Có Giỏi Thì Làm...
Đào Hoa Lộ
2024-08-11 12:47:43
nhóm dịch: bánh bao
Mẹ Tạ: “...” Đứa bé tinh ranh này, hôm nay không đánh mông nhóc con thì tưởng bà ấy vô năng chắc!
Lâm Khê cũng đã dậy, cô đương nhiên nghe thấy rồi.
Ngày hôm qua vào cửa cô thay nguyên chủ xin lỗi người nhà họ Tạ, cô không nợ nhà họ Tạ, cho nên cô không cảm thấy ải nhân nửa đoạn, tự nhiên sẽ không thuận theo nhẫn nhục mọi chuyện.
Chỉ là ấn tượng của cô đối với cha mẹ Tạ Khải Minh cũng không xấu, người già không biết tính cách của cô, chỉ dừng lại ấn tượng của nguyên chủ cho nên cũng sai ở đâu cả, chờ qua một thời gian biết cô là ai thì tốt rồi.
Cô sẵn sàng cho họ cơ hội để tìm hiểu về cô.
Cô ghé vào cửa sổ, thò đầu ra ngoài sờ sờ cái đầu lông xù của Tạ Thanh, cười nói: “Sao cháu lại đáng yêu như vậy, cái miệng nhỏ nhắn này của cháu đúng là như bôi mật, mới bé tý đã có suy nghĩ thế kia, chờ đến năm mới, táo quân lên trời nói chuyện tốt đều phải khen ngợi cháu.”
Câu nói này có thể làm cho Tạ Thanh vui sướng như điên rồi.
Mẹ Tạ bị cháu trai thiếu tâm nhãn này chọc cho tức giận phì phì, đều quên mất muốn làm gì.
Cha Tạ thức dậy trước tiên phải đánh Thái Cực Quyền, đi dạo một hồi rồi mới trở về ăn cơm.
Mẹ Tạ tức giận hô: “Ông đi xem thằng hai đâu rồi đi.”
Cha Tạ: “Thằng bé lớn như thế còn có thể đi lạc hay sao? Người có vợ rồi, tôi cũng không thể giắt thằng bé vào lưng quần được.”
Mẹ Tạ: “Cô vợ kia của thằng bé, mà là vợ sao?”
Lâm Khê từ trong phòng bưng chậu mặt đi ra, cười tủm tỉm, “Mẹ, mẹ thấy làm vợ thế nào, nếu không thì làm con gái nhé?”
Mẹ Tạ trợn trắng mắt một cái, “Tôi không cần!”
Triệu Tú Phương bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, không khách khí liếc Lâm Khê một cái.
Lâm Khê cũng không xấu hổ, cô lấy nước rửa mặt, đối với Triệu Tú Phương đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn cô nhỏ giọng nói: “Anh họ cô nếu mà coi trọng cô thì mấy năm trước đã cưới côi rồi, nếu đã không cưới cô, chính là chướng mắt cô, cô có theo đuổi cũng vô dụng thôi, ai bảo da mặt cô không đủ dày chứ?”
Thật sự đáng tiếc, nếu da mặt cô dày một chút, không phải sẽ không có chuyện như nguyên chủ sao?
Nếu Triệu Tú Phương có tâm tư đó, Lâm Khê không ngại suy nghĩ chuyện kết hôn cho cô ta, dù sao người ta cũng vui vẻ.
“Cô, cô...” Triệu Tú Phương mặt đều tức giận, dậm chân một cái, “Đùa giỡn lưu manh, không biết xấu hổ! Cô cho rằng ai cũng như cô sao!”
Mẹ Tạ: “...” Đứa bé tinh ranh này, hôm nay không đánh mông nhóc con thì tưởng bà ấy vô năng chắc!
Lâm Khê cũng đã dậy, cô đương nhiên nghe thấy rồi.
Ngày hôm qua vào cửa cô thay nguyên chủ xin lỗi người nhà họ Tạ, cô không nợ nhà họ Tạ, cho nên cô không cảm thấy ải nhân nửa đoạn, tự nhiên sẽ không thuận theo nhẫn nhục mọi chuyện.
Chỉ là ấn tượng của cô đối với cha mẹ Tạ Khải Minh cũng không xấu, người già không biết tính cách của cô, chỉ dừng lại ấn tượng của nguyên chủ cho nên cũng sai ở đâu cả, chờ qua một thời gian biết cô là ai thì tốt rồi.
Cô sẵn sàng cho họ cơ hội để tìm hiểu về cô.
Cô ghé vào cửa sổ, thò đầu ra ngoài sờ sờ cái đầu lông xù của Tạ Thanh, cười nói: “Sao cháu lại đáng yêu như vậy, cái miệng nhỏ nhắn này của cháu đúng là như bôi mật, mới bé tý đã có suy nghĩ thế kia, chờ đến năm mới, táo quân lên trời nói chuyện tốt đều phải khen ngợi cháu.”
Câu nói này có thể làm cho Tạ Thanh vui sướng như điên rồi.
Mẹ Tạ bị cháu trai thiếu tâm nhãn này chọc cho tức giận phì phì, đều quên mất muốn làm gì.
Cha Tạ thức dậy trước tiên phải đánh Thái Cực Quyền, đi dạo một hồi rồi mới trở về ăn cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Tạ tức giận hô: “Ông đi xem thằng hai đâu rồi đi.”
Cha Tạ: “Thằng bé lớn như thế còn có thể đi lạc hay sao? Người có vợ rồi, tôi cũng không thể giắt thằng bé vào lưng quần được.”
Mẹ Tạ: “Cô vợ kia của thằng bé, mà là vợ sao?”
Lâm Khê từ trong phòng bưng chậu mặt đi ra, cười tủm tỉm, “Mẹ, mẹ thấy làm vợ thế nào, nếu không thì làm con gái nhé?”
Mẹ Tạ trợn trắng mắt một cái, “Tôi không cần!”
Triệu Tú Phương bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, không khách khí liếc Lâm Khê một cái.
Lâm Khê cũng không xấu hổ, cô lấy nước rửa mặt, đối với Triệu Tú Phương đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn cô nhỏ giọng nói: “Anh họ cô nếu mà coi trọng cô thì mấy năm trước đã cưới côi rồi, nếu đã không cưới cô, chính là chướng mắt cô, cô có theo đuổi cũng vô dụng thôi, ai bảo da mặt cô không đủ dày chứ?”
Thật sự đáng tiếc, nếu da mặt cô dày một chút, không phải sẽ không có chuyện như nguyên chủ sao?
Nếu Triệu Tú Phương có tâm tư đó, Lâm Khê không ngại suy nghĩ chuyện kết hôn cho cô ta, dù sao người ta cũng vui vẻ.
“Cô, cô...” Triệu Tú Phương mặt đều tức giận, dậm chân một cái, “Đùa giỡn lưu manh, không biết xấu hổ! Cô cho rằng ai cũng như cô sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro