Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Võ Lâm Chí Tôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2025-01-03 22:16:40
Edit: Kim
Nghe đứa trẻ nói như vậy, Cảnh Đô Tuyên cười nhạo một tiếng, “Chuyện của ta, ngươi muốn biết làm gì?”
Ngươi có tư cách gì để biết.
Nam Chi vẫn bình tĩnh như cũ, “Ta cái gì cũng không biết, nhưng ta biết ca ca không vui, ca ca có thể nói với ta, ta vẫn không hiểu cái gì cả.”
Cảnh Đô Tuyên nghẹn lại một chút, nhìn bộ dạng mờ mịt lại khẩn thiết của đứa trẻ, còn mơ hồ mang theo vẻ quan tâm, Cảnh Đô Tuyên đột nhiên có một loại cảm giác muốn nói ra hết.
Trong lòng Cảnh Đô Tuyên vẫn luôn có một loại ủy khuất cùng nghẹn khuất, nhưng cha căn bản không có an ủi hắn, nhưng bây giờ, nghe đứa trẻ nói, hắn đột nhiên rất muốn trút hết những cảm xúc tiêu cực và oán hận trong lòng ra ngoài.
Nam Chi còn nói thêm: “Ca ca, ngươi đừng buồn, ca ca nên vui vẻ, ta thích dáng vẻ vui vẻ của ca ca.”
Đúng vậy, ta đang nói dối, ta ghét việc Cảnh Đô Tuyên tùy ý ném người khác vào trong hang rắn, tùy ý giết người.
Một người được sinh ra từ trong bụng mẹ, đây là một chuyện thần kỳ tới cỡ nào, đây là khoa học kỹ thuật, là chuyện mà ngay đến cả thần cũng không thể làm được.
Nhưng người được sinh ra như vậy lại bị người khác tùy ý tước đi mạng sống.
“Ha hả……” Cảnh Đô Tuyên cười lạnh một tiếng, “Ngươi cảm thấy ta có thể muốn làm gì thì làm sao, vậy ngươi đã sai rồi.”
Nam Chi nghiêng đầu, “Tại sao lại không phải?”
“Ha hả, ta cũng không ngờ, sẽ có một ngày ta lại phải quỳ gối trước mặt người khác.” Giọng Cảnh Đô Tuyên âm dương quái khí, không thể che giấu tức giận và không cam lòng ở bên trong.
Wow!
Là ai nha, ai có thể lợi hại như vậy nha!
Vậy mà có thể khiến Cảnh Đô Tuyên quỳ, khó trách Cảnh Đô Tuyên lại tức giận tới mức như vậy.
Y!
Cũng chỉ là quỳ một chút mà thôi, còn chưa tùy tiện giết người giống như ngươi, đầu gối của ngươi thật đúng là quý giá, quỳ một chút đã ghê gớm như vậy.
Nhưng là thế lực thế nào, mới có thể khiến Cảnh Đô Tuyên quỳ xuống?
Người giang hồ chú trọng nhất là sĩ khả sát bất khả nhục*, dưới gối nam nhi là vàng, nói thế nào cũng sẽ không quỳ, cho dù có phải đối mặt với sống chết, quỳ xuống xin tha cũng cảm thấy bị khinh thường, cảm thấy là tham sống sợ chết.
(*Sĩ khả sát bất khả nhục: Có thể giết, không thể làm nhục.)
Có thể làm hắn quỳ, là cái thực lực gì, Nam Chi căn cứ vào kinh nghiệm xuyên qua mấy lần của mình, chẳng lẽ là triều đình!
Để thể hiện địa vị của mình, hoàng đế phong kiến đặt ra rất nhiều loại lễ nghi quy củ.
Chẳng lẽ Cảnh Hà Các là thế lực của triều đình!
Thật là kinh người, không ngờ Cảnh Hà Các bí ẩn nhất chốn giang hồ vậy mà lại là thế lực của triều đình.
Nam Chi dùng trí tuệ không tính là nhiều của mình ra phân tích, tại sao triều đình lại lập ra Cảnh Hà Các, chẳng lẽ là vì để chỉnh đốn giang hồ.
Hiệp võ dùng võ phá bỏ lệnh cấm, thật đúng là không chịu sự quản lý của triều đình.
Nhưng mà, triều đình dung túng tổ chức buôn người như Cảnh Hà Các, cũng quá…….
Dưới mục tiêu quá mức khổng lồ, luôn chồng chất thi hài.
Trong lòng Nam Chi khiếp sợ, nhưng tưởng tượng đến việc đế quốc phong kiến cũng là bóc lột nhân dân, đại diện là khoản thu nhập từ thuế, dân cư đông đúc đồng nghĩa với sự giàu có.
Hoàng đế là quý tộc lớn nhất.
Nam Chi có chút không vui mà bĩu môi, “Ca ca sao có thể quỳ xuống trước mặt người khác được, nên là người khác quỳ xuống trước mặt ca ca.”
Vẻ mặt của cô có chút kiêu căng lại tự tin, làm vẻ mặt Cảnh Đô Tuyên có chút khó hiểu, “Ngươi nghĩ như vậy sao.”
Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, người khác nên quỳ trước ca ca.” Ngươi mới là nên quỳ xuống, quỳ xuống tạ tội với thật nhiều người vô tội.
Ông trời ơi, đừng trách ta nói dối.
Trên mặt Cảnh Đô Tuyên lộ ra nụ cười nho nhỏ, hắn vươn tay sờ vào đôi mắt Nam Chi, “Đáng tiếc, đôi mắt ngươi không thể nhìn thấy.”
Không hiểu sao, Cảnh Đô Tuyên lại có chút hối hận vì độc mù đôi mắt của cô sớm, bằng không, ngay cả khuôn mặt của hắn cô cũng không thể nhìn thấy.
Cảnh Đô Tuyên biết khuôn mặt của mình rất đẹp, nhưng nếu không có người công nhận khuôn mặt của hắn, đối với Cảnh Đô Tuyên mà nói, là một loại tổn thất, đặc biệt là khi Cảnh Đô Tuyên có mục đích.
Nam Chi:……
Chết tiệt, ngươi có thể không nhắc tới chuyện đôi mắt có được hay không.
Biết chuyện là như thế nào, còn giả vờ.
Ngươi đúng là dối trá.
Nha, nắm đấm của ta rất cứng đấy.
Nam Chi đã không còn kiên nhẫn mà đối phó hắn, bây giờ ta chỉ mới có thể bổ đôi tòa núi giả, chờ ta có thể bổ được mười ngọn núi, ta liền đánh vỡ cái đầu chó của ngươi.
Cảnh Đô Tuyên phát tiết ở đây một chút, hắn quay đầu lại nhìn bộ dạng dại ra của Nam Chi, hừ một tiếng, có chút ảo não nhíu mày, cảm thấy bực bội.
Lại cảm thấy mình tốn quá nhiều tâm tư trên người cái kẻ ti tiện này, căn bản không cần thiết, ngay cả một chút tâm tư cũng không nên đặt trên người nàng ta.
Cảnh Đô Tuyên vừa rời đi, Nam Chi đã trợn trắng mắt, nằm trên người con hổ, lăn qua lộn lại vuốt móng vuốt lớn của hổ, thì thầm với con hổ: “Chờ một chút, chờ thêm một chút là chúng ta có thể rời khỏi nơi này, chúng ta có thể đánh vỡ đầu chó của bọn họ.”
“Cảnh Hà Các là thế lực của triều đình làm ta rất sợ, chỉ có thể nói, bá tánh chỉ là tiền tài của triều đình mà thôi.”
Trong giọng nói của Nam Chi có chút thất vọng, dù sao thì cũng là từ xã hội hiện đại tới, cho dù xã hội có chút đen tối, nhưng quy tắc cơ bản là vẫn có.
Nhưng giang hồ hỗn loạn, triều đình không quản được, Nam Chi cũng không có cách nào, bây giờ chuyện quan trọng nhất là nỗ lực tu luyện, sau đó rời khỏi nơi này, trước khi rời đi, nhất định phải quậy tới long trời lở đất.
Chuyện khác làm không được, vậy chỉ có thể đem tội ác của Cảnh Hà Các phơi bày trước công chúng, để anh hùng nghĩa hiệp giang hồ tới trừ gian diệt ác.
Thế lực giang hồ ngang hàng với triều đình, vô cùng hỗn loạn, cho nên lập quy tắc rất quan trọng, một môi trường ổn định cần có luật lệ, nhưng luật lệ như vậy không thể đạt được khi hai bên đối đầu nhau.
Nam Chi chăm chỉ tu luyện, mù thời gian dài, Nam Chi cũng đã quen với bóng tối, thậm chí còn cảm thấy không có đôi mắt quấy nhiễu, bản thân luyện võ có tiến triển rất nhanh.
Hơn nữa khi cần thiết, còn có thể phóng thần thức ra ‘nhìn’ trong bán kính một mét, nhưng khi có người ngoài, Nam Chi lười phóng thần thức ra, cứ làm người mù đi.
Ngày nào cũng đi tiếp xúc với hạt giống hoa lan u minh, hạt giống hoa lan u minh mỗi ngày đều nhỏ đi một chút, hệ thống ca ca nói, chờ đến khi ý thức hạt giống hoàn toàn tiêu tán, nói lên việc cô và hạt giống hoa lan u minh đã hoàn toàn dung hợp.
Nam Chi nhìn hạt giống nhỏ đi một vòng, vô cùng có động lực, không ngừng đi tiếp xúc với hạt giống hoa lan u minh.
Mọi chuyện đều rất tốt, tràn ngập hy vọng, chỉ là Cảnh Đô Tuyên thật sự làm người ta chán ghét, không có việc gì lại tới đây, Nam Chi còn phải ứng phó Cảnh Đô Tuyên, thật sự làm người ta mất kiên nhẫn nha!
Cảnh Đô Tuyên coi nơi này là một cái hốc cây, cô khách khách khí khí, Cảnh Đô Tuyên lại không khách khí, cái quái gì đây.
Nơi này lại không phải thùng rác, ngươi cút!
Nam Chi cảm thấy, hay là lỗ tai bị điếc luôn đi.
Cuộc sống của Cảnh Đô Tuyên không phải rất tốt đẹp sao, vậy mà còn kêu ca, có cái gì mà kêu ca, cùng lắm chỉ là quỳ trước hoàng đế mà thôi, có cái gì mà ủy khuất, hoàng đế còn không muốn lấy mạng ngươi.
Nghe đứa trẻ nói như vậy, Cảnh Đô Tuyên cười nhạo một tiếng, “Chuyện của ta, ngươi muốn biết làm gì?”
Ngươi có tư cách gì để biết.
Nam Chi vẫn bình tĩnh như cũ, “Ta cái gì cũng không biết, nhưng ta biết ca ca không vui, ca ca có thể nói với ta, ta vẫn không hiểu cái gì cả.”
Cảnh Đô Tuyên nghẹn lại một chút, nhìn bộ dạng mờ mịt lại khẩn thiết của đứa trẻ, còn mơ hồ mang theo vẻ quan tâm, Cảnh Đô Tuyên đột nhiên có một loại cảm giác muốn nói ra hết.
Trong lòng Cảnh Đô Tuyên vẫn luôn có một loại ủy khuất cùng nghẹn khuất, nhưng cha căn bản không có an ủi hắn, nhưng bây giờ, nghe đứa trẻ nói, hắn đột nhiên rất muốn trút hết những cảm xúc tiêu cực và oán hận trong lòng ra ngoài.
Nam Chi còn nói thêm: “Ca ca, ngươi đừng buồn, ca ca nên vui vẻ, ta thích dáng vẻ vui vẻ của ca ca.”
Đúng vậy, ta đang nói dối, ta ghét việc Cảnh Đô Tuyên tùy ý ném người khác vào trong hang rắn, tùy ý giết người.
Một người được sinh ra từ trong bụng mẹ, đây là một chuyện thần kỳ tới cỡ nào, đây là khoa học kỹ thuật, là chuyện mà ngay đến cả thần cũng không thể làm được.
Nhưng người được sinh ra như vậy lại bị người khác tùy ý tước đi mạng sống.
“Ha hả……” Cảnh Đô Tuyên cười lạnh một tiếng, “Ngươi cảm thấy ta có thể muốn làm gì thì làm sao, vậy ngươi đã sai rồi.”
Nam Chi nghiêng đầu, “Tại sao lại không phải?”
“Ha hả, ta cũng không ngờ, sẽ có một ngày ta lại phải quỳ gối trước mặt người khác.” Giọng Cảnh Đô Tuyên âm dương quái khí, không thể che giấu tức giận và không cam lòng ở bên trong.
Wow!
Là ai nha, ai có thể lợi hại như vậy nha!
Vậy mà có thể khiến Cảnh Đô Tuyên quỳ, khó trách Cảnh Đô Tuyên lại tức giận tới mức như vậy.
Y!
Cũng chỉ là quỳ một chút mà thôi, còn chưa tùy tiện giết người giống như ngươi, đầu gối của ngươi thật đúng là quý giá, quỳ một chút đã ghê gớm như vậy.
Nhưng là thế lực thế nào, mới có thể khiến Cảnh Đô Tuyên quỳ xuống?
Người giang hồ chú trọng nhất là sĩ khả sát bất khả nhục*, dưới gối nam nhi là vàng, nói thế nào cũng sẽ không quỳ, cho dù có phải đối mặt với sống chết, quỳ xuống xin tha cũng cảm thấy bị khinh thường, cảm thấy là tham sống sợ chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(*Sĩ khả sát bất khả nhục: Có thể giết, không thể làm nhục.)
Có thể làm hắn quỳ, là cái thực lực gì, Nam Chi căn cứ vào kinh nghiệm xuyên qua mấy lần của mình, chẳng lẽ là triều đình!
Để thể hiện địa vị của mình, hoàng đế phong kiến đặt ra rất nhiều loại lễ nghi quy củ.
Chẳng lẽ Cảnh Hà Các là thế lực của triều đình!
Thật là kinh người, không ngờ Cảnh Hà Các bí ẩn nhất chốn giang hồ vậy mà lại là thế lực của triều đình.
Nam Chi dùng trí tuệ không tính là nhiều của mình ra phân tích, tại sao triều đình lại lập ra Cảnh Hà Các, chẳng lẽ là vì để chỉnh đốn giang hồ.
Hiệp võ dùng võ phá bỏ lệnh cấm, thật đúng là không chịu sự quản lý của triều đình.
Nhưng mà, triều đình dung túng tổ chức buôn người như Cảnh Hà Các, cũng quá…….
Dưới mục tiêu quá mức khổng lồ, luôn chồng chất thi hài.
Trong lòng Nam Chi khiếp sợ, nhưng tưởng tượng đến việc đế quốc phong kiến cũng là bóc lột nhân dân, đại diện là khoản thu nhập từ thuế, dân cư đông đúc đồng nghĩa với sự giàu có.
Hoàng đế là quý tộc lớn nhất.
Nam Chi có chút không vui mà bĩu môi, “Ca ca sao có thể quỳ xuống trước mặt người khác được, nên là người khác quỳ xuống trước mặt ca ca.”
Vẻ mặt của cô có chút kiêu căng lại tự tin, làm vẻ mặt Cảnh Đô Tuyên có chút khó hiểu, “Ngươi nghĩ như vậy sao.”
Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, người khác nên quỳ trước ca ca.” Ngươi mới là nên quỳ xuống, quỳ xuống tạ tội với thật nhiều người vô tội.
Ông trời ơi, đừng trách ta nói dối.
Trên mặt Cảnh Đô Tuyên lộ ra nụ cười nho nhỏ, hắn vươn tay sờ vào đôi mắt Nam Chi, “Đáng tiếc, đôi mắt ngươi không thể nhìn thấy.”
Không hiểu sao, Cảnh Đô Tuyên lại có chút hối hận vì độc mù đôi mắt của cô sớm, bằng không, ngay cả khuôn mặt của hắn cô cũng không thể nhìn thấy.
Cảnh Đô Tuyên biết khuôn mặt của mình rất đẹp, nhưng nếu không có người công nhận khuôn mặt của hắn, đối với Cảnh Đô Tuyên mà nói, là một loại tổn thất, đặc biệt là khi Cảnh Đô Tuyên có mục đích.
Nam Chi:……
Chết tiệt, ngươi có thể không nhắc tới chuyện đôi mắt có được hay không.
Biết chuyện là như thế nào, còn giả vờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngươi đúng là dối trá.
Nha, nắm đấm của ta rất cứng đấy.
Nam Chi đã không còn kiên nhẫn mà đối phó hắn, bây giờ ta chỉ mới có thể bổ đôi tòa núi giả, chờ ta có thể bổ được mười ngọn núi, ta liền đánh vỡ cái đầu chó của ngươi.
Cảnh Đô Tuyên phát tiết ở đây một chút, hắn quay đầu lại nhìn bộ dạng dại ra của Nam Chi, hừ một tiếng, có chút ảo não nhíu mày, cảm thấy bực bội.
Lại cảm thấy mình tốn quá nhiều tâm tư trên người cái kẻ ti tiện này, căn bản không cần thiết, ngay cả một chút tâm tư cũng không nên đặt trên người nàng ta.
Cảnh Đô Tuyên vừa rời đi, Nam Chi đã trợn trắng mắt, nằm trên người con hổ, lăn qua lộn lại vuốt móng vuốt lớn của hổ, thì thầm với con hổ: “Chờ một chút, chờ thêm một chút là chúng ta có thể rời khỏi nơi này, chúng ta có thể đánh vỡ đầu chó của bọn họ.”
“Cảnh Hà Các là thế lực của triều đình làm ta rất sợ, chỉ có thể nói, bá tánh chỉ là tiền tài của triều đình mà thôi.”
Trong giọng nói của Nam Chi có chút thất vọng, dù sao thì cũng là từ xã hội hiện đại tới, cho dù xã hội có chút đen tối, nhưng quy tắc cơ bản là vẫn có.
Nhưng giang hồ hỗn loạn, triều đình không quản được, Nam Chi cũng không có cách nào, bây giờ chuyện quan trọng nhất là nỗ lực tu luyện, sau đó rời khỏi nơi này, trước khi rời đi, nhất định phải quậy tới long trời lở đất.
Chuyện khác làm không được, vậy chỉ có thể đem tội ác của Cảnh Hà Các phơi bày trước công chúng, để anh hùng nghĩa hiệp giang hồ tới trừ gian diệt ác.
Thế lực giang hồ ngang hàng với triều đình, vô cùng hỗn loạn, cho nên lập quy tắc rất quan trọng, một môi trường ổn định cần có luật lệ, nhưng luật lệ như vậy không thể đạt được khi hai bên đối đầu nhau.
Nam Chi chăm chỉ tu luyện, mù thời gian dài, Nam Chi cũng đã quen với bóng tối, thậm chí còn cảm thấy không có đôi mắt quấy nhiễu, bản thân luyện võ có tiến triển rất nhanh.
Hơn nữa khi cần thiết, còn có thể phóng thần thức ra ‘nhìn’ trong bán kính một mét, nhưng khi có người ngoài, Nam Chi lười phóng thần thức ra, cứ làm người mù đi.
Ngày nào cũng đi tiếp xúc với hạt giống hoa lan u minh, hạt giống hoa lan u minh mỗi ngày đều nhỏ đi một chút, hệ thống ca ca nói, chờ đến khi ý thức hạt giống hoàn toàn tiêu tán, nói lên việc cô và hạt giống hoa lan u minh đã hoàn toàn dung hợp.
Nam Chi nhìn hạt giống nhỏ đi một vòng, vô cùng có động lực, không ngừng đi tiếp xúc với hạt giống hoa lan u minh.
Mọi chuyện đều rất tốt, tràn ngập hy vọng, chỉ là Cảnh Đô Tuyên thật sự làm người ta chán ghét, không có việc gì lại tới đây, Nam Chi còn phải ứng phó Cảnh Đô Tuyên, thật sự làm người ta mất kiên nhẫn nha!
Cảnh Đô Tuyên coi nơi này là một cái hốc cây, cô khách khách khí khí, Cảnh Đô Tuyên lại không khách khí, cái quái gì đây.
Nơi này lại không phải thùng rác, ngươi cút!
Nam Chi cảm thấy, hay là lỗ tai bị điếc luôn đi.
Cuộc sống của Cảnh Đô Tuyên không phải rất tốt đẹp sao, vậy mà còn kêu ca, có cái gì mà kêu ca, cùng lắm chỉ là quỳ trước hoàng đế mà thôi, có cái gì mà ủy khuất, hoàng đế còn không muốn lấy mạng ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro