Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Võ Lâm Chí Tôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2025-01-03 22:16:40
Edit: Kim
Ồ, quỳ trước thái giám, nhưng thái giám đại diện cho hoàng đế nha!
Mỗi tháng tới ngày này, Cảnh Đô Tuyên đều tới phỉ nhổ, Nam Chi cũng biết, mỗi tháng tới ngày này, triều đình sẽ phái người tới Cảnh Hà Các.
Nam Chi lén lút lên kế hoạch trong lòng, nếu muốn chạy trốn, phải làm vào ngày này, người của triều đình sẽ không khua chiêng gõ trống phái nhiều người tới.
Lực chú ý của Cảnh Hà Các đều đặt ở việc tiếp đãi sứ giả, nhất định không đi để ý một tiểu nữ hài, còn có thể gây ra chút động tĩnh cho sứ giả nhìn thấy.
Kế hoạch đã được phác thảo, Nam Chi mỉm cười nghe Cảnh Đô Tuyên oán giận, hiểu được dã tâm của Cảnh Đô Tuyên, Cảnh Đô Tuyên muốn thoát khỏi triều đình, không muốn làm tay sai của triều đình.
Ồ, ngươi nghĩ cũng thật đẹp!
Nam Chi, Nam Chi đương nhiên là cổ vũ Cảnh Đô Tuyên, nói với hắn, ca ca ngươi là tuyệt nhất, ngươi muốn làm cái gì đều có thể.
Bất luận Cảnh Đô Tuyên nói cái gì, Nam Chi đều khen ngợi một hồi, ca ca ngươi là giỏi nhất, ca ca ngươi là tốt nhất, ca ca ngươi là đệ nhất thiên hạ.
Bộ dạng kia, thật sự rất giống fans não tàn.
Bộ dạng ấy, fans não tàn có nhìn thấy đều tự cảm thấy xấu hổ, rốt cuộc không phải ai cũng có thể che lương tâm mà nói chuyện như vậy, thậm chí là nói bậy nói bạ.
Nhưng lại thật sự làm Cảnh Đô Tuyên vui vẻ, rốt cuộc mỗi tháng Cảnh Đô Tuyên đều phải tiếp đãi cái tên thái giám chết bầm kia, đặc biệt là cái tên thái giám chết bầm đó còn muốn ở lại Cảnh Hà Các mấy đêm, còn tỏ vẻ nhìn trúng Cảnh Đô Tuyên.
Cảnh Đô Tuyên ghê tởm đến mức thiếu chút nữa đã nôn ra, đây là cái thứ kinh tởm gì.
Hơn nữa Cảnh Đô Tuyên bây giờ nhiều nhất chỉ mới là một thiếu niên.
Qua nhiều lần, Cảnh Đô Tuyên bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc bản thân có thể thoát khỏi thứ đồ ghê tởm đó hay không, lúc này, là cần Nam Chi ngốc nghếch kiên trì tín nhiệm hắn.
Tuy rằng Cảnh Đô Tuyên khinh thường Nam Chi cái gì cũng không hiểu, nhưng vẫn vô cùng hưởng thụ những lời nhận xét ngốc nghếch của Nam Chi, mặc kệ sự thật có như thế nào, chính là kiên định tin tưởng hắn như thế, đối với lời cổ vũ mà nói, là ai cũng đều thích nghe.
Canh gà tẩm độc thật sự rất ngon, nhưng sau khi tâm trạng lắng xuống, Cảnh Đô Tuyên lại cảm thấy bản thân mình đã sa đọa rồi, làm sao có thể nghe lời nói ngốc nghếch của một kẻ ti tiện được, lại còn thích nghe những lời như vậy.
Thế là Cảnh Đô Tuyên lười đến tìm Nam Chi, hơn nữa còn rút thị nữ chăm sóc Nam Chi đi, Nam Chi lại rơi vào cảnh không ai chăm sóc, thậm chí đến cả đồ ăn cũng không có ai đưa tới.
Nam Chi:……
Ngươi lại đang phát điên cái gì!
Bệnh tâm thần!
Căn bản không thể hiểu được hắn đang nghĩ cái gì, có bệnh nặng.
Quả nhiên tư duy của biến thái người bình thường căn bản không thể hiểu được.
Nhưng Nam Chi cũng không hoảng sợ, nếu không có đồ ăn, Nam Chi liền đi ngủ, mà con hổ ăn một bữa có thể nhịn vài ngày, thế là một người một hổ ngủ đến khi trời đất tối sầm.
Chờ tới khi Cảnh Đô Tuyên tới thăm Nam Chi, kêu to người vẫn không tỉnh, lại trách cứ hạ nhân không tới báo cho hắn biết.
Ám vệ:……
Thị nữ lúc trước tới báo tin, xương cốt bây giờ đã nằm rải rác trong hang rắn.
Ám vệ không cãi lại, chỉ nói mình có tội, mình đã làm sai.
Y sư tới, đánh thức Nam Chi đang mơ mơ màng màng, thời điểm Nam Chi tỉnh lại, vô cùng mê mang, ngay sau đó là giận dữ, ta vừa lúc đang chuẩn bị tới điểm đột phá, ngươi liền tới phá hỏng.
Vượt qua một ngưỡng này, Nam Chi cảm thấy mình có thể bổ được năm tòa núi lớn.
Không phải là bổ thẳng vào ngọn núi, mà là sử dụng nội lực, phá hủy kết cấu nham thạch bên trong, bề ngoài nhìn thì hoàn hảo, nhưng nhẹ nhàng đẩy, núi giả liền lập tức sụp đổ.
Lúc trước Nam Chi còn lén lút thử một lần, sau đó trời vừa mưa xuống núi giả đã sập, Cảnh Đô Tuyên hạ lệnh điều tra, cuối cùng không điều tra ra cái gì, rốt cuộc ai sẽ hoài nghi đứa trẻ vừa mới chạm vào núi giả, núi giả đã sụp đổ.
Chỉ nghĩ một chút đã cảm thấy kỳ quái!
Đang lúc Nam Chi cảm thấy mình có thể phá hủy năm tòa núi giả cùng một lúc, phá hư kết cấu bên trong của năm tòa núi giả, con mẹ nó, lại bị đánh thức.
Có phải có tật xấu gì hay không, có phải có tật xấu gì hay không!
Nam Chi siết chặt nắm đấm.
Cảnh Đô Tuyên nhìn thấy Nam Chi tỉnh lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Làm sao ngươi có thể ngủ lâu như vậy?”
Liên quan gì tới ngươi nha!
Nam Chi miễn cưỡng khống chế biểu cảm của mình, “Ta không sao.”
“Làm sao ngươi lại thích ngủ như vậy, để y sư nhìn xem, có phải thân thể có vấn đề gì hay không?” Cảnh Đô Tuyên nói.
Y sư lập tức bắt mạch cho Nam Chi, Nam Chi cũng có y thuật của riêng mình, mạch đập hiện tại của cô rất khỏe mạnh, người đã đói bụng mấy ngày, làm sao có thể đập mạnh như vậy được.
Nam Chi còn sợ y sư biết mình có nội lực, lập tức điều chỉnh mạch đập, nghẹn tới mức khó chịu.
Y sư bắt mạch một hồi, liên tục xác nhận, cảm thấy mạch đập này có chỗ kỳ quái, nhưng lại không nói nên lời là kỳ quái ở chỗ nào, nói với Cảnh Đô Tuyên: “Không có vấn đề gì lớn, chính là không ăn gì trong khoảng thời gian dài, thân thể suy yếu, cho tiểu thư ăn cháo là được.”
Thị nữ nhanh chóng mang cháo tới, Cảnh Đô Tuyên nhận lấy chén cháo, múc một thìa đưa tới bên miệng Nam Chi, “Ăn đi.”
Cảnh Đô Tuyên tự đút cho cô ăn sao?
Tổn thọ, đây là cái cảnh tượng đáng sợ gì!
Nam Chi bắt đầu hoài nghi đây chính là bữa tối cuối cùng, bằng không làm sao có thể xuất hiện cảnh tượng đáng sợ như vậy, chắc là không có hạ độc đi.
Nhưng ta là người mù, ta không nhìn thấy, cho nên ta không thể khiếp sợ, ánh mắt Nam Chi dại ra, không có há mồm, chỉ vươn tay sờ soạng chén đũa.
Không riêng gì Nam Chi, những người ở đây thấy một màn này, đều nhanh chóng cúi đầu, y sư đã sớm đi rồi.
“Ăn đi.” Cảnh Đô Tuyên chưa từng hầu hạ người khác, bản thân hắn có chút không được tự nhiên, thúc giục, “Nhanh lên.”
Nam Chi thật cẩn thận ăn cháo, càng về sau ăn càng nhanh, một chén cháo rất nhanh đã ăn hết, Nam Chi nói: “Ca ca, ta muốn ăn thêm một chén nữa, ta tự ăn.”
“Một chén cũng là đút, hai chén cũng là đút.” Cảnh Đô Tuyên lại đút cho Nam Chi một chén cháo, “Sau này đói bụng phải nói ra, không cần phải nhịn đói mà đi ngủ, lỡ như không thể tỉnh dậy thì phải làm sao bây giờ.”
Nam Chi lộ ra nụ cười giả dối, “Cảm ơn ca ca, ca ca thật tốt, ta muốn dập đầu với ca ca.” Viếng mồ mả nhà ngươi.
Cảnh Đô Tuyên rất vừa lòng với thái độ của đứa trẻ, nhưng vẫn thờ ơ nói: “Ngoan ngoãn một chút, đừng gây phiền toái cho ta, ta rất phiền.”
Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu, “Ta biết rồi, ta nhất định sẽ nghe lời ca ca nói.”
Nghe lời ca ca giả nói, nhất định phải giết chết hắn.
Cảnh Đô Tuyên ở bên cạnh Nam Chi một lúc, sau đó rời đi, thị nữ lại một lần nữa hầu hạ Nam Chi.
Nam Chi:……
Đây chắc là lúc nóng lúc lạnh đi, làm người ta choáng váng đầu óc không rõ tình hình.
Ai mà chịu nổi tra tấn tinh thần như thế này!
Không có người nào, giống như nữ chính trong truyện bị tra tấn đến mức gãy xương, tất cả mọi người trong trang viện lại cảm thấy Cảnh Đô Tuyên đối xử rất tốt với nữ chính, chỉ có nữ chính là không biết tốt xấu, là hồ ly tinh.
Rõ ràng thiếu chủ yêu nàng như vậy, đối xử với nàng tốt như vậy, nàng còn cái gì mà chưa thỏa mãn.
Ồ, quỳ trước thái giám, nhưng thái giám đại diện cho hoàng đế nha!
Mỗi tháng tới ngày này, Cảnh Đô Tuyên đều tới phỉ nhổ, Nam Chi cũng biết, mỗi tháng tới ngày này, triều đình sẽ phái người tới Cảnh Hà Các.
Nam Chi lén lút lên kế hoạch trong lòng, nếu muốn chạy trốn, phải làm vào ngày này, người của triều đình sẽ không khua chiêng gõ trống phái nhiều người tới.
Lực chú ý của Cảnh Hà Các đều đặt ở việc tiếp đãi sứ giả, nhất định không đi để ý một tiểu nữ hài, còn có thể gây ra chút động tĩnh cho sứ giả nhìn thấy.
Kế hoạch đã được phác thảo, Nam Chi mỉm cười nghe Cảnh Đô Tuyên oán giận, hiểu được dã tâm của Cảnh Đô Tuyên, Cảnh Đô Tuyên muốn thoát khỏi triều đình, không muốn làm tay sai của triều đình.
Ồ, ngươi nghĩ cũng thật đẹp!
Nam Chi, Nam Chi đương nhiên là cổ vũ Cảnh Đô Tuyên, nói với hắn, ca ca ngươi là tuyệt nhất, ngươi muốn làm cái gì đều có thể.
Bất luận Cảnh Đô Tuyên nói cái gì, Nam Chi đều khen ngợi một hồi, ca ca ngươi là giỏi nhất, ca ca ngươi là tốt nhất, ca ca ngươi là đệ nhất thiên hạ.
Bộ dạng kia, thật sự rất giống fans não tàn.
Bộ dạng ấy, fans não tàn có nhìn thấy đều tự cảm thấy xấu hổ, rốt cuộc không phải ai cũng có thể che lương tâm mà nói chuyện như vậy, thậm chí là nói bậy nói bạ.
Nhưng lại thật sự làm Cảnh Đô Tuyên vui vẻ, rốt cuộc mỗi tháng Cảnh Đô Tuyên đều phải tiếp đãi cái tên thái giám chết bầm kia, đặc biệt là cái tên thái giám chết bầm đó còn muốn ở lại Cảnh Hà Các mấy đêm, còn tỏ vẻ nhìn trúng Cảnh Đô Tuyên.
Cảnh Đô Tuyên ghê tởm đến mức thiếu chút nữa đã nôn ra, đây là cái thứ kinh tởm gì.
Hơn nữa Cảnh Đô Tuyên bây giờ nhiều nhất chỉ mới là một thiếu niên.
Qua nhiều lần, Cảnh Đô Tuyên bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc bản thân có thể thoát khỏi thứ đồ ghê tởm đó hay không, lúc này, là cần Nam Chi ngốc nghếch kiên trì tín nhiệm hắn.
Tuy rằng Cảnh Đô Tuyên khinh thường Nam Chi cái gì cũng không hiểu, nhưng vẫn vô cùng hưởng thụ những lời nhận xét ngốc nghếch của Nam Chi, mặc kệ sự thật có như thế nào, chính là kiên định tin tưởng hắn như thế, đối với lời cổ vũ mà nói, là ai cũng đều thích nghe.
Canh gà tẩm độc thật sự rất ngon, nhưng sau khi tâm trạng lắng xuống, Cảnh Đô Tuyên lại cảm thấy bản thân mình đã sa đọa rồi, làm sao có thể nghe lời nói ngốc nghếch của một kẻ ti tiện được, lại còn thích nghe những lời như vậy.
Thế là Cảnh Đô Tuyên lười đến tìm Nam Chi, hơn nữa còn rút thị nữ chăm sóc Nam Chi đi, Nam Chi lại rơi vào cảnh không ai chăm sóc, thậm chí đến cả đồ ăn cũng không có ai đưa tới.
Nam Chi:……
Ngươi lại đang phát điên cái gì!
Bệnh tâm thần!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Căn bản không thể hiểu được hắn đang nghĩ cái gì, có bệnh nặng.
Quả nhiên tư duy của biến thái người bình thường căn bản không thể hiểu được.
Nhưng Nam Chi cũng không hoảng sợ, nếu không có đồ ăn, Nam Chi liền đi ngủ, mà con hổ ăn một bữa có thể nhịn vài ngày, thế là một người một hổ ngủ đến khi trời đất tối sầm.
Chờ tới khi Cảnh Đô Tuyên tới thăm Nam Chi, kêu to người vẫn không tỉnh, lại trách cứ hạ nhân không tới báo cho hắn biết.
Ám vệ:……
Thị nữ lúc trước tới báo tin, xương cốt bây giờ đã nằm rải rác trong hang rắn.
Ám vệ không cãi lại, chỉ nói mình có tội, mình đã làm sai.
Y sư tới, đánh thức Nam Chi đang mơ mơ màng màng, thời điểm Nam Chi tỉnh lại, vô cùng mê mang, ngay sau đó là giận dữ, ta vừa lúc đang chuẩn bị tới điểm đột phá, ngươi liền tới phá hỏng.
Vượt qua một ngưỡng này, Nam Chi cảm thấy mình có thể bổ được năm tòa núi lớn.
Không phải là bổ thẳng vào ngọn núi, mà là sử dụng nội lực, phá hủy kết cấu nham thạch bên trong, bề ngoài nhìn thì hoàn hảo, nhưng nhẹ nhàng đẩy, núi giả liền lập tức sụp đổ.
Lúc trước Nam Chi còn lén lút thử một lần, sau đó trời vừa mưa xuống núi giả đã sập, Cảnh Đô Tuyên hạ lệnh điều tra, cuối cùng không điều tra ra cái gì, rốt cuộc ai sẽ hoài nghi đứa trẻ vừa mới chạm vào núi giả, núi giả đã sụp đổ.
Chỉ nghĩ một chút đã cảm thấy kỳ quái!
Đang lúc Nam Chi cảm thấy mình có thể phá hủy năm tòa núi giả cùng một lúc, phá hư kết cấu bên trong của năm tòa núi giả, con mẹ nó, lại bị đánh thức.
Có phải có tật xấu gì hay không, có phải có tật xấu gì hay không!
Nam Chi siết chặt nắm đấm.
Cảnh Đô Tuyên nhìn thấy Nam Chi tỉnh lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Làm sao ngươi có thể ngủ lâu như vậy?”
Liên quan gì tới ngươi nha!
Nam Chi miễn cưỡng khống chế biểu cảm của mình, “Ta không sao.”
“Làm sao ngươi lại thích ngủ như vậy, để y sư nhìn xem, có phải thân thể có vấn đề gì hay không?” Cảnh Đô Tuyên nói.
Y sư lập tức bắt mạch cho Nam Chi, Nam Chi cũng có y thuật của riêng mình, mạch đập hiện tại của cô rất khỏe mạnh, người đã đói bụng mấy ngày, làm sao có thể đập mạnh như vậy được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi còn sợ y sư biết mình có nội lực, lập tức điều chỉnh mạch đập, nghẹn tới mức khó chịu.
Y sư bắt mạch một hồi, liên tục xác nhận, cảm thấy mạch đập này có chỗ kỳ quái, nhưng lại không nói nên lời là kỳ quái ở chỗ nào, nói với Cảnh Đô Tuyên: “Không có vấn đề gì lớn, chính là không ăn gì trong khoảng thời gian dài, thân thể suy yếu, cho tiểu thư ăn cháo là được.”
Thị nữ nhanh chóng mang cháo tới, Cảnh Đô Tuyên nhận lấy chén cháo, múc một thìa đưa tới bên miệng Nam Chi, “Ăn đi.”
Cảnh Đô Tuyên tự đút cho cô ăn sao?
Tổn thọ, đây là cái cảnh tượng đáng sợ gì!
Nam Chi bắt đầu hoài nghi đây chính là bữa tối cuối cùng, bằng không làm sao có thể xuất hiện cảnh tượng đáng sợ như vậy, chắc là không có hạ độc đi.
Nhưng ta là người mù, ta không nhìn thấy, cho nên ta không thể khiếp sợ, ánh mắt Nam Chi dại ra, không có há mồm, chỉ vươn tay sờ soạng chén đũa.
Không riêng gì Nam Chi, những người ở đây thấy một màn này, đều nhanh chóng cúi đầu, y sư đã sớm đi rồi.
“Ăn đi.” Cảnh Đô Tuyên chưa từng hầu hạ người khác, bản thân hắn có chút không được tự nhiên, thúc giục, “Nhanh lên.”
Nam Chi thật cẩn thận ăn cháo, càng về sau ăn càng nhanh, một chén cháo rất nhanh đã ăn hết, Nam Chi nói: “Ca ca, ta muốn ăn thêm một chén nữa, ta tự ăn.”
“Một chén cũng là đút, hai chén cũng là đút.” Cảnh Đô Tuyên lại đút cho Nam Chi một chén cháo, “Sau này đói bụng phải nói ra, không cần phải nhịn đói mà đi ngủ, lỡ như không thể tỉnh dậy thì phải làm sao bây giờ.”
Nam Chi lộ ra nụ cười giả dối, “Cảm ơn ca ca, ca ca thật tốt, ta muốn dập đầu với ca ca.” Viếng mồ mả nhà ngươi.
Cảnh Đô Tuyên rất vừa lòng với thái độ của đứa trẻ, nhưng vẫn thờ ơ nói: “Ngoan ngoãn một chút, đừng gây phiền toái cho ta, ta rất phiền.”
Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu, “Ta biết rồi, ta nhất định sẽ nghe lời ca ca nói.”
Nghe lời ca ca giả nói, nhất định phải giết chết hắn.
Cảnh Đô Tuyên ở bên cạnh Nam Chi một lúc, sau đó rời đi, thị nữ lại một lần nữa hầu hạ Nam Chi.
Nam Chi:……
Đây chắc là lúc nóng lúc lạnh đi, làm người ta choáng váng đầu óc không rõ tình hình.
Ai mà chịu nổi tra tấn tinh thần như thế này!
Không có người nào, giống như nữ chính trong truyện bị tra tấn đến mức gãy xương, tất cả mọi người trong trang viện lại cảm thấy Cảnh Đô Tuyên đối xử rất tốt với nữ chính, chỉ có nữ chính là không biết tốt xấu, là hồ ly tinh.
Rõ ràng thiếu chủ yêu nàng như vậy, đối xử với nàng tốt như vậy, nàng còn cái gì mà chưa thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro