Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Võ Lâm Chí Tôn...

Ngận Thị Kiểu Tình

2025-01-03 22:16:40

Edit: Kim

Cảnh Hà Các chính là nơi thu thập tình báo.

Nếu trong hoàng cung có người của Cảnh Hà Các, như vậy chẳng lẽ trong Cảnh Hà Các cũng có người của hoàng cung?

Cảnh Đô Tuyên hỏi thành tiếng, Cảnh các chủ không có trả lời, chính là cam chịu, Cảnh Đô Tuyên có chút kích động, “Là ai, cha, là ai?”

Từ trước đến nay Cảnh Đô Tuyên luôn coi Cảnh Hà Các là nơi cha và hắn có quyền lực tuyệt đối, bây giờ vậy mà lại có mật thám, thật sự làm Cảnh Đô Tuyên không chịu nổi.

Đả kích quá lớn, Cảnh Hà Các là thế lực của triều đình, lại còn bị triều đình đè trên đầu, phải dập đầu với một tên thái giám bất nam bất nữ chết bầm, nghe theo sự sắp đặt của người khác.

Cảnh các chủ chỉ nói: “Giữ lại cũng tốt, có thể cho triều đình biết lòng trung thành của chúng ta, lại truyền một số tin tức cho bọn họ, cũng để bọn họ báo cáo công tác với triều đình.”

Cảnh Đô Tuyên:……

Hắn thật sự nghẹn khuất, ta đã ở đây mười lăm năm, chưa từng chịu nghẹn khuất như vậy, bây giờ lại nghẹn một cục lớn.

Cảnh các chủ tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thậm chí có thể bình tĩnh mà nói: “Đánh không lại người ta chính là như thế, cũng chỉ có thể nhẫn, nếu con thật sự có thể giết chết chủ nhân, xoay người làm chủ, vậy thì có thể muốn làm gì thì làm, nếu không, chỉ có thể chịu đựng, bất luận làm việc gì cũng đều phải trả giá.”

Cảnh Đô Tuyên hỏi: “Vậy cha, cha nghĩ thế nào?”

Cha có suy nghĩ bất trung, phản loạn hay không.

“Được rồi, đừng hỏi nữa, ngoan ngoãn theo ta học tập, buông bỏ oán hận trong lòng, ít nhất trong Cảnh Hà Các này, chúng ta cũng có quyền lực tuyệt đối, mỗi tháng chỉ phải ứng phó một lần, cũng không khó tới như vậy đâu.”

Cảnh các chủ cắt ngang vấn đề con trai muốn hỏi, phất phất tay ý bảo con trai rời đi, nhìn bộ dạng quật cường của con trai, hắn lắc đầu, vẫn còn quá trẻ, chỉ một chút không thông thuận liền vô cùng khó chịu.

Nhưng một phần phản loạn này lại có thể giúp Cảnh Hà Các thoát khỏi sự khống chế của triều đình.

Đúng vậy, không có ai muốn đi làm tay sai, đeo sợi dây xích chó trên cổ mình, sợi dây thừng nằm trong tay người khác, muốn lôi kéo chỉ cần túm một chút, siết chặt dây cũng có thể giết chết hắn.

Trong lòng Cảnh Đô Tuyên không thoải mái, lại có thị nữ tới báo, nói với Cảnh Đô Tuyên, tiểu thư đã ngủ suốt hai ngày, không dậy ăn cơm lấy một bữa, sờ vẫn còn thấy hơi thở, nhưng cả người trông vô cùng suy yếu.

Thị nữ sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng tới báo cho Cảnh Đô Tuyên biết, sợ thật sự xảy ra chuyện, các nàng cũng không sống được.

Nhưng vừa đúng lúc gặp phải Cảnh Đô Tuyên có tâm trạng không tốt, cái người ti tiện kia hai ngày không tỉnh thì làm sao, không ăn cơm thì làm sao, cho dù có chết thì như thế nào, nói với hắn làm cái gì, muốn hắn đi qua đó sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Như thế nào, tiện nữ kia là hoàng đế sao, cần hắn phải tới bái kiến nàng ta sao, cần hắn dập đầu trước nàng ta sao?

Cảnh Đô Tuyên tức giận, trực tiếp cho người kéo thị nữ xuống ném vào hang rắn, bên trong là đủ loại rắn độc, mùi rất khó ngửi, thị nữ mờ mịt bị ném vào trong hang rắn, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết, âm thanh càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng là không còn tiếng động.

Nhìn vào hang rắn, có vô số, dày đặc những con rắn độc bao trùm lấy cơ thể thị nữ, dường như không còn nhìn thấy thân ảnh của thị nữ.

Đã có vô số người bị ném vào trong hang rắn, bao gồm cả người làm sai, bao gồm người không trung thành, bao gồm cả người chọc chủ tử không vui.

Tóm lại, ở nơi này, ngươi có thể chết đi bởi đủ loại nguyên nhân.

Ở chỗ này, mạng sống vô cùng ti tiện, nhưng tất cả mọi người đều đã tập mãi thành quen.

Chọc chủ tử tức giận, chính là tội nghiệt, nên đi chết.

Cảnh Đô Tuyên tức giận mấy ngày, miễn cưỡng bình ổn tâm trạng, quyết định đi gặp cái ‘muội muội’ kia.

Hắn bắt đầu cảm thấy phiền chán, cho đồ ti tiện này hai phần màu sắc, nàng ta liền thật sự mở phường nhuộm, liền cảm thấy mình thật sự là chủ tử của Cảnh Hà Các.

Không ăn không uống, như thế nào, định tuyệt thực sao, cho dù có là muội muội ruột tuyệt thực, Cảnh Đô Tuyên cũng lười để ý.

Hôm nay đi là để đánh vỡ hy vọng của ‘muội muội’, lại thuận tiện lột da con hổ kia đi làm thảm, chỉ xứng dùng chân dẫm lên, ngay cả làm một cái đệm cũng không xứng.

Da lông của súc sinh luôn có một mùi tanh rất khó chịu.

Nam Chi nghe thấy tiếng bước chân, có chút quen thuộc, nhưng không dám chắc chắn, tiếng bước chân nghe có vẻ nặng nề, có chút vội vàng, có thể nhìn ra tâm trạng của chủ nhân không tốt.

Cảnh Đô Tuyên tới đây làm gì?

Thật là!

Nam Chi không muốn ứng phó với Cảnh Đô Tuyên chút nào, hắn diễn kịch như thế không mệt sao?

Cảnh Đô Tuyên ngồi xuống, nói với Nam Chi: “Ta nghe nói ngươi tuyệt thực.” Giọng điệu mang theo vẻ phiền chán không che giấu.

Nam Chi:……

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ta tuyệt thực khi nào, ai tuyệt thực chứ ta tuyệt đối sẽ không tuyệt thực, trừ phi là ăn quá no rồi.

Nam Chi giải thích nói: “Ca ca, ta không có tuyệt thực.”

Nếu đã từng đói bụng, liền biết đói bụng khó chịu tới cỡ nào.

Cảnh Đô Tuyên nói thẳng: “Vậy ngươi ngủ suốt hai ngày làm cái gì, cái thị nữ kia không chăm sóc tốt cho ngươi, đã bị ném vào hang rắn rồi.”

Nam Chi:……

Vẫn là không thể thoát chết!

Ngủ là bởi vì quá mệt mỏi, toàn thân rơi vào một loại cảm giác trống rỗng không thể giải thích được, tưởng chừng như không còn tồn tại, giống như hòa nhập với thế giới, ngay cả bản thân mình làm cái gì cũng không biết.

Khi tỉnh dậy, Nam Chi chỉ cảm thấy sức lực của mình đã trở nên mạnh hơn rất nhiều, trước kia có thể bóp nát một viên đá nhỏ, nhưng bây giờ đã có thể chẻ đôi một tòa núi giả trong hoa viên.

Hơn nữa còn có hạt giống hoa lan u minh thêm vào, Nam Chi cảm thấy nếu dùng toàn bộ sức lực, hẳn là có thể tạo ra một lỗ lớn trên mặt đất, nhưng không biết cái thử nghiệm này có thể làm được hay không.

Nam Chi sờ sờ con hổ bên cạnh, ngây ngốc không nói một lời, bầu không khí nhất thời trở nên an tĩnh, mà bản thân Nam Chi cũng không gọi ca ca, giống như người bên cạnh căn bản không tồn tại.

Làm lơ như vậy khiến Cảnh Đô Tuyên rất không vui, đặc biệt là khi lòng tự tôn vừa mới bị một tên thái giám bất nam bất nữ làm tổn thương, bây giờ lại bị một nữ hài ti tiện phớt lờ.

Trong lòng Cảnh Đô Tuyên dâng lên một cơn tức giận cực đoan, giọng điệu của hắn như gió rền sóng dữ sắp ập đến, lạnh giọng nói với Nam Chi: “Muội muội, ta đang nói chuyện với ngươi.”

Nam Chi theo âm thanh quay đầu lại, nhưng ánh mắt trống rỗng, thậm chí còn không nhìn vào mắt Cảnh Đô Tuyên, điều này càng làm Cảnh Đô Tuyên tức giận muốn chết, đôi mắt đã không nhìn thấy, ngay cả sắc mặt cũng không nhìn.

Nam Chi nghiêng đầu hỏi: “Ca ca, ngươi xảy ra chuyện gì vậy, ngươi không vui sao?”

“Ca ca, tại sao ngươi lại không vui, ngươi là thiếu chủ của Cảnh Hà Các, còn ai có thể chọc giận ngươi?”

“Ca ca, ngươi có chuyện gì không vui, có thể nói với ta, tuy ta không hiểu, nhưng ngươi có thể phát tiết nha.”

Ngươi có chuyện gì không vui, nói ra để ta vui vẻ nào.

Cảnh Đô Tuyên không vui, Nam Chi liền vui vẻ.

Trong lòng Nam Chi càng thêm tò mò, rốt cuộc là ai có thể chọc Cảnh Đô Tuyên không vui vậy, Cảnh Đô Tuyên ở Cảnh Hà Các chính là một tồn tại không khác gì hoàng đế.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0