[Xuyên Nhanh] Dựa Vào Thân Mật Để Giành Lại Sinh Mệnh
Chương 5
2024-11-06 08:56:51
Tại sao nàng chỉ có thể sống được đến ngày thứ bảy?
Chờ đợi trong phòng quá lâu, suy nghĩ hết lượt này đến lượt khác, cuối cùng Dư Ngữ quyết định từ bỏ việc tìm hiểu. Dù sao nàng cũng không phải nhân vật chính của câu chuyện này, càng không cần phải chinh phục hay làm hài lòng ai. Hệ thống của nàng thì thuộc loại cấp thấp, không đủ khả năng cung cấp cốt truyện hoàn chỉnh.
Nói cho cùng, tất cả những chuyện này đều không đáng để nàng bận tâm.
Nàng chỉ cần thành thật sống yên ổn ở thế giới này bảy ngày, đi theo đúng cốt truyện, tiếp xúc nhiều với Lê Uyển để thu thập năng lượng, rồi đến ngày thứ bảy thì thuận theo số mệnh mà kết thúc. Như thế là đủ rồi.
Vừa mới thông suốt, thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy mạnh ra mà không hề báo trước.
Lê Uyển đứng ngoài đợi lâu không thấy động tĩnh gì, trong lòng sinh nhàm chán, bèn tự ý đẩy cửa bước vào. Nàng cất giọng nhẹ nhàng gọi:
“Phu quân…”
Cánh cửa vừa mở ra, hai người chạm mắt nhau. Dư Ngữ sững sờ, đối diện với một đôi mắt hồ ly lấp lánh giảo hoạt.
Trước mắt nàng là một người cao gầy thanh thoát, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng ngũ quan tinh tế đến nỗi khiến Dư Ngữ không biết phải dùng từ nào để miêu tả. Trên khuôn mặt nhợt nhạt ấy là một nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Dư Ngữ thoáng ngẩn ngơ, nhìn đến xuất thần. Mãi một lúc lâu sau nàng mới nhận ra mình đã nhìn đối phương quá lâu, liền cảm thấy xấu hổ, lặng lẽ kéo khăn voan đỏ che lại trên đầu.
Lê Uyển nhướng mày, ngạc nhiên nhìn nàng: “Sao lại thế này? Người được mua về lần này lại kỳ lạ vậy sao?”
Ngồi ngay ngắn trên giường, Dư Ngữ cúi đầu lí nhí nói, “Có thể… có thể vén khăn voan.”
Thực ra nàng cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Nàng là một cô nương lần đầu kết hôn, lại vào vai một nhân vật phải ở rể, tất cả mọi thứ đều lạ lẫm, không rõ trình tự tiếp theo là gì.
Nàng thậm chí không biết Lê Uyển đã xuất hiện từ lúc nào ở cửa.
Rõ ràng khi nãy mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ, không một tiếng động nào ngoài kia, vậy mà Lê Uyển đột nhiên đẩy cửa bước vào, khiến nàng hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
“Phu quân có vẻ… nóng lòng lắm nhỉ…” Trong đầu Lê Uyển hiện lên vô vàn suy nghĩ, nhưng cuối cùng, nàng chỉ tiến lên trước, chậm rãi đưa tay nhấc chiếc khăn voan đỏ trên đầu Dư Ngữ.
Dù vừa nãy đã nhìn qua, nhưng giờ thấy nàng cúi đầu e lệ, dáng vẻ mềm mại này vẫn khiến khóe môi Lê Uyển khẽ nhếch lên.
Ánh mắt trong trẻo của Dư Ngữ, long lanh như nước, mang theo vẻ chờ đợi, ngước lên nhìn nàng một cách ngoan ngoãn, không chút sợ hãi…
Ánh mắt ấy, biểu cảm ấy, nàng từng thấy trên vô số gương mặt của những nam nhân khác đã từng được đưa đến đây. Thế nhưng, ở một nữ nhân lại mang đến cảm giác khác biệt hoàn toàn.
Dù Dư Ngữ đã cố ý để tóc ngắn, nỗ lực tỏ ra như một nam nhi, nhưng đôi mắt hạnh long lanh của nàng vẫn phản bội tất cả.
Đôi mắt, đôi tay, dáng người của nàng, tất cả đều mềm mại, nửa điểm cũng không giống nam nhân. Lê Uyển thầm nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ không hiểu gia đình kẻ lừa đảo này sao lại to gan đến mức dám cho một nữ nhi cải trang thành nam mà gả đến đây.
Nhưng nàng chỉ khẽ nhấp môi, không biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Không sao cả. Dù kết quả có thế nào thì cuối cùng cũng sẽ chẳng khác biệt.
Cho dù là cao ngạo, ngoan ngoãn hay chịu đựng nhẫn nhục, chỉ cần ở lại đây vài ngày, đến khi không thể lợi dụng gì thêm, bọn họ sẽ lộ rõ lòng tham mà thôi.
Dư Ngữ hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Lê Uyển, lúc này nàng chỉ nhìn đối phương với ánh mắt sáng ngời, như đang nhìn một kho báu tràn trề năng lượng. Nếu không phải hệ thống đã cảnh báo rằng người này có chút nguy hiểm, có lẽ nàng đã chẳng ngại mà tiến lại gần ngay lập tức.
Chờ đợi trong phòng quá lâu, suy nghĩ hết lượt này đến lượt khác, cuối cùng Dư Ngữ quyết định từ bỏ việc tìm hiểu. Dù sao nàng cũng không phải nhân vật chính của câu chuyện này, càng không cần phải chinh phục hay làm hài lòng ai. Hệ thống của nàng thì thuộc loại cấp thấp, không đủ khả năng cung cấp cốt truyện hoàn chỉnh.
Nói cho cùng, tất cả những chuyện này đều không đáng để nàng bận tâm.
Nàng chỉ cần thành thật sống yên ổn ở thế giới này bảy ngày, đi theo đúng cốt truyện, tiếp xúc nhiều với Lê Uyển để thu thập năng lượng, rồi đến ngày thứ bảy thì thuận theo số mệnh mà kết thúc. Như thế là đủ rồi.
Vừa mới thông suốt, thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy mạnh ra mà không hề báo trước.
Lê Uyển đứng ngoài đợi lâu không thấy động tĩnh gì, trong lòng sinh nhàm chán, bèn tự ý đẩy cửa bước vào. Nàng cất giọng nhẹ nhàng gọi:
“Phu quân…”
Cánh cửa vừa mở ra, hai người chạm mắt nhau. Dư Ngữ sững sờ, đối diện với một đôi mắt hồ ly lấp lánh giảo hoạt.
Trước mắt nàng là một người cao gầy thanh thoát, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng ngũ quan tinh tế đến nỗi khiến Dư Ngữ không biết phải dùng từ nào để miêu tả. Trên khuôn mặt nhợt nhạt ấy là một nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Dư Ngữ thoáng ngẩn ngơ, nhìn đến xuất thần. Mãi một lúc lâu sau nàng mới nhận ra mình đã nhìn đối phương quá lâu, liền cảm thấy xấu hổ, lặng lẽ kéo khăn voan đỏ che lại trên đầu.
Lê Uyển nhướng mày, ngạc nhiên nhìn nàng: “Sao lại thế này? Người được mua về lần này lại kỳ lạ vậy sao?”
Ngồi ngay ngắn trên giường, Dư Ngữ cúi đầu lí nhí nói, “Có thể… có thể vén khăn voan.”
Thực ra nàng cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Nàng là một cô nương lần đầu kết hôn, lại vào vai một nhân vật phải ở rể, tất cả mọi thứ đều lạ lẫm, không rõ trình tự tiếp theo là gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng thậm chí không biết Lê Uyển đã xuất hiện từ lúc nào ở cửa.
Rõ ràng khi nãy mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ, không một tiếng động nào ngoài kia, vậy mà Lê Uyển đột nhiên đẩy cửa bước vào, khiến nàng hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
“Phu quân có vẻ… nóng lòng lắm nhỉ…” Trong đầu Lê Uyển hiện lên vô vàn suy nghĩ, nhưng cuối cùng, nàng chỉ tiến lên trước, chậm rãi đưa tay nhấc chiếc khăn voan đỏ trên đầu Dư Ngữ.
Dù vừa nãy đã nhìn qua, nhưng giờ thấy nàng cúi đầu e lệ, dáng vẻ mềm mại này vẫn khiến khóe môi Lê Uyển khẽ nhếch lên.
Ánh mắt trong trẻo của Dư Ngữ, long lanh như nước, mang theo vẻ chờ đợi, ngước lên nhìn nàng một cách ngoan ngoãn, không chút sợ hãi…
Ánh mắt ấy, biểu cảm ấy, nàng từng thấy trên vô số gương mặt của những nam nhân khác đã từng được đưa đến đây. Thế nhưng, ở một nữ nhân lại mang đến cảm giác khác biệt hoàn toàn.
Dù Dư Ngữ đã cố ý để tóc ngắn, nỗ lực tỏ ra như một nam nhi, nhưng đôi mắt hạnh long lanh của nàng vẫn phản bội tất cả.
Đôi mắt, đôi tay, dáng người của nàng, tất cả đều mềm mại, nửa điểm cũng không giống nam nhân. Lê Uyển thầm nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ không hiểu gia đình kẻ lừa đảo này sao lại to gan đến mức dám cho một nữ nhi cải trang thành nam mà gả đến đây.
Nhưng nàng chỉ khẽ nhấp môi, không biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Không sao cả. Dù kết quả có thế nào thì cuối cùng cũng sẽ chẳng khác biệt.
Cho dù là cao ngạo, ngoan ngoãn hay chịu đựng nhẫn nhục, chỉ cần ở lại đây vài ngày, đến khi không thể lợi dụng gì thêm, bọn họ sẽ lộ rõ lòng tham mà thôi.
Dư Ngữ hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Lê Uyển, lúc này nàng chỉ nhìn đối phương với ánh mắt sáng ngời, như đang nhìn một kho báu tràn trề năng lượng. Nếu không phải hệ thống đã cảnh báo rằng người này có chút nguy hiểm, có lẽ nàng đã chẳng ngại mà tiến lại gần ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro