Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Y Tế Thiên Hạ (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Sáng sớm hôm sau, người Đỗ gia chuẩn bị lên đường, Kỷ Tú Vân ra tiễn một đoạn.
Kỷ Vân Tú hành lễ với Đỗ Chí Học, “Đỗ lão tiên sinh đã chịu khổ rồi.”
Đỗ Chí Học thở dài, chỉ nói: “Gần vua như gần cọp thôi.”
“Kỷ cô nương, cô nương cũng nên có sự chuẩn bị, số mệnh con người ấy mà, cũng không biết lúc nào sẽ phải thuận theo ý trời.”
Kỷ Vân Tú ừ một tiếng, “Trong lòng ta hiểu rõ.”
Đỗ Chí Học nhìn thoáng qua Kỷ Vân Tú, nhìn qua cũng thấy chưa hiểu rõ lắm đâu!
“Cáo từ……” Đỗ Kinh Luân chắp tay với Kỷ Vân Tú.
“Kỷ cô nương bảo trọng.” Lão Bùi thị dịu dàng nói.
“Cảm ơn Kỷ tỷ tỷ.” Nam Chi thấy Kỷ tỷ tỷ chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều lương khô, cảm thấy rất vui vẻ.
Niềm vui của đứa trẻ cũng lây sang Kỷ Vân Tú, nàng nở nụ cười, “Đi đường vất vả, nhớ phải ăn no.”
“Cảm ơn tỷ tỷ.” Nam Chi cảm thấy mình rất thích cái tỷ tỷ này, đã đưa tiền lại còn giúp bọn họ thay đổi thân phận.
Cho dù tỷ tỷ có không để ý tới bọn họ, thì bọn họ cũng không có cách nào.
Oa, tỷ tỷ là người tốt!
Tỷ tỷ này mới nhìn thì thấy rất cao ngạo, nhưng lại rất tốt bụng!
Có lẽ bởi vì vậy, mà hoàng đế mới thực lòng yêu nàng.
Người tốt, ai cũng sẽ thích người tốt!
Đỗ gia lên đường đi Lĩnh Nam, bởi vì cũng đã gần đến Lĩnh Nam, cho nên chỉ cần đi qua vài ngọn núi nữa là có thể đến được Lĩnh Nam.
Nam Chi tìm được rất nhiều trái cây dại và thảo dược cho người nhà ở trên núi, tuy rằng đi đường mệt mỏi, nhưng đồ ăn cũng không đến nỗi tệ, số thịt đã gầy đi lúc trước cũng đã nuôi được trở lại.
Dọc theo đường đi, Đỗ Kinh Luân yêu cầu mọi người học thuộc thân phận của mình, của cả nhà, mục đích tới Lĩnh Nam.
Ngay cả Nam Chi cũng phải ghi nhớ, nhất định phải học thuộc làu làu, thậm chí còn phải quên đi thân phận trước kia, phải xưng hô theo tên họ trong công văn.
Loại chuyện này có thể xem là hành vi ruồng bỏ tổ tiên, nhưng muốn nhớ tới tổ tiên thì người phải còn đó, như vậy mới có người bái lạy tổ tiên.
Quan trọng nhất là còn sống, người còn sống là quan trọng nhất.
Tuy rằng là lưu đày, nhưng bầu không khí của đội ngũ cũng rất thoải mái, đặc biệt là Nam Chi, lên núi không phải đi tìm đồ ăn thì cũng là hái hoa, vui sướng hoạt bát, làm người Đỗ gia nhìn đến đứa nhỏ này, trên mặt cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Hai tỷ tỷ cũng không khóc nữa, trong lòng cũng không còn cảm thấy quá buồn khổ, khó khăn như vậy nữa.
Chỉ là vẫn nhớ đến mẫu thân, rất nhớ mẫu thân, sống chung với mẫu thân nhiều năm như vậy, đột nhiên phải tách ra, không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, lại còn là bị mẫu thân vứt bỏ, đối với hai tỷ muội mà nói, các nàng cảm thấy rất khó chịu, tuyệt vọng.
Đặc biệt là gần đây cuộc sống đã tốt hơn một chút, hai tỷ muội lại không nhịn được mà hỏi nãi nãi, có thể đón mẫu thân đến đây được không.
Bây giờ bọn họ đã không còn là tội phạm, ngoại tổ phụ hẳn là sẽ không giữ mẫu thân lại đi.
Lão Bùi thị chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không thể, chuyện này rất khó làm.
Hai tỷ muội rất thất vọng, lén lút rơi nước mắt, Vi thị là nhị thẩm, an ủi hai cháu gái: “Chờ hoàn cảnh của chúng ta tốt hơn một chút, người nhà tẩu ấy tự nhiên sẽ đồng ý.”
Người như Dương thị, chỉ có thể cùng hưởng phúc, không thể cùng chia hoạn nạn, tại sao vừa sống tốt đã phải đón Dương thị tới đây, để Dương thị hưởng phúc.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!
Người Đỗ gia có thể hiểu được lý do Dương thị rời đi, nhưng Vi thị lại không thể chấp nhận được.
Nói nàng tầm mắt hạn hẹp cũng được.
Chỉ là hai tỷ muội cũng dần thân thiết với nhị thẩm hơn, giống như muốn thông qua nàng cảm nhận tình mẫu tử.
Đi qua mấy ngọn núi trùng điệp, rốt cuộc người Đỗ gia cũng đã tới Lĩnh Nam.
Lĩnh Nam cũng không tới mức đáng sợ như trong miệng đời nói, chỉ là vẫn rất hoang vắng lạc hậu, có rất nhiều rắn độc, côn trùng, chuột, kiến, đặc biệt là có rất nhiều muỗi, có những con gián rất to, rất dọa người!
Thời tiết vô cùng nóng nực, cơ thể luôn đổ mồ hôi khiến người bệnh cảm thấy khó thở.
Cần phải thích nghi với thời tiết.
Đầu tiên Đỗ gia ở lại trong một căn nhà trọ đổ nát, sau đó đi tìm một nơi để sinh sống.
Nam Chi đến nơi ở mới, theo bản năng chạy nhảy khắp nơi, chạy lên trên trấn, chạy vào trong rừng.
Người Đỗ gia bận rộn thu xếp, thấy đứa trẻ ngày nào cũng về nhà đúng giờ thì cũng không quản đứa trẻ.
Cho đến một ngày, đứa trẻ về nhà với khuôn mặt loang lổ thuốc màu, người Đỗ gia đều sợ ngây người, vội vàng hỏi đứa trẻ đã xảy ra chuyện gì.
Nam Chi cười hắc hắc, nói: “Trên núi ta gặp được mấy người, bọn họ đưa ta về trại của bọn họ, vẽ những thứ này lên mặt ta.”
“Trại, là thổ phỉ sao?” Lão Bùi thị kinh sợ, nhưng mà nếu gặp phải thổ phỉ, sao đứa trẻ có thể còn sống mà quay về được?
Đỗ Kinh Luân nói: “Chắc là tộc người Bách Việt sống ở trên núi, bọn họ chưa bao giờ rời khỏi núi, dân cư của bọn họ cũng không chịu sự quản lý của quan phủ, không tuân theo sự kiểm soát của triều đình.”
Đỗ Kinh Luân nhìn cháu trai, bất kể là bao nhiêu lần, hắn cũng bị năng lực xã giao của cháu trai làm cho chấn kinh rồi.
Nam Chi lấy từ trong túi ra một ít trái cây, còn có một miếng da thỏ, một ít thịt khô hun khói, thảo dược đuổi muỗi, một túi hương liệu.
Đỗ Kinh Luân: “…… Đây là quà người ta đưa sao?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, bọn họ cho ta rất nhiều đồ, đều không cần trả lại, lần sau ta sẽ lại đến lấy.”
Lão Bùi thị: “Tại sao bọn họ lại đưa ngươi nhiều đồ như vậy?”
Nam Chi chớp chớp mắt: “Vì ta đáng yêu?”
Đỗ Kinh Luân:???
Chẳng lẽ tộc người Bách Việt không có trẻ con hay sao?
Đỗ Kinh Luân hỏi: “Chắc chắn phải có lý do chứ.”
Nam Chi suy nghĩ một lúc, nói: “Bọn họ có một hồ nước bất tử, người rơi vào trong đó sẽ không bị chìm, là hồ nước mặn, ta đã chỉ cho bọn họ, bọn họ rất vui mừng, nói về sau sẽ không cần phải xuống núi mua muối nữa.”
Đỗ Kinh Luân:?????!!!!!
Ha??!!
Muối?
Chịu phục?!
Tộc Bách Việt vậy mà lại có hồ nước mặn, đây là loại số phận gì chứ.
Muối là nhu yếu phẩm quan trọng, mấy thứ này luôn nằm trong sự kiểm soát của triều đình.
Người Bách Việt có hồ nước mặn cũng không phải chuyện tốt, quan phủ bên này có khả năng sẽ phái người tới.
Ánh mắt Đỗ Kinh Luân lóe lên: “Không nên nói cho người khác biết chuyện hồ nước mặn, sẽ mang đến tai họa cho người dân Bách Việt.”
Nam Chi gật đầu, “Ta biết, bọn họ cũng nói với ta là không được nói lung tung.”
Nam Chi đảo mắt đã quên mất chuyện hồ nước mặn, hỏi: “Y quán của chúng ta đã tìm được chưa?”
Đỗ Kinh Luân gật đầu, “Đã tìm được địa điểm rồi, đang bố trí.”
Nam Chi vui vẻ nói: “Vậy ta muốn lên núi hái thuốc, bọn họ có rất nhiều loại thảo dược, ta muốn học từ bọn họ.”
Đỗ Kinh Luân: “…… Ngươi không muốn học với gia gia, mà muốn học với bọn họ sao?”
Đối với Đỗ Kinh Luân, học y hữu dụng, nhưng lại cũng có chỗ không hữu dụng.
Chỉ có quyền lực mới là thứ hữu dụng nhất.
Lão Bùi thị nói: “Có thể học, học nhiều mới tốt.”
Chỉ là không biết người Bách Việt có ác ý gì với đứa trẻ hay không.
Đỗ Kinh Luân nói: “Nếu gặp nguy hiểm thì sẽ biết ngay.”
Không loại trừ khả năng người Bách Việt sẽ giết người diệt khẩu.
Nam Chi gật đầu, “Ta biết, nhất định ta sẽ bỏ chạy.”
“Nhang muỗi do người Bách Việt chế tạo rất đặc biệt.” Đỗ Khang Bình ngửi mùi hương trong túi, “Muỗi ở nơi này rất to và độc, các loại thảo dược thông thường không thể dùng được với chúng.”
Sáng sớm hôm sau, người Đỗ gia chuẩn bị lên đường, Kỷ Tú Vân ra tiễn một đoạn.
Kỷ Vân Tú hành lễ với Đỗ Chí Học, “Đỗ lão tiên sinh đã chịu khổ rồi.”
Đỗ Chí Học thở dài, chỉ nói: “Gần vua như gần cọp thôi.”
“Kỷ cô nương, cô nương cũng nên có sự chuẩn bị, số mệnh con người ấy mà, cũng không biết lúc nào sẽ phải thuận theo ý trời.”
Kỷ Vân Tú ừ một tiếng, “Trong lòng ta hiểu rõ.”
Đỗ Chí Học nhìn thoáng qua Kỷ Vân Tú, nhìn qua cũng thấy chưa hiểu rõ lắm đâu!
“Cáo từ……” Đỗ Kinh Luân chắp tay với Kỷ Vân Tú.
“Kỷ cô nương bảo trọng.” Lão Bùi thị dịu dàng nói.
“Cảm ơn Kỷ tỷ tỷ.” Nam Chi thấy Kỷ tỷ tỷ chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều lương khô, cảm thấy rất vui vẻ.
Niềm vui của đứa trẻ cũng lây sang Kỷ Vân Tú, nàng nở nụ cười, “Đi đường vất vả, nhớ phải ăn no.”
“Cảm ơn tỷ tỷ.” Nam Chi cảm thấy mình rất thích cái tỷ tỷ này, đã đưa tiền lại còn giúp bọn họ thay đổi thân phận.
Cho dù tỷ tỷ có không để ý tới bọn họ, thì bọn họ cũng không có cách nào.
Oa, tỷ tỷ là người tốt!
Tỷ tỷ này mới nhìn thì thấy rất cao ngạo, nhưng lại rất tốt bụng!
Có lẽ bởi vì vậy, mà hoàng đế mới thực lòng yêu nàng.
Người tốt, ai cũng sẽ thích người tốt!
Đỗ gia lên đường đi Lĩnh Nam, bởi vì cũng đã gần đến Lĩnh Nam, cho nên chỉ cần đi qua vài ngọn núi nữa là có thể đến được Lĩnh Nam.
Nam Chi tìm được rất nhiều trái cây dại và thảo dược cho người nhà ở trên núi, tuy rằng đi đường mệt mỏi, nhưng đồ ăn cũng không đến nỗi tệ, số thịt đã gầy đi lúc trước cũng đã nuôi được trở lại.
Dọc theo đường đi, Đỗ Kinh Luân yêu cầu mọi người học thuộc thân phận của mình, của cả nhà, mục đích tới Lĩnh Nam.
Ngay cả Nam Chi cũng phải ghi nhớ, nhất định phải học thuộc làu làu, thậm chí còn phải quên đi thân phận trước kia, phải xưng hô theo tên họ trong công văn.
Loại chuyện này có thể xem là hành vi ruồng bỏ tổ tiên, nhưng muốn nhớ tới tổ tiên thì người phải còn đó, như vậy mới có người bái lạy tổ tiên.
Quan trọng nhất là còn sống, người còn sống là quan trọng nhất.
Tuy rằng là lưu đày, nhưng bầu không khí của đội ngũ cũng rất thoải mái, đặc biệt là Nam Chi, lên núi không phải đi tìm đồ ăn thì cũng là hái hoa, vui sướng hoạt bát, làm người Đỗ gia nhìn đến đứa nhỏ này, trên mặt cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Hai tỷ tỷ cũng không khóc nữa, trong lòng cũng không còn cảm thấy quá buồn khổ, khó khăn như vậy nữa.
Chỉ là vẫn nhớ đến mẫu thân, rất nhớ mẫu thân, sống chung với mẫu thân nhiều năm như vậy, đột nhiên phải tách ra, không thể chấp nhận được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, lại còn là bị mẫu thân vứt bỏ, đối với hai tỷ muội mà nói, các nàng cảm thấy rất khó chịu, tuyệt vọng.
Đặc biệt là gần đây cuộc sống đã tốt hơn một chút, hai tỷ muội lại không nhịn được mà hỏi nãi nãi, có thể đón mẫu thân đến đây được không.
Bây giờ bọn họ đã không còn là tội phạm, ngoại tổ phụ hẳn là sẽ không giữ mẫu thân lại đi.
Lão Bùi thị chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không thể, chuyện này rất khó làm.
Hai tỷ muội rất thất vọng, lén lút rơi nước mắt, Vi thị là nhị thẩm, an ủi hai cháu gái: “Chờ hoàn cảnh của chúng ta tốt hơn một chút, người nhà tẩu ấy tự nhiên sẽ đồng ý.”
Người như Dương thị, chỉ có thể cùng hưởng phúc, không thể cùng chia hoạn nạn, tại sao vừa sống tốt đã phải đón Dương thị tới đây, để Dương thị hưởng phúc.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!
Người Đỗ gia có thể hiểu được lý do Dương thị rời đi, nhưng Vi thị lại không thể chấp nhận được.
Nói nàng tầm mắt hạn hẹp cũng được.
Chỉ là hai tỷ muội cũng dần thân thiết với nhị thẩm hơn, giống như muốn thông qua nàng cảm nhận tình mẫu tử.
Đi qua mấy ngọn núi trùng điệp, rốt cuộc người Đỗ gia cũng đã tới Lĩnh Nam.
Lĩnh Nam cũng không tới mức đáng sợ như trong miệng đời nói, chỉ là vẫn rất hoang vắng lạc hậu, có rất nhiều rắn độc, côn trùng, chuột, kiến, đặc biệt là có rất nhiều muỗi, có những con gián rất to, rất dọa người!
Thời tiết vô cùng nóng nực, cơ thể luôn đổ mồ hôi khiến người bệnh cảm thấy khó thở.
Cần phải thích nghi với thời tiết.
Đầu tiên Đỗ gia ở lại trong một căn nhà trọ đổ nát, sau đó đi tìm một nơi để sinh sống.
Nam Chi đến nơi ở mới, theo bản năng chạy nhảy khắp nơi, chạy lên trên trấn, chạy vào trong rừng.
Người Đỗ gia bận rộn thu xếp, thấy đứa trẻ ngày nào cũng về nhà đúng giờ thì cũng không quản đứa trẻ.
Cho đến một ngày, đứa trẻ về nhà với khuôn mặt loang lổ thuốc màu, người Đỗ gia đều sợ ngây người, vội vàng hỏi đứa trẻ đã xảy ra chuyện gì.
Nam Chi cười hắc hắc, nói: “Trên núi ta gặp được mấy người, bọn họ đưa ta về trại của bọn họ, vẽ những thứ này lên mặt ta.”
“Trại, là thổ phỉ sao?” Lão Bùi thị kinh sợ, nhưng mà nếu gặp phải thổ phỉ, sao đứa trẻ có thể còn sống mà quay về được?
Đỗ Kinh Luân nói: “Chắc là tộc người Bách Việt sống ở trên núi, bọn họ chưa bao giờ rời khỏi núi, dân cư của bọn họ cũng không chịu sự quản lý của quan phủ, không tuân theo sự kiểm soát của triều đình.”
Đỗ Kinh Luân nhìn cháu trai, bất kể là bao nhiêu lần, hắn cũng bị năng lực xã giao của cháu trai làm cho chấn kinh rồi.
Nam Chi lấy từ trong túi ra một ít trái cây, còn có một miếng da thỏ, một ít thịt khô hun khói, thảo dược đuổi muỗi, một túi hương liệu.
Đỗ Kinh Luân: “…… Đây là quà người ta đưa sao?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, bọn họ cho ta rất nhiều đồ, đều không cần trả lại, lần sau ta sẽ lại đến lấy.”
Lão Bùi thị: “Tại sao bọn họ lại đưa ngươi nhiều đồ như vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi chớp chớp mắt: “Vì ta đáng yêu?”
Đỗ Kinh Luân:???
Chẳng lẽ tộc người Bách Việt không có trẻ con hay sao?
Đỗ Kinh Luân hỏi: “Chắc chắn phải có lý do chứ.”
Nam Chi suy nghĩ một lúc, nói: “Bọn họ có một hồ nước bất tử, người rơi vào trong đó sẽ không bị chìm, là hồ nước mặn, ta đã chỉ cho bọn họ, bọn họ rất vui mừng, nói về sau sẽ không cần phải xuống núi mua muối nữa.”
Đỗ Kinh Luân:?????!!!!!
Ha??!!
Muối?
Chịu phục?!
Tộc Bách Việt vậy mà lại có hồ nước mặn, đây là loại số phận gì chứ.
Muối là nhu yếu phẩm quan trọng, mấy thứ này luôn nằm trong sự kiểm soát của triều đình.
Người Bách Việt có hồ nước mặn cũng không phải chuyện tốt, quan phủ bên này có khả năng sẽ phái người tới.
Ánh mắt Đỗ Kinh Luân lóe lên: “Không nên nói cho người khác biết chuyện hồ nước mặn, sẽ mang đến tai họa cho người dân Bách Việt.”
Nam Chi gật đầu, “Ta biết, bọn họ cũng nói với ta là không được nói lung tung.”
Nam Chi đảo mắt đã quên mất chuyện hồ nước mặn, hỏi: “Y quán của chúng ta đã tìm được chưa?”
Đỗ Kinh Luân gật đầu, “Đã tìm được địa điểm rồi, đang bố trí.”
Nam Chi vui vẻ nói: “Vậy ta muốn lên núi hái thuốc, bọn họ có rất nhiều loại thảo dược, ta muốn học từ bọn họ.”
Đỗ Kinh Luân: “…… Ngươi không muốn học với gia gia, mà muốn học với bọn họ sao?”
Đối với Đỗ Kinh Luân, học y hữu dụng, nhưng lại cũng có chỗ không hữu dụng.
Chỉ có quyền lực mới là thứ hữu dụng nhất.
Lão Bùi thị nói: “Có thể học, học nhiều mới tốt.”
Chỉ là không biết người Bách Việt có ác ý gì với đứa trẻ hay không.
Đỗ Kinh Luân nói: “Nếu gặp nguy hiểm thì sẽ biết ngay.”
Không loại trừ khả năng người Bách Việt sẽ giết người diệt khẩu.
Nam Chi gật đầu, “Ta biết, nhất định ta sẽ bỏ chạy.”
“Nhang muỗi do người Bách Việt chế tạo rất đặc biệt.” Đỗ Khang Bình ngửi mùi hương trong túi, “Muỗi ở nơi này rất to và độc, các loại thảo dược thông thường không thể dùng được với chúng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro