Cô Dâu Nuôi Từ Bé Của Tổng Tài Cao Ngạo Lạnh Lùng 1
Huyền Anh
2024-02-01 16:15:26
Cảm giác tiếp thu ký ức rất khó chịu, lúc ở trong đường hầm thời không, Nhạc Thiên Tầm đau đầu đến ngất đi.
Không biết qua bao lâu, ý thức dần quay về, còn chưa mở hai mắt cô đã cảm giác được mình đang bị một người ép xuống mạnh mẽ đoạt lấy…
Là một người đàn ông ép với một người phụ nữ nào đó, hung mãnh giống như là đang phát tiết, hại cô gần như không chịu nổi.
Nhạc Thiên Tầm không phải thiếu nữ ngây thơ gì, từng có đêm tân hôn lãng mạn tuyệt vời cùng Tuân Thiên Ảnh, tự nhiên rất rõ cái này có nghĩa gì.
Cô nỗ lực nhấc mí mắt nặng nề lên muốn nhìn rốt cuộc là đồ khốn nào dám can đảm làm như thế với cô, kết quả là khuôn mặt tuấn mỹ của Tuân Thiên Ảnh đập vào mắt cô.
Nhạc Thiên Tầm nháy mắt ngây người, nháy mắt cũng đã hiểu.
Căn cứ vào ký ức tiếp thu lúc trước, người đàn ông này là ông xã mới kết hôn không lâu của cô, mà cô là cô dâu nuôi từ bé của nhà anh, ông cụ Tuân dùng cổ phần công ty làm điều kiện, đưa cô cho anh, nếu không anh sẽ không có bất luận tài sản gì, còn bị đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ.
Căn cứ theo cách nói của Nguyệt Lão, anh hẳn là người có được mảnh nhỏ hồn phách của nam thần nhà cô, hơn nữa diện mạo giống nhau như đúc, cũng chính là một Tuân Thiên Ảnh khác.
Nhưng mà khí chất hoàn toàn khác nhau…
Tuân Thiên Ảnh này cả người tản ra hơi thở giá lạnh đến tận xương, ngay cả làm chuyện thân mật nhất mà ánh mắt cũng không có nửa phần nhu tình mật ý, ngược lại mang theo một loại chán ghét, nhìn ra hình như anh thật sự rất chán ghét nguyên chủ Nhạc Thiên Tầm, nếu không, sao lại không thương hương tiếc ngọc như vậy chứ?
Mà cuộc sống mới mà Nhạc Thiên Tầm muốn, đương nhiên không phải quan hệ như thế…
Cô dùng sức đẩy anh ra: “Anh tránh ra!”
Tuân Thiên Ảnh giống như một tòa núi nhỏ, không chút nhúc nhích, khóe môi gợi lên một độ cong lạnh băng: “Làm sao? Không muốn? Không phải cô nói chỉ cần có thể làm cho tôi vui vẻ thì cô nguyện ý làm bất cứ chuyện gì à? Đừng quên, vừa rồi chính là cô chủ động, tôi không bức bách cô!”
Anh tuyệt đối không thừa nhận thật ra anh nghiện cảm giác chặt chẽ ngọt ngào của cô, trước nay không nghĩ tới người phụ nữ anh luôn chán ghét sẽ ăn ngon miệng như vậy, làm anh không có cách nào kiềm chế.
Nhạc Thiên Tầm lập tức cạn lời, nguyên chủ ngu ngốc đến cỡ nào đây chứ, ấy vậy mà có ý đồ dùng thân thể đi lấy lòng một người đàn ông chán ghét mình, không biết dáng vẻ này sẽ càng làm đàn ông thêm chán ghét à?
Không được! Nếu bây giờ cô tiếp quản thân thể này nhất định phải nhanh chóng dừng lại loại hành vi ngu xuẩn này!
“Đúng vậy! Bây giờ tôi không vui! Anh buông tôi ra! Đứng lên! Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!”
Nhạc Thiên Tầm không biết những lúc như thế này càng phản kháng giãy dụa thì sẽ càng làm đàn ông không thả ra…
“Đáng chết, đừng lộn xộn! Nếu không tự gánh lấy hậu quả!” Thịt đưa đến bên miệng, đã ăn chùa rồi thì ngu gì mà không ăn, hơn nữa miếng thịt này đối với Tuân Thiên Ảnh khá ngon miệng: “Nhớ kĩ thân phận của cô, cô là vợ hợp pháp của tôi, có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu của tôi, còn có, thủ đoạn lạt mềm buộc chặt chơi nhiều thì không còn thú vị!”
Nhạc Thiên Tầm cực kỳ tức giận, trong mắt là hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hận không thể một chân đá anh xuống giường, tiếc là sức lực nam nữ trời sinh chênh lệch quá lớn, cô không có cách đẩy anh xuống, cũng không thể lớn tiếng kêu “cứu mạng” được có đúng không? Dáng vẻ này bây giờ bị những người khác thấy thì càng không tốt!
Nguyên chủ ở trước mặt Tuân Thiên Ảnh luôn luôn khúm núm, như là nhận hết uất ức, ông cụ Tuân lại cảm thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ làm chủ để cô lấy Tuân Thiên Ảnh, còn thúc giục cô tốt nhất là mau chóng mang thai, vì thế cô mới lớn mật mặc áo ngủ ren chạy đi tìm ông xã của mình.
Cho nên nói, từ trước đến nay Tuân Thiên Ảnh chưa từng gặp qua một mặt Nhạc Thiên Tầm phản kháng tức giận, cảm giác cô thay đổi, cuối cùng cũng có chút ý tứ!
Khuôn mặt cô thật sự rất đẹp, dáng người cũng rất tốt, kỹ thuật diễn cũng không tồi, tiếng hát ngọt ngào động lòng người, những ưu điểm đó anh đều xem ở trong mắt, chỉ là anh chán ghét ông cụ Tuân quản quá nhiều, càng chán ghét cô ngày thường giống như rối gỗ của ông cụ, nên chán ghét luôn cả cô…
Không biết qua bao lâu, ý thức dần quay về, còn chưa mở hai mắt cô đã cảm giác được mình đang bị một người ép xuống mạnh mẽ đoạt lấy…
Là một người đàn ông ép với một người phụ nữ nào đó, hung mãnh giống như là đang phát tiết, hại cô gần như không chịu nổi.
Nhạc Thiên Tầm không phải thiếu nữ ngây thơ gì, từng có đêm tân hôn lãng mạn tuyệt vời cùng Tuân Thiên Ảnh, tự nhiên rất rõ cái này có nghĩa gì.
Cô nỗ lực nhấc mí mắt nặng nề lên muốn nhìn rốt cuộc là đồ khốn nào dám can đảm làm như thế với cô, kết quả là khuôn mặt tuấn mỹ của Tuân Thiên Ảnh đập vào mắt cô.
Nhạc Thiên Tầm nháy mắt ngây người, nháy mắt cũng đã hiểu.
Căn cứ vào ký ức tiếp thu lúc trước, người đàn ông này là ông xã mới kết hôn không lâu của cô, mà cô là cô dâu nuôi từ bé của nhà anh, ông cụ Tuân dùng cổ phần công ty làm điều kiện, đưa cô cho anh, nếu không anh sẽ không có bất luận tài sản gì, còn bị đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ.
Căn cứ theo cách nói của Nguyệt Lão, anh hẳn là người có được mảnh nhỏ hồn phách của nam thần nhà cô, hơn nữa diện mạo giống nhau như đúc, cũng chính là một Tuân Thiên Ảnh khác.
Nhưng mà khí chất hoàn toàn khác nhau…
Tuân Thiên Ảnh này cả người tản ra hơi thở giá lạnh đến tận xương, ngay cả làm chuyện thân mật nhất mà ánh mắt cũng không có nửa phần nhu tình mật ý, ngược lại mang theo một loại chán ghét, nhìn ra hình như anh thật sự rất chán ghét nguyên chủ Nhạc Thiên Tầm, nếu không, sao lại không thương hương tiếc ngọc như vậy chứ?
Mà cuộc sống mới mà Nhạc Thiên Tầm muốn, đương nhiên không phải quan hệ như thế…
Cô dùng sức đẩy anh ra: “Anh tránh ra!”
Tuân Thiên Ảnh giống như một tòa núi nhỏ, không chút nhúc nhích, khóe môi gợi lên một độ cong lạnh băng: “Làm sao? Không muốn? Không phải cô nói chỉ cần có thể làm cho tôi vui vẻ thì cô nguyện ý làm bất cứ chuyện gì à? Đừng quên, vừa rồi chính là cô chủ động, tôi không bức bách cô!”
Anh tuyệt đối không thừa nhận thật ra anh nghiện cảm giác chặt chẽ ngọt ngào của cô, trước nay không nghĩ tới người phụ nữ anh luôn chán ghét sẽ ăn ngon miệng như vậy, làm anh không có cách nào kiềm chế.
Nhạc Thiên Tầm lập tức cạn lời, nguyên chủ ngu ngốc đến cỡ nào đây chứ, ấy vậy mà có ý đồ dùng thân thể đi lấy lòng một người đàn ông chán ghét mình, không biết dáng vẻ này sẽ càng làm đàn ông thêm chán ghét à?
Không được! Nếu bây giờ cô tiếp quản thân thể này nhất định phải nhanh chóng dừng lại loại hành vi ngu xuẩn này!
“Đúng vậy! Bây giờ tôi không vui! Anh buông tôi ra! Đứng lên! Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!”
Nhạc Thiên Tầm không biết những lúc như thế này càng phản kháng giãy dụa thì sẽ càng làm đàn ông không thả ra…
“Đáng chết, đừng lộn xộn! Nếu không tự gánh lấy hậu quả!” Thịt đưa đến bên miệng, đã ăn chùa rồi thì ngu gì mà không ăn, hơn nữa miếng thịt này đối với Tuân Thiên Ảnh khá ngon miệng: “Nhớ kĩ thân phận của cô, cô là vợ hợp pháp của tôi, có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu của tôi, còn có, thủ đoạn lạt mềm buộc chặt chơi nhiều thì không còn thú vị!”
Nhạc Thiên Tầm cực kỳ tức giận, trong mắt là hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hận không thể một chân đá anh xuống giường, tiếc là sức lực nam nữ trời sinh chênh lệch quá lớn, cô không có cách đẩy anh xuống, cũng không thể lớn tiếng kêu “cứu mạng” được có đúng không? Dáng vẻ này bây giờ bị những người khác thấy thì càng không tốt!
Nguyên chủ ở trước mặt Tuân Thiên Ảnh luôn luôn khúm núm, như là nhận hết uất ức, ông cụ Tuân lại cảm thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ làm chủ để cô lấy Tuân Thiên Ảnh, còn thúc giục cô tốt nhất là mau chóng mang thai, vì thế cô mới lớn mật mặc áo ngủ ren chạy đi tìm ông xã của mình.
Cho nên nói, từ trước đến nay Tuân Thiên Ảnh chưa từng gặp qua một mặt Nhạc Thiên Tầm phản kháng tức giận, cảm giác cô thay đổi, cuối cùng cũng có chút ý tứ!
Khuôn mặt cô thật sự rất đẹp, dáng người cũng rất tốt, kỹ thuật diễn cũng không tồi, tiếng hát ngọt ngào động lòng người, những ưu điểm đó anh đều xem ở trong mắt, chỉ là anh chán ghét ông cụ Tuân quản quá nhiều, càng chán ghét cô ngày thường giống như rối gỗ của ông cụ, nên chán ghét luôn cả cô…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro