Không Ngủ Cùng!
Đào Hoa Lộ
2024-08-11 12:47:43
nhóm dịch: bánh bao
Giặt quần áo cũng là điều cô học được khi xuyên không tới đây.
Lâm Khê mặc áo vest và quần short, tập yoga một lúc để giữ cho trái tim mình bình tĩnh lại. Sau đó, cô ngủ một giấc cho đến khi bình minh.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tú Phương đứng ngoài cửa sổ Lâm Khê, kinh ngạc nói: “Chị dâu... Anh họ đâu?”
Cô ta xoay người nói với em gái Tạ: “Hải Đường, anh họ... Tối qua anh ấy không ngủ ở nhà.”
Ngữ khí của cô ta hơi có phần thái quá, trong mắt lại khó có thể che giấu bất ngờ cùng vui sướng khi người gặp họa.
Em gái Tạ cũng trợn tròn mắt, anh hai cưới Lâm Khê về, nhưng đêm tân hôn không ngủ với vợ mình, anh có ý gì đây? Chẳng lẽ anh không thật sự muốn cưới chị Lâm Khê, mà chỉ là muốn trả thù ư?
Muốn em gái Tạ nói anh hai có đặc điểm gì, cô ấy cảm thấy đặc điểm lớn nhất chính là thù dai, khi còn bé ai bắt nạt anh, về sau anh sẽ trả đủ từ gốc lẫn lãi.
Lâm Khê đùa giỡn lưu manh với anh, anh muốn trả chị ấy sao? Cũng không đúng, muốn trả thù thì cứ trực tiếp không cưới chị ấy không phải càng vui ơn sao?
Hơn nữa anh hai tuy rằng thù hận, nhưng anh chưa từng làm gì với phụ nữ.
Em gái Tạ không hiểu, cô ấy xoay người chạy vào trong phòng nói với mẹ Tạ.
Không quá năm phút, cả nhà đều biết tối hôm qua Tạ Khải Minh không ngủ ở chỗ Lâm Khê.
Tạ Thanh còn mơ mơ màng màng, bị chị dâu Tạ bắt được mặc quần áo rửa mặt, đợi lát nữa bảo nhóc con đi theo chô nhỉ đến trường mầm non.
Nhóc con nghe thấy chú Hai không ngủ trong phòng Lâm Khê, nhóc con dụi dụi mắt nói: “Bà nội, chú Hai cháu không ngủ, vậy buổi tối cháu có thể tìm thím Hai không?”
Chị dâu Tạ tát nhóc con một cái, “Nói cái gì thế hả.”
Tạ Thanh: “Trong phòng con bị Tạ Mẫn và Hoàng Tiểu Thuận tiểu cho đến mức thơm ngát khắp nơi, mỗi ngày con đều váng đầu buồn nôn, trên người thím Hai thơm ngát, con muốn tìm thím Hai.”
Mẹ Tạ chọt ót nhóc con chỉ đầu, “Cô ta là Đó là một cái chổi sao, anh cách xa cô một chút.”
Tạ Thanh: “Bà nội, bà mê tín dị đoan! Quá lạc hậu rồi!”
Mẹ Tạ biến sắc, tức giận nói: “Nhóc con này, nói bậy bạ gì đó, nhanh chóng rửa mặt chuẩn bị ăn cơm.”
Tạ Thanh đi ra ngoài cửa sổ đông phòng, giẫm lên gò đất dưới cửa sổ hô lên: “Thím Hai thím Hai, bà nội nói thím là sao chổi, cháu đã phê bình bà nội rồi, thím không phải sao chổi đâu, thím là thím Hai thơm thơm.”
Lâm Khê: “...”
Giặt quần áo cũng là điều cô học được khi xuyên không tới đây.
Lâm Khê mặc áo vest và quần short, tập yoga một lúc để giữ cho trái tim mình bình tĩnh lại. Sau đó, cô ngủ một giấc cho đến khi bình minh.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tú Phương đứng ngoài cửa sổ Lâm Khê, kinh ngạc nói: “Chị dâu... Anh họ đâu?”
Cô ta xoay người nói với em gái Tạ: “Hải Đường, anh họ... Tối qua anh ấy không ngủ ở nhà.”
Ngữ khí của cô ta hơi có phần thái quá, trong mắt lại khó có thể che giấu bất ngờ cùng vui sướng khi người gặp họa.
Em gái Tạ cũng trợn tròn mắt, anh hai cưới Lâm Khê về, nhưng đêm tân hôn không ngủ với vợ mình, anh có ý gì đây? Chẳng lẽ anh không thật sự muốn cưới chị Lâm Khê, mà chỉ là muốn trả thù ư?
Muốn em gái Tạ nói anh hai có đặc điểm gì, cô ấy cảm thấy đặc điểm lớn nhất chính là thù dai, khi còn bé ai bắt nạt anh, về sau anh sẽ trả đủ từ gốc lẫn lãi.
Lâm Khê đùa giỡn lưu manh với anh, anh muốn trả chị ấy sao? Cũng không đúng, muốn trả thù thì cứ trực tiếp không cưới chị ấy không phải càng vui ơn sao?
Hơn nữa anh hai tuy rằng thù hận, nhưng anh chưa từng làm gì với phụ nữ.
Em gái Tạ không hiểu, cô ấy xoay người chạy vào trong phòng nói với mẹ Tạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không quá năm phút, cả nhà đều biết tối hôm qua Tạ Khải Minh không ngủ ở chỗ Lâm Khê.
Tạ Thanh còn mơ mơ màng màng, bị chị dâu Tạ bắt được mặc quần áo rửa mặt, đợi lát nữa bảo nhóc con đi theo chô nhỉ đến trường mầm non.
Nhóc con nghe thấy chú Hai không ngủ trong phòng Lâm Khê, nhóc con dụi dụi mắt nói: “Bà nội, chú Hai cháu không ngủ, vậy buổi tối cháu có thể tìm thím Hai không?”
Chị dâu Tạ tát nhóc con một cái, “Nói cái gì thế hả.”
Tạ Thanh: “Trong phòng con bị Tạ Mẫn và Hoàng Tiểu Thuận tiểu cho đến mức thơm ngát khắp nơi, mỗi ngày con đều váng đầu buồn nôn, trên người thím Hai thơm ngát, con muốn tìm thím Hai.”
Mẹ Tạ chọt ót nhóc con chỉ đầu, “Cô ta là Đó là một cái chổi sao, anh cách xa cô một chút.”
Tạ Thanh: “Bà nội, bà mê tín dị đoan! Quá lạc hậu rồi!”
Mẹ Tạ biến sắc, tức giận nói: “Nhóc con này, nói bậy bạ gì đó, nhanh chóng rửa mặt chuẩn bị ăn cơm.”
Tạ Thanh đi ra ngoài cửa sổ đông phòng, giẫm lên gò đất dưới cửa sổ hô lên: “Thím Hai thím Hai, bà nội nói thím là sao chổi, cháu đã phê bình bà nội rồi, thím không phải sao chổi đâu, thím là thím Hai thơm thơm.”
Lâm Khê: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro