Cô Dâu Nuôi Từ Bé Của Tổng Tài Cao Ngạo Lạnh Lùng 2
Huyền Anh
2024-02-01 16:15:26
Lăn lộn đến nửa đêm Tuân Thiên Ảnh mới ăn no thỏa mãn ôm Nhạc Thiên Tầm đã hôn mê lần thứ hai đi tắm rửa sạch sẽ, phá lệ không rời đi mà là ở lại ngủ cùng với cô.
Phải biết rằng cho dù là kết hôn đã ba tháng nhưng hai người bọn họ vẫn luôn chia phòng ngủ, ôm nhau ngủ giống như này là lần đầu tiên.
Buổi sáng ngày hôm sau, Nhạc Thiên Tầm bị ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ đánh thức, nói một cách chính xác, người đánh thức cô là Tuân Thiên Ảnh đã rửa mặt xong và ăn mặc chỉnh tề, bởi vì anh kéo bức màn dày nặng che nắng ra, để ánh mặt trời chiếu vào phòng.
“A…Thiên Ảnh, mau kéo rèm vào, chói mắt quá…” Nhạc Thiên Tầm ngủ đến mơ màng, cho rằng mình vẫn đang ở thế giới cũ, cũng cho rằng thân thể người đàn ông ưu nhã thon dài trước mắt là nam thần yêu thương cưng chiều mình.
Tuân Thiên Ảnh xoay người lại, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cô, suy tư.
Làm nũng…
Đây là điều mà trước đó cô chưa từng biểu hiện ở trước mặt anh, không biết có phải bị tư vị tuyệt vời hôm qua ảnh hưởng đến hay không, loại cảm giác được làm nũng cũng khá tốt!
Nhưng Tuân Thiên Ảnh là một người vô cùng nghiêm túc đối với công việc, là người rất có quan niệm về thời gian.
Mà hôm nay là thứ hai, thời gian làm việc!
“Dậy đi! Tôi phải đi làm!” Anh không kéo rèm cửa nữa mà là kéo chăn của cô.
Nhạc Thiên Tầm buồn ngủ như chó, vẫn không “hồi hồn”, dùng cả tay chân ôm chặt lấy chăn không cho cướp đi, mắt cũng không mở lẩm bẩm nói: “Đi thôi đi thôi, trên đường chú ý chút, moah moah!”
Tuân Thiên Ảnh không nói những từ lưu hành trên mạng nhưng mà không có nghĩa là anh không hiểu.
Moah moah? Tối hôm qua còn chưa đủ à?
Nghĩ đến tối hôm qua, lại nhìn thấy tư thế hiện tại của Nhạc Thiên Tầm: cổ áo mở rộng, vạt áo cuốn lên, đôi đùi ngọc tinh tế lộ ra ngoài, không khỏi thấy miệng khô lưỡi khô, mơ tưởng viển vông…
Tối hôm qua Nhạc Thiên Tầm mặc áo ngủ ren tới đã sớm bị Tuân Thiên Ảnh xé nát, sau đó sau khi tắm rửa xong, anh bèn tùy ý tìm một cái áo sơ mi trắng của mình mặc lên cho cô, chắp vá làm áo ngủ, không nghĩ tới hiệu quả sẽ tốt như vậy, mới sáng sớm còn làm anh mở rộng tầm mắt!
【Chủ nhân, mục tiêu nhiệm vụ đến rồi!】
Trong đầu bỗng nhiên vang lên thanh âm điện tử shota dọa Nhạc Thiên Tầm nhảy dựng, làm hại cô cả người đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường.
Nhìn quần áo không chỉnh tề của mình, giường đệm hỗn loạn cùng người đàn ông đứng ở mép giường phản quang giống như thiên thần, cô mới nhớ tới thân phận và vị trí thế giới bây giờ của mình.
Tuân Thiên Ảnh còn ở đây, cô không tiện đối thoại với hệ thống, nếu không, nhất định sẽ bị coi thành bệnh tâm thần!
“Anh… Không phải anh phải đi làm à?”
Tuân Thiên Ảnh thấy hình như cô không có ý định làm động tác tiếp theo, cao lãnh “hừ” một tiếng rồi rời đi.
Nhạc Thiên Tầm cảm thấy không thể hiểu được, cũng “hừ” một tiếng với bóng dáng của anh, mới nhỏ giọng hỏi hệ thống: “Tiểu Nguyệt Lão, nhiệm vụ mục tiêu của tôi ở đâu?”
【Dưới tầng, đang ăn sáng!】
“Được! Tuân Sơ Ảnh đúng không? Chờ đấy cho chị đây!” Cô thề nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, lập tức nắm chặt thời gian rửa mặt thay quần áo.
Nhưng mà cô phát hiện một vấn đề, đó là trong phòng Tuân Thiên Ảnh không có quần áo để cô tắm rửa, cô đành phải trở về phòng mình ở ngay đối diện thu thập, rất gần.
Mười phút sau, Nhạc Thiên Tầm đi xuống tầng, gặp được mấy người giúp việc nghiêng mình chào hỏi cô, cô đều lễ phép mỉm cười lại.
Đi vào nhà ăn, dựa theo ký ức của nguyên chủ, cô lập tức nhận ra ngồi trên ghế chính là ông cụ Tuân Quốc Hoa thương yêu cô nhất, cô gái trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh ông là nhiệm vụ mục tiêu của lúc này của cô, cũng là em chồng của cô!
Phải biết rằng cho dù là kết hôn đã ba tháng nhưng hai người bọn họ vẫn luôn chia phòng ngủ, ôm nhau ngủ giống như này là lần đầu tiên.
Buổi sáng ngày hôm sau, Nhạc Thiên Tầm bị ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ đánh thức, nói một cách chính xác, người đánh thức cô là Tuân Thiên Ảnh đã rửa mặt xong và ăn mặc chỉnh tề, bởi vì anh kéo bức màn dày nặng che nắng ra, để ánh mặt trời chiếu vào phòng.
“A…Thiên Ảnh, mau kéo rèm vào, chói mắt quá…” Nhạc Thiên Tầm ngủ đến mơ màng, cho rằng mình vẫn đang ở thế giới cũ, cũng cho rằng thân thể người đàn ông ưu nhã thon dài trước mắt là nam thần yêu thương cưng chiều mình.
Tuân Thiên Ảnh xoay người lại, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cô, suy tư.
Làm nũng…
Đây là điều mà trước đó cô chưa từng biểu hiện ở trước mặt anh, không biết có phải bị tư vị tuyệt vời hôm qua ảnh hưởng đến hay không, loại cảm giác được làm nũng cũng khá tốt!
Nhưng Tuân Thiên Ảnh là một người vô cùng nghiêm túc đối với công việc, là người rất có quan niệm về thời gian.
Mà hôm nay là thứ hai, thời gian làm việc!
“Dậy đi! Tôi phải đi làm!” Anh không kéo rèm cửa nữa mà là kéo chăn của cô.
Nhạc Thiên Tầm buồn ngủ như chó, vẫn không “hồi hồn”, dùng cả tay chân ôm chặt lấy chăn không cho cướp đi, mắt cũng không mở lẩm bẩm nói: “Đi thôi đi thôi, trên đường chú ý chút, moah moah!”
Tuân Thiên Ảnh không nói những từ lưu hành trên mạng nhưng mà không có nghĩa là anh không hiểu.
Moah moah? Tối hôm qua còn chưa đủ à?
Nghĩ đến tối hôm qua, lại nhìn thấy tư thế hiện tại của Nhạc Thiên Tầm: cổ áo mở rộng, vạt áo cuốn lên, đôi đùi ngọc tinh tế lộ ra ngoài, không khỏi thấy miệng khô lưỡi khô, mơ tưởng viển vông…
Tối hôm qua Nhạc Thiên Tầm mặc áo ngủ ren tới đã sớm bị Tuân Thiên Ảnh xé nát, sau đó sau khi tắm rửa xong, anh bèn tùy ý tìm một cái áo sơ mi trắng của mình mặc lên cho cô, chắp vá làm áo ngủ, không nghĩ tới hiệu quả sẽ tốt như vậy, mới sáng sớm còn làm anh mở rộng tầm mắt!
【Chủ nhân, mục tiêu nhiệm vụ đến rồi!】
Trong đầu bỗng nhiên vang lên thanh âm điện tử shota dọa Nhạc Thiên Tầm nhảy dựng, làm hại cô cả người đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường.
Nhìn quần áo không chỉnh tề của mình, giường đệm hỗn loạn cùng người đàn ông đứng ở mép giường phản quang giống như thiên thần, cô mới nhớ tới thân phận và vị trí thế giới bây giờ của mình.
Tuân Thiên Ảnh còn ở đây, cô không tiện đối thoại với hệ thống, nếu không, nhất định sẽ bị coi thành bệnh tâm thần!
“Anh… Không phải anh phải đi làm à?”
Tuân Thiên Ảnh thấy hình như cô không có ý định làm động tác tiếp theo, cao lãnh “hừ” một tiếng rồi rời đi.
Nhạc Thiên Tầm cảm thấy không thể hiểu được, cũng “hừ” một tiếng với bóng dáng của anh, mới nhỏ giọng hỏi hệ thống: “Tiểu Nguyệt Lão, nhiệm vụ mục tiêu của tôi ở đâu?”
【Dưới tầng, đang ăn sáng!】
“Được! Tuân Sơ Ảnh đúng không? Chờ đấy cho chị đây!” Cô thề nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, lập tức nắm chặt thời gian rửa mặt thay quần áo.
Nhưng mà cô phát hiện một vấn đề, đó là trong phòng Tuân Thiên Ảnh không có quần áo để cô tắm rửa, cô đành phải trở về phòng mình ở ngay đối diện thu thập, rất gần.
Mười phút sau, Nhạc Thiên Tầm đi xuống tầng, gặp được mấy người giúp việc nghiêng mình chào hỏi cô, cô đều lễ phép mỉm cười lại.
Đi vào nhà ăn, dựa theo ký ức của nguyên chủ, cô lập tức nhận ra ngồi trên ghế chính là ông cụ Tuân Quốc Hoa thương yêu cô nhất, cô gái trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh ông là nhiệm vụ mục tiêu của lúc này của cô, cũng là em chồng của cô!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro