[Xuyên Nhanh] Dựa Vào Thân Mật Để Giành Lại Sinh Mệnh
Chương 8
2024-11-06 08:56:51
Nhưng thì đã sao, dù có thủ đoạn đến đâu, ở trong Lê gia đại viện này, cũng chẳng sống nổi.
Xem hắn như con thú cưng để vui đùa, Lê Uyển rút tay về. "Vậy, phu quân chớ có ghét bỏ ta nhé."
"Ừm ừm," Dư Ngữ gật đầu lia lịa, cười tươi tắn, trong lòng như trút được gánh nặng. Hắn cảm thấy vị tiểu thư Lê gia này hình như không khó tiếp cận như vẻ bề ngoài. Nhờ đó mà gan hắn cũng to ra, nhỏ nhẹ nói: "Chỉ cần được ở bên nương tử, ta nguyện làm bất cứ điều gì, chỉ cần đừng đuổi ta đi là được. Ta muốn được ở bên ngươi, không rời nửa bước."
Bộ dáng ngoan ngoãn của nàng làm Lê Uyển bất giác thấy lòng bàn tay hơi ngứa ngáy, nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh, đưa tay đặt lên đầu Dư Ngữ, trên mặt là nụ cười ôn nhu giả tạo. Lê Uyển khẽ hỏi: "Ngươi thật sự muốn dính lấy ta không rời?"
Dư Ngữ gật đầu chắc nịch, đồng thời bụng nàng cũng không tự chủ mà réo lên một tiếng “ục ục”.
"Đói quá… Hôm nay cả ngày ta chưa ăn gì." Nàng đưa tay xoa xoa bụng, dù lấy can đảm ra nhiều hơn, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng. "Nương tử, có thể cho ta ăn khuya không? Đói lắm rồi…"
"Đương nhiên là được," Lê Uyển gật đầu, ánh mắt càng thêm dịu dàng, "Ngươi chờ ở đây, ta đi làm cho ngươi."
"Ai!" Dư Ngữ vội nắm chặt tay nàng, sợ nàng rời đi. Mắt trông mong, nàng nói nhỏ: "Không thể sai người khác làm sao? Ta không muốn xa ngươi, chỉ muốn ở bên cạnh ngươi thôi."
Lê Uyển thoáng sững lại. Nghĩ tới đám hầu quỷ bên ngoài, mỗi ngày bò lê bò lết trên mặt đất, nàng còn thấy họ bẩn thỉu, huống chi là để họ nấu ăn. Đám quỷ đó chẳng biết đã bao lâu không được ăn uống gì, làm sao có thể nấu cơm được? Ngay cả bản thân nàng cũng chẳng biết nấu ăn là gì.
Nhưng tên lừa đảo này lại một mực không muốn rời xa nàng, khiến Lê Uyển có chút bối rối. Nếu cứ để nàng chết đói ở đây, thì trò chơi phía sau cũng không còn thú vị.
Nàng không phải vì lo lắng cho Dư Ngữ, mà là vì muốn trò chơi này có thể kéo dài thêm chút nữa.
Nghĩ vậy, Lê Uyển dẫn Dư Ngữ ra cửa phòng, hé mở một khe nhỏ và nói với đám người bên ngoài: "Kêu một hộp cơm đến đây."
Ngày thành thân, Dư Ngữ đã cảm thấy nơi này hoang vắng lạ thường, không giống chỗ nào có thể đặt cơm hộp được. Nhưng lúc này nàng không dám hỏi gì thêm, chỉ ngoan ngoãn nhìn theo động tác của Lê Uyển. Nàng cũng chẳng buồn thò đầu ra nhìn thử xem đám người bên ngoài là ai, chỉ nắm chặt tay Lê Uyển, sợ nếu buông lơi sẽ mất đi sự ấm áp này.
Ngay khi cánh cửa khép lại, mấy tiểu quỷ bò rạp bên ngoài nhăn mày lại.
“Cơm hộp gì chứ, trong kho còn có bột mì và gạo từ mấy trăm năm trước, tùy tiện làm gì đó cho nàng ăn không được sao?”
"Quả nhiên nữ nhân đúng là tiểu thư đài các, chứ mấy gã nam nhân trước chẳng ai đòi hỏi đồ ăn từ bên ngoài cả! Ngoài kia không khí dơ dáy như thế, mỗi lần phải ra đó ta đều khó chịu, vẫn là ở trong viện này âm khí nặng mà dễ chịu hơn."
"Đại tiểu thư bảo các ngươi làm gì thì cứ làm đi," quản gia gõ gõ vào đầu từng tiểu quỷ, "Mỗi lần ra ngoài đón dâu đều là ta, ta còn chưa kêu ca gì, các ngươi chỉ cần đi lấy hộp cơm mà lắm chuyện."
"Để ta đi! Để ta đi!" Một tiểu nam quỷ hăng hái giơ tay, mắt sáng rực, "Khi trò chơi kết thúc, ta muốn cưới tiểu cô nương đó!"
Nghe thấy lời của đám tiểu quỷ ngoài cửa, ánh mắt Lê Uyển không giấu được vẻ sắc bén, quét qua thân thể nhỏ bé của Dư Ngữ.
Tên lừa đảo này, đến cả bọn tiểu quỷ trong viện cũng bị nàng lừa gạt.
Bị nhìn chằm chằm, Dư Ngữ bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, bước đi có phần loạng choạng, suýt nữa ngã nhào khi bước về phía giường.
"Cẩn thận." Hai tay vẫn đang nắm lấy nhau, Lê Uyển nhanh tay đỡ lấy nàng, không để nàng ngã, giữ vững thân thể nhỏ nhắn ấy trong tay mình.
Xem hắn như con thú cưng để vui đùa, Lê Uyển rút tay về. "Vậy, phu quân chớ có ghét bỏ ta nhé."
"Ừm ừm," Dư Ngữ gật đầu lia lịa, cười tươi tắn, trong lòng như trút được gánh nặng. Hắn cảm thấy vị tiểu thư Lê gia này hình như không khó tiếp cận như vẻ bề ngoài. Nhờ đó mà gan hắn cũng to ra, nhỏ nhẹ nói: "Chỉ cần được ở bên nương tử, ta nguyện làm bất cứ điều gì, chỉ cần đừng đuổi ta đi là được. Ta muốn được ở bên ngươi, không rời nửa bước."
Bộ dáng ngoan ngoãn của nàng làm Lê Uyển bất giác thấy lòng bàn tay hơi ngứa ngáy, nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh, đưa tay đặt lên đầu Dư Ngữ, trên mặt là nụ cười ôn nhu giả tạo. Lê Uyển khẽ hỏi: "Ngươi thật sự muốn dính lấy ta không rời?"
Dư Ngữ gật đầu chắc nịch, đồng thời bụng nàng cũng không tự chủ mà réo lên một tiếng “ục ục”.
"Đói quá… Hôm nay cả ngày ta chưa ăn gì." Nàng đưa tay xoa xoa bụng, dù lấy can đảm ra nhiều hơn, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng. "Nương tử, có thể cho ta ăn khuya không? Đói lắm rồi…"
"Đương nhiên là được," Lê Uyển gật đầu, ánh mắt càng thêm dịu dàng, "Ngươi chờ ở đây, ta đi làm cho ngươi."
"Ai!" Dư Ngữ vội nắm chặt tay nàng, sợ nàng rời đi. Mắt trông mong, nàng nói nhỏ: "Không thể sai người khác làm sao? Ta không muốn xa ngươi, chỉ muốn ở bên cạnh ngươi thôi."
Lê Uyển thoáng sững lại. Nghĩ tới đám hầu quỷ bên ngoài, mỗi ngày bò lê bò lết trên mặt đất, nàng còn thấy họ bẩn thỉu, huống chi là để họ nấu ăn. Đám quỷ đó chẳng biết đã bao lâu không được ăn uống gì, làm sao có thể nấu cơm được? Ngay cả bản thân nàng cũng chẳng biết nấu ăn là gì.
Nhưng tên lừa đảo này lại một mực không muốn rời xa nàng, khiến Lê Uyển có chút bối rối. Nếu cứ để nàng chết đói ở đây, thì trò chơi phía sau cũng không còn thú vị.
Nàng không phải vì lo lắng cho Dư Ngữ, mà là vì muốn trò chơi này có thể kéo dài thêm chút nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ vậy, Lê Uyển dẫn Dư Ngữ ra cửa phòng, hé mở một khe nhỏ và nói với đám người bên ngoài: "Kêu một hộp cơm đến đây."
Ngày thành thân, Dư Ngữ đã cảm thấy nơi này hoang vắng lạ thường, không giống chỗ nào có thể đặt cơm hộp được. Nhưng lúc này nàng không dám hỏi gì thêm, chỉ ngoan ngoãn nhìn theo động tác của Lê Uyển. Nàng cũng chẳng buồn thò đầu ra nhìn thử xem đám người bên ngoài là ai, chỉ nắm chặt tay Lê Uyển, sợ nếu buông lơi sẽ mất đi sự ấm áp này.
Ngay khi cánh cửa khép lại, mấy tiểu quỷ bò rạp bên ngoài nhăn mày lại.
“Cơm hộp gì chứ, trong kho còn có bột mì và gạo từ mấy trăm năm trước, tùy tiện làm gì đó cho nàng ăn không được sao?”
"Quả nhiên nữ nhân đúng là tiểu thư đài các, chứ mấy gã nam nhân trước chẳng ai đòi hỏi đồ ăn từ bên ngoài cả! Ngoài kia không khí dơ dáy như thế, mỗi lần phải ra đó ta đều khó chịu, vẫn là ở trong viện này âm khí nặng mà dễ chịu hơn."
"Đại tiểu thư bảo các ngươi làm gì thì cứ làm đi," quản gia gõ gõ vào đầu từng tiểu quỷ, "Mỗi lần ra ngoài đón dâu đều là ta, ta còn chưa kêu ca gì, các ngươi chỉ cần đi lấy hộp cơm mà lắm chuyện."
"Để ta đi! Để ta đi!" Một tiểu nam quỷ hăng hái giơ tay, mắt sáng rực, "Khi trò chơi kết thúc, ta muốn cưới tiểu cô nương đó!"
Nghe thấy lời của đám tiểu quỷ ngoài cửa, ánh mắt Lê Uyển không giấu được vẻ sắc bén, quét qua thân thể nhỏ bé của Dư Ngữ.
Tên lừa đảo này, đến cả bọn tiểu quỷ trong viện cũng bị nàng lừa gạt.
Bị nhìn chằm chằm, Dư Ngữ bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, bước đi có phần loạng choạng, suýt nữa ngã nhào khi bước về phía giường.
"Cẩn thận." Hai tay vẫn đang nắm lấy nhau, Lê Uyển nhanh tay đỡ lấy nàng, không để nàng ngã, giữ vững thân thể nhỏ nhắn ấy trong tay mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro