Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Thay đổi số phậ...
Nguyệt Dạ Sanh Ca
2025-03-14 07:36:32
“Tôi cảm thấy con người ta nên biết tự lượng sức mình. Nếu bản thân không đủ điều kiện, thì đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình. Cũng đừng ảo tưởng rằng chỉ cần may mắn phá hoại hôn ước của người khác, là có cơ hội leo lên cao.” Mẹ Lục nói đầy ẩn ý.Vân Xu càng thêm mờ mịt. Cô cảm thấy giữa mình và mẹ Lục dường như có một bức tường vô hình, khiến cô chẳng thể nào hiểu nổi đối phương đang nói gì.Mẹ Lục cũng bực bội không kém. Bà đã nói thẳng thắn đến vậy rồi, bảo bà nói trắng trợn hơn nữa thì bà không thể mở miệng được. Nhất là khi thông tin về mối quan hệ giữa hai người vẫn còn mơ hồ, bà không thể giống như lần đối phó với Tương Tĩnh Huyên, ném thẳng bằng chứng vào mặt cô ta được.Thôi được, đành dùng đến hạ sách vậy.Mẹ Lục dứt khoát lấy ra một tấm séc từ trong túi xách, mạnh tay đặt lên bàn. Bà vừa định mở miệng nói: “Đây là 5 triệu tệ, cô hãy rời xa con trai tôi.”Nhưng khi ánh mắt bà vô tình lướt qua Vân Xu, bà lại đổi giọng: “Sao đến giờ cô vẫn còn đeo kính râm và khẩu trang vậy?”Đến giờ bà vẫn chưa biết rõ mặt mũi Vân Xu ra sao.Vân Xu ngập ngừng một lát, rồi vẫn quyết định tháo khẩu trang và kính râm xuống. Gặp mặt mẹ của bạn bè, cứ che mặt như vậy có vẻ không lịch sự cho lắm.Mẹ Lục vừa định tiếp tục màn kịch của mình, bỗng dưng khựng lại.Người phụ nữ ngước mắt lên, chớp mắt một cái. Khoảnh khắc ấy tựa như vầng trăng sáng trong trẻo từ mặt biển từ từ nhô lên, ánh trăng nhu hòa tươi sáng trên mặt biển. Hàng mi dài khẽ run run vừa đẹp vừa yếu ớt. Chỉ cần thoáng nhìn thôi, đến hô hấp cũng phải lặng đi vì vẻ đẹp ấy.“Bác gái?” Vân Xu nghi hoặc nhìn mẹ Lục như thể bị ai đó ấn nút tạm dừng, ánh mắt tò mò rơi xuống tờ giấy đặt giữa bàn.Cô hơi nghiêng người về phía trước, muốn nhìn rõ nội dung trên tờ giấy.Bộp ——.Mẹ Lục đột ngột đặt mạnh tay lên tờ giấy, che khuất hoàn toàn trang giấy. Gương mặt được bảo dưỡng kỹ càng của bà cố gắng nở một nụ cười hiền hậu, thân thiện, “Không có gì, bác gái chỉ lấy nhầm đồ thôi.”Nói rồi bà nhanh như chớp rút tay về, vơ lấy tấm séc, vo tròn nhét vào túi xách.Tiếp đó, bà cởi chiếc vòng ngọc phỉ thúy thượng hạng đang đeo trên cổ tay xuống, trực tiếp đưa cho Vân Xu: “Đây, đây là quà gặp mặt bác gái tặng cho cháu. Ôi trời, trí nhớ của bác dạo này kém quá, suýt nữa thì quên mất.”Mẹ Lục cười hiền đến lạ.Vân Xu ngơ ngác nhìn hành động khó hiểu của mẹ Lục, món quà này quá quý giá, chiếc vòng tay này vừa nhìn đã biết là hàng cực phẩm, cô không thể nhận.Nhưng mẹ Lục mặt mày cau có ép Vân Xu phải nhận lấy: “Chỉ là một chiếc vòng ngọc thôi mà, người lớn tặng quà cho trẻ nhỏ, lẽ nào lại đi tặng đồ kém chất lượng? Cháu không nhận chẳng khác nào chê lễ vật này của bác gái không ra gì.”Vân Xu đành phải nhận lấy món quà, để mẹ Lục tươi cười hớn hở giúp cô đeo vào tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro