[Xuyên Nhanh] Dựa Vào Thân Mật Để Giành Lại Sinh Mệnh
Chương 9
2024-11-06 08:56:51
Khoảng cách giữa hai người càng gần, Dư Ngữ cảm nhận rõ ràng luồng năng lượng trong người mình nhộn nhạo. Dư Ngữ do dự giây lát, nhưng cuối cùng cũng không tránh ra, chỉ đỏ mặt lí nhí nói lời cảm tạ, rồi dứt khoát tựa vào ngực Lê Uyển, thậm chí còn táo tợn nhón chân, tựa hẳn đầu lên vai nàng.
Thật là quá to gan! Nhìn kẻ lừa đảo trong lòng mình, Lê Uyển chỉ có thể bất lực để Dư Ngữ kéo tay mình, đặt lên eo nàng.
Dường như Lê Uyển đã nhận ra, diện tích tiếp xúc càng lớn, năng lượng nàng thu được từ Dư Ngữ càng nhiều.
Dù không nhìn thấy mặt nàng, Dư Ngữ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lê gia đại tiểu thư. Khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng, Dư Ngữ thì thầm, đầy khẩn cầu: "Nương tử, ôm ta một cái."
Lời này khiến mày Lê Uyển hơi nhíu lại. Trong thâm tâm, nàng muốn đẩy ra, dù gì Dư Ngữ cũng chỉ là một con người bình thường, nếu nàng muốn, chỉ cần thổi nhẹ là có thể khiến nàng văng ra xa. Nhưng đôi eo nhỏ nhắn, mềm mại, thân thể yếu ớt, đôi tay mảnh khảnh như đậu phụ này… Lê Uyển cảm thấy nếu cứ đẩy ra, thì có phần nực cười quá.
Ánh mắt Lê Uyển thoáng tối lại, trong khứu giác vẫn còn vương vấn hương thơm trên người kẻ lừa đảo.
Như để khẳng định điều gì đó, nàng cố gắng phản kháng trong lòng, nhưng rồi cuối cùng lại dịu dàng bế Dư Ngữ lên, đặt nàng ngồi bên mép giường.
Ta đâu phải không có sức, chỉ là khinh thường việc bắt nạt một tiểu cô nương mà thôi, cũng là vì không muốn ngăn cản trò chơi này diễn ra, Lê Uyển thầm nghĩ.
Khoảnh khắc được bế lên, nhịp thở của Dư Ngữ trở nên dồn dập. Ý nghĩ về Lê gia đại tiểu thư vốn là "ma ốm" thoáng lướt qua trong đầu nàng chỉ một giây, nhưng nàng không dám hỏi thêm gì.
Cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ, và ngay khi Lê Uyển đặt nàng xuống giường, nàng mới hoàn hồn trở lại.
May thay, Lê Uyển chỉ mở cửa lấy thức ăn rồi lập tức quay về.
Dư Ngữ nhanh chân nhảy xuống giường, vội vàng nắm lấy tay nàng.
Bàn tay của Dư Ngữ áp vào bàn tay lạnh lẽo của Lê Uyển, cảm giác bất an trong lòng mới từ từ lắng xuống.
Tiếng thở phào nhẹ nhõm của Dư Ngữ dường như làm lồng ngực của Lê Uyển bỗng chùng xuống một chút.
Chỉ mới tách ra có vài giây thôi mà đã lưu luyến không rời rồi sao?
Cảm giác được người khác quan tâm đến mức này, thật là kỳ lạ, nhưng lại không kiềm được mà khiến khóe miệng ai đó khẽ nhếch lên.
Hộp cơm mang đến là một phần bánh bao nhân nước nóng hổi. Vừa cảm thán tốc độ nhanh chóng, Dư Ngữ đã cầm bánh bao lên cắn một miếng. Nước sốt bên trong tứa ra, lan tràn khắp khoang miệng, hương vị thơm ngon đến mức khiến nàng thỏa mãn vô cùng.
“Ăn ngon chứ?” Lê Uyển hỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
Dư Ngữ khẽ rùng mình, hàng mi run run, rồi gật đầu, “Ăn ngon.”
Ngoài phòng, đám tiểu quỷ đang tụm lại.
"Bên trong rốt cuộc là tình huống thế nào rồi nhỉ?" Một tiểu quỷ vừa mới đi mua bánh bao trở về, tò mò bám vào mép cửa sổ, áp tai nghe ngóng xem trong phòng có động tĩnh gì.
“Đại tiểu thư sao vẫn chưa ra nhỉ? Không lẽ thật sự muốn cùng tiểu cô nương kia qua đêm sao?” Quản gia cũng lấy làm khó hiểu, thấp giọng thì thào.
Nhưng còn chưa kịp bàn tán thêm, cửa phòng chợt bật mở. Khuôn mặt trắng bệch mà lạnh lùng của Lê Uyển hiện ra, khiến mấy tiểu quỷ đang ngồi xổm ngoài cửa lập tức im bặt.
“Nhanh cút về vị trí của mình, lo làm việc của các ngươi, đừng có tụ tập ở đây, đừng để ta còn nghe thấy tiếng của các ngươi nữa.”
Ánh mắt Lê Uyển lướt qua tiểu quỷ vừa rồi cứ la hét đòi cưới Dư Ngữ làm thê tử, nàng hừ lạnh một tiếng đầy vẻ cảnh cáo.
Tiểu quỷ ngơ ngác: "????"
“Chuyện gì vậy?” Phía sau, giọng Dư Ngữ vang lên, có vẻ lại định sà vào bên nàng. Lê Uyển kéo cửa, giọng trở nên dịu dàng: “Không có gì, chỉ nhìn bên ngoài một chút, thấy trời tối nhanh quá.”
Thật là quá to gan! Nhìn kẻ lừa đảo trong lòng mình, Lê Uyển chỉ có thể bất lực để Dư Ngữ kéo tay mình, đặt lên eo nàng.
Dường như Lê Uyển đã nhận ra, diện tích tiếp xúc càng lớn, năng lượng nàng thu được từ Dư Ngữ càng nhiều.
Dù không nhìn thấy mặt nàng, Dư Ngữ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lê gia đại tiểu thư. Khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng, Dư Ngữ thì thầm, đầy khẩn cầu: "Nương tử, ôm ta một cái."
Lời này khiến mày Lê Uyển hơi nhíu lại. Trong thâm tâm, nàng muốn đẩy ra, dù gì Dư Ngữ cũng chỉ là một con người bình thường, nếu nàng muốn, chỉ cần thổi nhẹ là có thể khiến nàng văng ra xa. Nhưng đôi eo nhỏ nhắn, mềm mại, thân thể yếu ớt, đôi tay mảnh khảnh như đậu phụ này… Lê Uyển cảm thấy nếu cứ đẩy ra, thì có phần nực cười quá.
Ánh mắt Lê Uyển thoáng tối lại, trong khứu giác vẫn còn vương vấn hương thơm trên người kẻ lừa đảo.
Như để khẳng định điều gì đó, nàng cố gắng phản kháng trong lòng, nhưng rồi cuối cùng lại dịu dàng bế Dư Ngữ lên, đặt nàng ngồi bên mép giường.
Ta đâu phải không có sức, chỉ là khinh thường việc bắt nạt một tiểu cô nương mà thôi, cũng là vì không muốn ngăn cản trò chơi này diễn ra, Lê Uyển thầm nghĩ.
Khoảnh khắc được bế lên, nhịp thở của Dư Ngữ trở nên dồn dập. Ý nghĩ về Lê gia đại tiểu thư vốn là "ma ốm" thoáng lướt qua trong đầu nàng chỉ một giây, nhưng nàng không dám hỏi thêm gì.
Cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ, và ngay khi Lê Uyển đặt nàng xuống giường, nàng mới hoàn hồn trở lại.
May thay, Lê Uyển chỉ mở cửa lấy thức ăn rồi lập tức quay về.
Dư Ngữ nhanh chân nhảy xuống giường, vội vàng nắm lấy tay nàng.
Bàn tay của Dư Ngữ áp vào bàn tay lạnh lẽo của Lê Uyển, cảm giác bất an trong lòng mới từ từ lắng xuống.
Tiếng thở phào nhẹ nhõm của Dư Ngữ dường như làm lồng ngực của Lê Uyển bỗng chùng xuống một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ mới tách ra có vài giây thôi mà đã lưu luyến không rời rồi sao?
Cảm giác được người khác quan tâm đến mức này, thật là kỳ lạ, nhưng lại không kiềm được mà khiến khóe miệng ai đó khẽ nhếch lên.
Hộp cơm mang đến là một phần bánh bao nhân nước nóng hổi. Vừa cảm thán tốc độ nhanh chóng, Dư Ngữ đã cầm bánh bao lên cắn một miếng. Nước sốt bên trong tứa ra, lan tràn khắp khoang miệng, hương vị thơm ngon đến mức khiến nàng thỏa mãn vô cùng.
“Ăn ngon chứ?” Lê Uyển hỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
Dư Ngữ khẽ rùng mình, hàng mi run run, rồi gật đầu, “Ăn ngon.”
Ngoài phòng, đám tiểu quỷ đang tụm lại.
"Bên trong rốt cuộc là tình huống thế nào rồi nhỉ?" Một tiểu quỷ vừa mới đi mua bánh bao trở về, tò mò bám vào mép cửa sổ, áp tai nghe ngóng xem trong phòng có động tĩnh gì.
“Đại tiểu thư sao vẫn chưa ra nhỉ? Không lẽ thật sự muốn cùng tiểu cô nương kia qua đêm sao?” Quản gia cũng lấy làm khó hiểu, thấp giọng thì thào.
Nhưng còn chưa kịp bàn tán thêm, cửa phòng chợt bật mở. Khuôn mặt trắng bệch mà lạnh lùng của Lê Uyển hiện ra, khiến mấy tiểu quỷ đang ngồi xổm ngoài cửa lập tức im bặt.
“Nhanh cút về vị trí của mình, lo làm việc của các ngươi, đừng có tụ tập ở đây, đừng để ta còn nghe thấy tiếng của các ngươi nữa.”
Ánh mắt Lê Uyển lướt qua tiểu quỷ vừa rồi cứ la hét đòi cưới Dư Ngữ làm thê tử, nàng hừ lạnh một tiếng đầy vẻ cảnh cáo.
Tiểu quỷ ngơ ngác: "????"
“Chuyện gì vậy?” Phía sau, giọng Dư Ngữ vang lên, có vẻ lại định sà vào bên nàng. Lê Uyển kéo cửa, giọng trở nên dịu dàng: “Không có gì, chỉ nhìn bên ngoài một chút, thấy trời tối nhanh quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro