con nghĩ cái gì, con như vậy sẽ khiến triều đình nghi ngờ lòng trung thành của chúng ta.”

Trung thành cái gì?!

Cảnh Đô Tuyên nghe thấy lời này thì cả người đều khó chịu, cảm thấy không khỏe, đây là một loại phủ định, một loại giẫm đạp nhân cách, là cảm giác khuất nhục.

Từ trung thành chỉ dùng trên người nô tài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cảnh Đô Tuyên không muốn làm nô tài, vô cùng không muốn.

Cảnh Đô Tuyên khó chịu nói với cha: “Cha, Cảnh Hà Các của chúng ta không thể thoát khỏi triều đình, tự do ngoài giang hồ sao, tại sao chúng ta phải trung thành với triều đình, làm tay sai của triều đình?”

Cảnh các chủ vô cùng bình tĩnh nói: “Bởi vì thực lực của chính ta không đủ.”

Một câu càng làm Cảnh Đô Tuyên cảm thấy thất bại, giọng nói của Cảnh các chủ trở nên sắc lạnh, “Thu hồi cái bộ dạng này của con vào, không đủ thực lực, lộ diện chỉ làm con chết nhanh hơn mà thôi.”

“Lần gặp mặt sứ giả này, con không cần phải đi cùng ta, vốn dĩ ta muốn giới thiệu con với sứ giả, chuẩn bị xong cho tương lai con trở thành người tiếp quản Cảnh Hà Các, nhưng bây giờ xem ra, vẫn phải chờ thêm.”

Cảnh Đô Tuyên hít sâu một hơi, đè nén tức giận, khó chịu xuống, thu liễm lòng tự trọng bị giẫm đạp lại, chắp tay nói với cha: “Con đã biết rồi cha, con sẽ khống chế chính mình.”

Sứ giả đi vào Cảnh Hà Các, Cảnh Đô Tuyên cũng quỳ xuống, thời điểm quỳ xuống, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt thành nắm đấm, cúi đầu, thoạt nhìn vô cùng cung kính, nhưng thực tế là đang che lấp vẻ kiêu ngạo trên gương mặt.

Nghe tiếng thái giám nói, Cảnh Đô Tuyên ghê tởm muốn nôn ra, hắn lại phải quỳ trước người như vậy, thứ đồ vật còn không được tính là nam nhân, chỉ bởi vì sau lưng cái cẩu nô tài này là triều đình, là hoàng đế.

Tại sao Cảnh Hà Các lại làm tay sai của triều đình chứ!

Đặc biệt là khi cha giới thiệu hắn với thái giám, hắn còn cảm nhận được ánh mắt lưu luyến của thái giám dừng trên người mình, lộ ra nụ cười cười như không cười, tán thưởng nói: “Đúng là tuấn tú lịch sự, Cảnh Hà Các đã có người kế tục.”

Cái loại ánh mắt này thật sự làm người ta ghê tởm, Cảnh Đô Tuyên thiếu chút nữa đã không nhịn được mà nôn mửa, bị một tên thái giám nhìn bằng ánh mắt ghê tởm như vậy, khi nhìn còn mang theo một loại thèm nhỏ dãi, là ghê tởm tới cỡ nào!

Gian nan ứng phó với sứ giả xong, Cảnh Đô Tuyên lập tức nhảy vào suối nước nóng, đem bản thân rửa sạch một lần, làn da bị ngâm tới nhăn nheo, nhưng tưởng tượng tới ánh mắt của sứ giả, Cảnh Đô Tuyên lại vội vàng chà xát, hận không thể lột da chính mình.

Ghê tởm, quá ghê tởm.

Cảnh Đô Tuyên tắm đến mức choáng váng, thời điểm nhìn thấy cha mình, thiếu chút nữa đã ủy khuất mà bật khóc, đột nhiên có chút hiểu ra tại sao cha mình lại đeo mặt nạ.

Thái giám mất đi gốc rễ, tâm lý dường như cũng biến thành nữ nhân, biến thành thứ đồ nam không ra nam nữ không ra nữ.

Cảnh các chủ nói: “Đừng làm như vậy, nếu để sứ giả biết được, cũng không biết sẽ nói cái gì trước mặt hoàng đế đâu.”

Cảnh Đô Tuyên hỏi: “Cha, chẳng lẽ chúng ta không có người trong hoàng cung sao?”

“Con nói xem?” Cảnh các chủ thâm sâu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0