[Xuyên Nhanh] Dựa Vào Thân Mật Để Giành Lại Sinh Mệnh
Chương 10
2024-11-06 21:41:11
Đám tiểu quỷ nghe lệnh liền không dám nán lại thêm, chỉ vài giây sau đã tản đi hết. Căn phòng trở lại với sự yên tĩnh hiếm hoi.
Quay người lại, Lê Uyển bắt gặp ánh mắt tròn xoe của Dư Ngữ, nàng ấy vẫn cứ nhìn nàng không chớp mắt, rồi nhẹ nhàng đưa tay về phía nàng. Tân hôn đêm đầu tiên, hai người họ đã có không ít tiếp xúc – nắm tay, ôm, và cả những cử chỉ thân mật khác. Dù biết kẻ lừa đảo này là một nữ nhân, Lê Uyển – người trước nay chưa từng thân thiết với ai đến vậy – vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.
Đây là một cảm giác trước giờ nàng chưa từng trải qua.
Mặc kệ mục đích của Dư Ngữ là gì, ở nơi này, trên địa bàn của nàng, thì… cũng tốt thôi, cứ để nàng bồi tiếp mình một chút.
“Ngủ thôi.” Dư Ngữ cười hì hì, nói như lẽ tự nhiên, “Trời đã tối rồi, chắc hẳn là buồn ngủ rồi, chúng ta về giường thôi.”
Lê Uyển thoáng ngẩn người, trong một khoảnh khắc cứng họng. Tên lừa đảo này dường như chẳng hề bận tâm đến việc mình là nữ nhân, hoặc giả nàng ta không nghĩ rằng Lê Uyển đã phát hiện ra sự thật.
Trên giường, hạt dưa, táo đỏ, đậu phộng đã được dọn ra sẵn. Dư Ngữ vừa cởi áo ngoài, vừa nhảy ngay lên giường, thoải mái nằm vào trong, để lại một chỗ bên ngoài cho nàng.
Trải qua bao lần thành thân, chưa lần nào Lê Uyển thật sự ở lại tân phòng cả. Tên lừa đảo này e rằng đang có ý đồ gì đây.
Nằm xuống giường, trong đầu Lê Uyển nghĩ thầm như thế.
Xung quanh tối đen như mực, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Dư Ngữ. Người này, vừa nằm xuống chăn đã lặng lẽ nhích lại gần, cánh tay ấm áp của nàng áp sát vào người Lê Uyển, khiến nàng cảm nhận rõ sự ấm áp ấy lan tỏa trong bóng tối.
Dư Ngữ nằm cạnh Lê Uyển, kích động đến mức không sao chợp mắt được.
Lê Uyển bên cạnh giống như một nguồn năng lượng khổng lồ. Cánh tay của Dư Ngữ dán chặt vào nàng, tham lam hấp thụ từng chút năng lượng toát ra từ người đối phương. Dù vậy, Dư Ngữ không dám quá mức, hôm nay nàng đã đi xa lắm rồi, nàng sợ nếu mình ôm chặt lấy Lê đại tiểu thư thì có thể khiến nàng ấy khó chịu.
Có lẽ do đã mệt mỏi cả ngày, sau một hồi phấn khích, Dư Ngữ dần dần thiếp đi.
Khi nghe thấy hơi thở bên cạnh đều đều vang lên, Lê Uyển vẫn không sao hiểu nổi.
Nàng ta cứ thế mà ngủ say, như thể hoàn toàn không bận tâm đến việc mình vừa bị bán vào nơi này. Suốt cả ngày hôm nay, bao nhiêu điều kỳ quái xảy ra, nàng cũng không hề hỏi một câu, cũng chẳng tỏ vẻ gì.
Lần đầu tiên Lê Uyển gặp một người như vậy, hoàn toàn không giống với những gã đàn ông trước đây. Trong khoảnh khắc, Lê Uyển không biết nên xử trí ra sao.
Giết nàng ta… thì chưa đến lúc.
Hơn nữa, dường như lại có chút luyến tiếc, có lẽ bởi vì hôm nay nàng ta đã mang đến chút thú vị. Có thể đến ngày mai, lòng mình sẽ không còn lưu luyến nữa.
Thời gian trôi qua chậm rãi, Lê Uyển cứ nằm yên, không hề nhúc nhích.
Ban đầu, người bên cạnh ngủ rất ngoan ngoãn. Nhưng có lẽ việc thu hút năng lượng đã trở thành bản năng, nên Dư Ngữ dần dần lại nhích người sát lại gần nguồn năng lượng hơn.
Khi Lê Uyển cảm thấy người bên cạnh cứ không ngừng áp sát, nàng nghiêng người, định đẩy nàng ta về phía bên trong giường. Nhưng ngay lúc ấy, Dư Ngữ bất ngờ lăn thẳng vào lòng nàng.
Theo bản năng tìm nguồn năng lượng, Dư Ngữ cuộn mình trong lòng ngực Lê Uyển. Cơ thể nàng lạnh lẽo khiến Dư Ngữ không kìm được mà co người lại, dụi dụi một hồi, cuối cùng tìm được vị trí thích hợp rồi ngừng lại.
Nhìn kẻ lừa đảo hoàn toàn không có ý thức kháng cự, thậm chí còn vô thức ép sát vào người mình, đáy mắt Lê Uyển lóe lên một tia thích thú. Sau một hồi do dự, cuối cùng nàng cũng vòng tay ôm lấy nàng ta, kéo cơ thể ấm áp này chặt hơn vào lòng.
Quay người lại, Lê Uyển bắt gặp ánh mắt tròn xoe của Dư Ngữ, nàng ấy vẫn cứ nhìn nàng không chớp mắt, rồi nhẹ nhàng đưa tay về phía nàng. Tân hôn đêm đầu tiên, hai người họ đã có không ít tiếp xúc – nắm tay, ôm, và cả những cử chỉ thân mật khác. Dù biết kẻ lừa đảo này là một nữ nhân, Lê Uyển – người trước nay chưa từng thân thiết với ai đến vậy – vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.
Đây là một cảm giác trước giờ nàng chưa từng trải qua.
Mặc kệ mục đích của Dư Ngữ là gì, ở nơi này, trên địa bàn của nàng, thì… cũng tốt thôi, cứ để nàng bồi tiếp mình một chút.
“Ngủ thôi.” Dư Ngữ cười hì hì, nói như lẽ tự nhiên, “Trời đã tối rồi, chắc hẳn là buồn ngủ rồi, chúng ta về giường thôi.”
Lê Uyển thoáng ngẩn người, trong một khoảnh khắc cứng họng. Tên lừa đảo này dường như chẳng hề bận tâm đến việc mình là nữ nhân, hoặc giả nàng ta không nghĩ rằng Lê Uyển đã phát hiện ra sự thật.
Trên giường, hạt dưa, táo đỏ, đậu phộng đã được dọn ra sẵn. Dư Ngữ vừa cởi áo ngoài, vừa nhảy ngay lên giường, thoải mái nằm vào trong, để lại một chỗ bên ngoài cho nàng.
Trải qua bao lần thành thân, chưa lần nào Lê Uyển thật sự ở lại tân phòng cả. Tên lừa đảo này e rằng đang có ý đồ gì đây.
Nằm xuống giường, trong đầu Lê Uyển nghĩ thầm như thế.
Xung quanh tối đen như mực, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Dư Ngữ. Người này, vừa nằm xuống chăn đã lặng lẽ nhích lại gần, cánh tay ấm áp của nàng áp sát vào người Lê Uyển, khiến nàng cảm nhận rõ sự ấm áp ấy lan tỏa trong bóng tối.
Dư Ngữ nằm cạnh Lê Uyển, kích động đến mức không sao chợp mắt được.
Lê Uyển bên cạnh giống như một nguồn năng lượng khổng lồ. Cánh tay của Dư Ngữ dán chặt vào nàng, tham lam hấp thụ từng chút năng lượng toát ra từ người đối phương. Dù vậy, Dư Ngữ không dám quá mức, hôm nay nàng đã đi xa lắm rồi, nàng sợ nếu mình ôm chặt lấy Lê đại tiểu thư thì có thể khiến nàng ấy khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ do đã mệt mỏi cả ngày, sau một hồi phấn khích, Dư Ngữ dần dần thiếp đi.
Khi nghe thấy hơi thở bên cạnh đều đều vang lên, Lê Uyển vẫn không sao hiểu nổi.
Nàng ta cứ thế mà ngủ say, như thể hoàn toàn không bận tâm đến việc mình vừa bị bán vào nơi này. Suốt cả ngày hôm nay, bao nhiêu điều kỳ quái xảy ra, nàng cũng không hề hỏi một câu, cũng chẳng tỏ vẻ gì.
Lần đầu tiên Lê Uyển gặp một người như vậy, hoàn toàn không giống với những gã đàn ông trước đây. Trong khoảnh khắc, Lê Uyển không biết nên xử trí ra sao.
Giết nàng ta… thì chưa đến lúc.
Hơn nữa, dường như lại có chút luyến tiếc, có lẽ bởi vì hôm nay nàng ta đã mang đến chút thú vị. Có thể đến ngày mai, lòng mình sẽ không còn lưu luyến nữa.
Thời gian trôi qua chậm rãi, Lê Uyển cứ nằm yên, không hề nhúc nhích.
Ban đầu, người bên cạnh ngủ rất ngoan ngoãn. Nhưng có lẽ việc thu hút năng lượng đã trở thành bản năng, nên Dư Ngữ dần dần lại nhích người sát lại gần nguồn năng lượng hơn.
Khi Lê Uyển cảm thấy người bên cạnh cứ không ngừng áp sát, nàng nghiêng người, định đẩy nàng ta về phía bên trong giường. Nhưng ngay lúc ấy, Dư Ngữ bất ngờ lăn thẳng vào lòng nàng.
Theo bản năng tìm nguồn năng lượng, Dư Ngữ cuộn mình trong lòng ngực Lê Uyển. Cơ thể nàng lạnh lẽo khiến Dư Ngữ không kìm được mà co người lại, dụi dụi một hồi, cuối cùng tìm được vị trí thích hợp rồi ngừng lại.
Nhìn kẻ lừa đảo hoàn toàn không có ý thức kháng cự, thậm chí còn vô thức ép sát vào người mình, đáy mắt Lê Uyển lóe lên một tia thích thú. Sau một hồi do dự, cuối cùng nàng cũng vòng tay ôm lấy nàng ta, kéo cơ thể ấm áp này chặt hơn vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro