Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Y Tế Thiên Hạ (...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Y quán Đỗ gia khai trương, nói đúng hơn là y quán của Phương gia, bây giờ bọn họ đã là Phương gia.

Nam Chi mang theo một chiếc giỏ nhỏ, cùng với những người bạn nhỏ mới làm quen được đứng trước cửa y quán, phân phát túi thơm đuổi muỗi miễn phí.

Đỗ gia mới đến, lại là mở y quán, mọi người có thể còn chưa tin tưởng.

Nam Chi đến từ thời đại tiêu dùng bùng nổ, cho nên cho dù chỉ mới là một đứa trẻ, thì cũng có thể nghĩ ra cách tặng những món quà nhỏ.

Giống như ở cửa tàu điện ngầm thường có người đưa khăn giấy, mọi người đều thích đồ miễn phí.

Dùng không trả tiền khiến người ta vui sướng.

Người Đỗ gia vốn muốn mời mọi người tới đây xem náo nhiệt một phen, có hát tuồng, múa, các hoạt động giải trí khác.

Vì thế Nam Chi cũng nêu ra ý kiến của mình, tặng các túi thơm đựng nhang đuổi muỗi.

Lĩnh Nam có núi có biển, chỉ duy có một thứ không tốt, đó là quá nhiều muỗi, da thịt Nam Chi non mềm, bị cắn một cái sẽ sưng to lên, rất ngứa, nếu không giăng màn, đuổi muỗi sạch sẽ, ngày hôm sau đầu sẽ sưng to như đầu heo.

Nam Chi nghĩ, phải bỏ tiền mời người tới đây biểu diễn, còn không bằng tặng đồ đâu.

Nam Chi nói: “Mọi người sẽ cảm thấy đồ của y quán chúng ta dùng rất tốt.”

Người Đỗ gia suy nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý, Đỗ gia mới đến nơi này, nếu có thể dùng món đồ nhỏ để hòa nhập được với mọi người, cũng khá tốt.

Vì thế lại phải tìm người làm túi thơm, nếu là hàng tặng miễn phí, cũng không thể làm quá tinh xảo được, tìm một nhóm phụ nhân biết khâu vá là xong.

Bởi vì có trả tiền công, cho nên Đỗ gia cũng thu hút được một nhóm phụ nhân tìm đến, rốt cuộc thì làm việc cho Đỗ gia cũng có thể kiếm được tiền.

Mà trước đó Đỗ gia cũng đã soạn sẵn lời thoại cho nhóm phụ nhân này đi truyền miệng, mọi người ít nhiều cũng biết người Đỗ gia là đại phu.

Còn có một người đọc sách, đáng tiếc là còn chưa tham gia khoa cử, bây giờ đã rời khỏi vùng đất của tổ tiên, cũng không thể tham gia khoa cử được nữa.

Nghe nói Đỗ Kinh Luân biết chữ, mọi người luôn tìm hắn nhờ viết thư từ gì đó, Đỗ Kinh Luân cũng không cự tuyệt.

“Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, túi thơm đuổi muỗi, chỉ cần nhận, không cần trả tiền.”

Nam Chi giống như không biết xấu hổ là gì, há mồm ra hét to, thậm chí cô còn cảm thấy vui vẻ.

Vừa nghe có đồ miễn phí, người trên phố đều nhìn lại đây, Nam Chi được những ánh mắt này cổ vũ, lập tức cầm túi thơm giơ lên.

“Túi thơm nhang đuổi muỗi không cần trả tiền, thúc thúc bá bá, tỷ tỷ thẩm thẩm đại nương, có thể nhìn thử.”

“Tiểu tử, có thật là miễn phí không, không phải trả tiền sao?” Có phụ nhân không nhịn được hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi lập tức đưa cho nàng một cái, chỉ vào y quán đằng sau, “Thẩm thẩm, nhà chúng ta vừa khai trương y quán….”

“Được, được…..” Phụ nhân rất vui vì nhận được đồ miễn phí, cho dù chỉ là một món đồ nhỏ nhưng cũng thật sự vui vẻ.

Những người khác thấy đúng thật là tặng miễn phí, một đám người vây lại, ghé vào ngửi ngửi, lẩm bẩm: “Còn rất thơm.”

Những đứa trẻ khác thấy vậy, cũng đi ra lấy túi thơm từ trong giỏ ra phát cho mọi người.

Cầm trên tay gói quà miễn phí, ai cũng chìm trong tiếng tỷ tỷ, đại nương, thúc thúc bá bá của đám trẻ con.

Nếu trên đường có người nào ăn mặc đẹp đi qua, cô sẽ còn chạy đuổi theo đưa túi thơm.

Người ta thấy Nam Chi là một đứa trẻ, làn da bị phơi nắng ngăm đen, cũng không nghĩ nhiều mà nhận lấy.

Người Đỗ gia:.........

Năng lực xã giao khủng bố của đứa trẻ khiến bọn họ cảm thấy thật đáng sợ.

Sao đứa trẻ có thể làm được, chuyện đưa những gói quà nhỏ, một mình đứa trẻ có thể xử lý được.

Ngược lại hai tỷ tỷ lại rất thẹn thùng, không quen ra ngoài làm việc, nhưng ở chỗ này cũng không có quy định cô nương trong nhà không được ra khỏi cửa.

Kinh thành có rất nhiều quy củ, nhưng tới nơi này rồi, gió cũng không thể thổi qua núi, những quy củ của kinh thành cũng không thể thổi tới đây được.

Sống trong cảnh nghèo khó, quy củ gì đó gạt qua một bên đi.

Biết bên này có đồ miễn phí, còn có người cố tình tìm đến để lấy.

Chỉ cần nhìn túi nhang chống muỗi, là có thể nhìn thấy y quán Phương gia được thêu trên túi.

Túi thơm được phát xong rồi, Nam Chi đặc biệt để lại cho đám bằng hữu mấy cái, phân phát cho từng người một, lại cho thêm mấy đồng tiền xu.

Bọn nhỏ mừng rỡ nói với Nam Chi, sau này có việc nhất định phải tới tìm bọn họ.

Bây giờ bọn nhỏ tuyên bố, Phương Cẩu Tử là bằng hữu tốt nhất của bọn chúng.

Cái tên Phương Cẩu Tử là tên nhũ danh do lão Bùi thị đặt, Cẩu Tử, vừa nghe đã mang đầy hơi thở quê cha đất tổ, cũng phù hợp với thân phận trên công văn.

Lão Bùi thị cảm thấy cái tên Phương Cẩu Tử này rất hợp với đứa trẻ, dù sao thì đứa trẻ cũng giống như con chó con suốt ngày chạy vào trong núi, vèo một cái đã không thấy đâu.

Thật sự giống một con chó nhỏ, đi đến đâu cũng có rất nhiều bạn, vô cùng náo nhiệt.

Hai tỷ muội đối với cái tên này đúng là một lời khó nói hết, tại sao lại là Cẩu Tử chứ?

Khi gọi các nàng một là gọi đệ đệ, hai là gọi đại danh, sẽ không gọi cái tên Cẩu Tử.

Ngược lại nhóm nam đinh trong nhà lại vô cùng vui vẻ mà gọi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho dù là Đỗ Kinh Luân, cũng ôn nhu như ngọc, chậm rãi kêu: “Cẩu Tử.”

Đối với cái tên này Nam Chi cũng không có cảm giác gì, dù sao thì tên cô cũng là Quý Nam Chi, Cẩu Tử gì đó cũng không phải tên cô.

Đỗ Khang Bình trông coi y quán, Đỗ Chí Học và Đỗ Bác Hậu bởi vì thương thế mà cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể hồi phục.

Nam Chi đã có một kế hoạch đầy đủ, mặt trời vừa lên cao đã vào trong núi, hết ngày lại đi theo bên cạnh nhị thúc học y thuật.

Nhưng mà Đỗ Kinh Luân thấy vậy, cũng kéo đứa trẻ đến bên cạnh, để đứa trẻ đi theo mình đọc sách viết chữ.

Đỗ Thừa Tự chính là cháu đích tôn duy nhất của Đỗ gia, 6 tuổi, cũng nên đi học vỡ lòng.

Nam Chi:……

Nói như vậy, cô cũng chỉ còn có nửa ngày để lên rừng xuống biển.

Thật khổ sở nha!

Việc học tập đã chiếm hết thời gian của cô rồi, cô cũng không còn thời gian cùng đám tiểu đồng bọn tới làng chài nhặt vỏ sò.

Lần nào cô cũng chỉ có thể nhặt được một chút cá nhỏ, rong biển mang về nhà nấu canh mà thôi.

Bây giờ ngày nào cũng phải học tập, ngay cả thời gian chơi cũng không có.

Tiểu đồng bọn tới tìm Nam Chi, Đỗ Kinh Luân đều thay Nam Chi từ chối, nói với bọn chúng, Nam Chi phải đọc sách.

Những đứa trẻ chơi với Nam Chi đều là đám trẻ tinh nghịch, nghe thấy Nam Chi bị ép học tập, không thể ra ngoài chơi, đều tỏ vẻ đồng tình với Nam Chi, sau đó cười hì hì vứt bỏ Nam Chi mà đi chơi rồi.

Nam Chi:……

Đám tiểu đồng bọn này đối với cô toàn là giả dối nha!

Đi theo tiểu thúc thúc học được mấy chữ, ăn chút gì đó rồi lại đến y quán.

Việc làm ăn của y quán Phương gia cũng không tốt lắm, Đỗ Khang Bình cũng không nóng nảy, loại chuyện xem bệnh này, trong chốc lát cũng rất khó xây dựng được tín nhiệm.

Đỗ Khang Bình cùng cháu trai nghiên cứu nước giải nhiệt, thời tiết nóng ẩm như đang ở trong nồi hấp, làm người ta khó chịu.

Nghiên cứu pha chế thành một chất nước trông giống như nước trà, đặt trong y quán, khi có người tới khám bệnh sẽ rót mời một ly.

Sau khi bào chế ra được loại nước giải nhiệt này, quả thực Đỗ gia gần như phải dựa vào loại thuốc này mà sống qua ngày, không có việc gì liền đi đến rót một chét, trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Để tránh đồ có tính hàn làm tổn thương cơ thể, lại phải bổ sung thêm một số món ăn thanh đạm giàu dinh dưỡng, không gì phù hợp hơn món hầm.

Vừa uống một chén nước mát, lại uống thêm một chén canh thanh đạm, khí sắc Đỗ gia đều hồng hào dần lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0