[Xuyên Nhanh] Dựa Vào Thân Mật Để Giành Lại Sinh Mệnh

Chương 6

2024-11-06 21:41:11

Nén lại cảm giác căng thẳng, Dư Ngữ cẩn thận lên tiếng: “Ta… nương… nương tử… Ta nên gọi ngươi như vậy, có phải không?”

Ban đầu nàng định gọi là “lão bà”, nhưng nghĩ đến việc Lê Uyển gọi mình là “phu quân”, Dư Ngữ chợt thấy ngượng ngùng.

Dù nàng không biết liệu Lê đại tiểu thư có nhận ra mình là nữ hay không, nhưng thấy đối phương không vạch trần, nàng cũng chẳng muốn tự thú nhận. Không cần thiết phải khai thật, chỉ cần được gần gũi nàng, thu thập năng lượng, đó mới là điều quan trọng nhất.

“Ngươi muốn gọi sao cũng được.” Lê Uyển nhếch một nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, không chút ấm áp.

Nàng ung dung cởi bỏ lớp áo ngoài, chỉ còn lại lớp áo trong mỏng manh, mái tóc dài đen bóng xõa xuống, mềm mại như suối chảy, tỏa ra một vẻ đẹp lạnh lùng mà mê hoặc.

Lê Uyển ngồi xuống bên cạnh Dư Ngữ, liếc mắt nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt nàng chăm chú dõi theo mình, chưa hề rời đi dù chỉ một khắc.

Ánh nhìn của Dư Ngữ không giống với đám nam nhân trước đây – những kẻ luôn nhìn nàng bằng ánh mắt tham lam đầy dục vọng.

“Ta… ta có thể dán gần ngươi hơn một chút không?” Dư Ngữ thẹn thùng hỏi, nhưng trong lòng lại quyết tâm. Nàng chỉ có bảy ngày ngắn ngủi, nếu không tranh thủ cơ hội, e rằng sẽ hối tiếc.

Lê Uyển thoáng sững sờ, nhưng rồi gật đầu, mặc cho Dư Ngữ dựa sát lại.

Qua lớp vải mỏng, Dư Ngữ có thể cảm nhận được cánh tay của Lê Uyển lạnh lẽo, nhưng dòng năng lượng dồi dào từ đó truyền sang khiến nàng cảm thấy dễ chịu không thôi. Hai cánh tay nhỏ của nàng bám chặt lấy tay Lê Uyển, thậm chí còn nhắm mắt lại, thở ra một tiếng thỏa mãn.

Đói thì đói, nhưng thật sự quá thoải mái…

Lê Uyển cúi xuống nhìn nàng. Một thân hình nhỏ bé như vậy, ấm áp, mềm mại, áp sát vào cánh tay nàng, thật khác lạ. Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Lê Uyển bỗng trở nên mơ hồ, cảm giác như suốt bao năm nay, chưa từng có ai khiến nàng thấy khó đoán như thế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong đêm tân hôn, nàng đã từng chứng kiến vô số phản ứng từ những người bị mua về làm tân lang.

Có kẻ bị gia đình ép buộc, có kẻ giữa đường bỏ trốn, có kẻ miễn cưỡng ở rể nhưng rồi hoảng loạn khi phát hiện sự quái dị của nơi này. Những kẻ đó, mỗi người một kiểu, nhưng tất cả đều sớm bộc lộ nỗi sợ hãi, tham lam hay tuyệt vọng.

Thế nhưng nữ tử nhỏ nhắn trước mặt nàng… lại chẳng giống bất kỳ ai trong số họ.

Dư Ngữ thực sự là trường hợp đầu tiên mà Lê Uyển gặp phải.

Rõ ràng nàng biết bản thân là nữ nhi, vậy mà vẫn gan dạ dán sát lại đây, không chút phòng bị, chẳng chút hoài nghi hay sợ hãi. Rõ ràng khi ở trong kiệu hoa, nàng đã nghe thấy những lời đàm tiếu kỳ quái, rõ ràng lúc bái đường đã thấy bao điều bất thường, vậy mà giờ đây vẫn cứ tin cậy, như thể không chút nghi ngờ.

Không biết nàng có đang giở trò gì, hay thật sự quá ngu ngốc?

Nếu đây là mưu kế, thì đúng là phải thừa nhận, kỹ thuật diễn của nàng thật không tồi. Còn nếu nàng ngây thơ đến mức này… thì thật là ngốc không ai bì kịp.

Bên ngoài, bọn hạ nhân đã tụ tập thành một nhóm nhỏ, đang bàn tán rôm rả.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy nữ nhi bị gả vào đây, không biết đêm nay có khóc thét lên không nhỉ!”

“Ta thấy cô nương này có vẻ ngây ngô lắm, từ lúc bái đường đến giờ chẳng nhận ra điều gì kỳ lạ cả…”

“Chúng ta rốt cuộc có nên cùng nàng chơi trò chơi không nhỉ? Ta chưa từng chơi với nữ nhân bao giờ đâu. Ngày mai mà trò chơi bắt đầu, liệu nàng có sợ chết khiếp không đây?” Một gã gia đinh mặt trắng bệch nói, trong giọng điệu ngượng ngùng lại thoáng chút hưng phấn kỳ lạ.

“Nếu nàng chết, ta có thể lấy nàng làm lão bà không?” Gã gia đinh ấy thở dài, ánh mắt mơ màng. “Ta chết năm mười tám tuổi, còn trẻ quá, chưa từng yêu đương, chưa từng có lão bà. Từ xưa đến nay, đại tiểu thư chỉ cưới các nam nhân… Đây là lần đầu tiên có nữ nhân được gả tới đây…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Xuyên Nhanh] Dựa Vào Thân Mật Để Giành Lại Sinh Mệnh

Số ký tự: 0