Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Đánh Rơi Trân B...
Nguyệt Dạ Sanh Ca
2025-03-14 07:36:32
“Đem hết trang sức đẹp nhất ở đây ra đây cho tôi!” Bà Quý hất cằm, nói với nhân viên cửa hàng một cách đầy khí thế.Nhân viên bán hàng rất lanh mắt, nãy giờ đã lùi ra xa quan sát, chờ các bà lớn “chiến” xong. Nghe Bà Quý nói, cô lập tức nhanh tay lấy ra một loạt trang sức. Vòng cổ, vòng tay, hoa tai… món nào cũng sang trọng hơn hẳn đồ bà Trì chuẩn bị cho Trì Tiêu Tiêu.Bà Trì đứng bên cạnh giận run người. Rõ ràng là người ta muốn công khai làm bà mất mặt! Nhưng bà không thể bảo nhân viên đừng bán cho Bà Quý, bà còn sĩ diện.Trì Tiêu Tiêu xấu hổ đứng đó. Từ bé đến lớn, cô ta chưa từng gặp cảnh này. Mặt cô ta nóng ran, lòng tự trọng cao ngạo bị chà đạp không thương tiếc.“Thưa bà, bà xem thử cái này được không ạ? Đây là chiếc vòng ngọc phỉ thúy đế vương lục cực phẩm mà ông chủ mới khai thác được nửa năm nay.” Nhân viên bán hàng mỉm cười đưa ra hộp vòng tay.Chiếc vòng ngọc xanh biếc trong veo nằm lặng lẽ trong hộp. Màu xanh tươi như nước chảy, êm đềm lan tỏa. Bà Quý, người đã quen nhìn đồ tốt, cũng phải trầm trồ khen ngợi. Bà cầm chiếc vòng lên, đeo cho Vân Xu.Bàn tay trắng nõn mềm mại và chiếc vòng ngọc xanh biếc hòa quyện vào nhau, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.Nhân viên bán hàng lập tức xuýt xoa: “Đẹp quá! Hợp quá! Chiếc vòng này chỉ có tiểu thư đây mới đeo đẹp được như vậy.” Cô nói thật lòng. Gương mặt Vân Xu vốn đã tuyệt sắc, chiếc vòng ngọc càng tôn thêm vẻ đẹp của cô.Giám đốc cửa hàng cũng đã đứng đó từ lúc nào. Khi nhân viên đi lấy trang sức, đã báo với ông. Khách hàng lớn thế này, ông đương nhiên phải ra mặt. Vừa nhìn thấy Vân Xu, ông khựng lại, ngẩn người ra. Đến khi Quý Thừa Tu liếc mắt nhìn không vui, ông mới giật mình hoàn hồn, vội thu lại ánh mắt ngẩn ngơ, thái độ càng thêm nhiệt tình.Mọi ánh mắt và sự chú ý đều đổ dồn vào Vân Xu. Bà Trì và Trì Tiêu Tiêu như bị bỏ quên ở góc, trơ mắt nhìn Vân Xu thử hết món này đến món khác. Bà Quý càng nhìn càng hài lòng. Cuối cùng, bà vung tay lên, mua hết tất cả trang sức Vân Xu đã thử, tặng cho cô.Mặt Bà Trì trắng bệch. Bà vừa nói muốn tặng quà cho Vân Xu, nhưng bị từ chối. Vân Xu nhận bao nhiêu quà của bà Quý, lại không thèm một món của bà. Con gái bà ghét bà đến thế sao?Mua xong, cả nhóm chuẩn bị đi. Bà Trì ôm hy vọng cuối cùng hỏi: “Vân Xu, về nhà được không con? Ba con, mẹ và anh Hai vẫn luôn đợi con.”Vân Xu thở dài trong lòng. Người nhà họ Trì hình như không hiểu tiếng người. Cô lại một lần nữa lịch sự từ chối Bà Trì. Trong ánh mắt tuyệt vọng của bà, Vân Xu cùng bà Quý rời đi.“Con gái tôi, Vân Xu của tôi ơi.” Bà Trì đau khổ trong lòng. Nhưng Vân Xu đã đi khuất, chẳng hề ngoái đầu lại nhìn bà một lần.Trì Tiêu Tiêu định an ủi bà Trì, nhưng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của bà, cô ta đành im lặng.Bà Quý vui vẻ bước ra khỏi cửa hàng trang sức. Không khí bên ngoài như tươi mới hơn hẳn. Bà nghĩ thầm: “Nhà họ Trì, trừ Trì Châu, ai cũng không ra gì. Chuyện này mà ở nhà họ Quý, thì đừng nói con nhỏ giả mạo kia thế nào, con gái ruột của mình chắc chắn được đón về ngay, dù con bé có không được như ý, thì đó cũng là do cha mẹ vô trách nhiệm, để con bé lưu lạc bên ngoài khổ sở.”“Nhà họ Trì thì ngược lại, cứ muốn làm như không có chuyện gì, bịt mắt làm ngơ. Thật nực cười! Khổ thân Vân Xu phải có cái nhà như thế.” Bà Quý thương xót vỗ vỗ tay Vân Xu.Sau đó, cả nhóm rủ Trì Châu đi ăn tối bên ngoài rồi mới về. Vân Xu và Trì Châu ngồi chung xe, xe Bà Quý và Quý Thừa Tu đi trước. Vân Xu nhìn vu vơ ra cửa sổ. Đèn đường sáng trưng và hàng cây cao vút lùi lại phía sau. Đèn neon xa xa lấp lánh đủ màu. Ánh sáng mờ ảo hắt lên gương mặt đẹp đến nao lòng, như cảnh trong mơ.“Xu Xu? Xu Xu?”“Dạ? Anh Cả sao vậy?”Trì Châu gọi mấy lần, Vân Xu mới hoàn hồn. Anh nhíu mày: “Anh thấy em cứ ngẩn ngơ từ tối đến giờ. Có chuyện gì sao? Hay tại con Trì Tiêu Tiêu kia lại làm em sợ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro