Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Thay đổi số phậ...
Nguyệt Dạ Sanh Ca
2025-03-14 07:36:32
Trong thư phòng tĩnh lặng, trên chiếc án thư gỗ đỏ quý giá bày biện những vật trang trí mạ vàng lấp lánh, tượng tuấn mã hí vang trời, khí thế hào hùng. Phía sau là một giá sách lớn chạm tường, những hoa văn tinh xảo được chạm khắc tỉ mỉ. Trên giá sách bày đầy các loại sách, trong đó có rất nhiều bản gốc tiếng Anh. Người đàn ông ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc mặc chiếc áo sơ mi trắng, khoác áo choàng màu nâu sẫm chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú nho nhã không rõ biểu cảm.Tiếng báo tin nhắn vang lên, ánh mắt Lộ Diệp Lâm rơi xuống dòng tin nhắn trả lời của đối phương. Cô phủ nhận mối quan hệ bạn trai. Ánh mắt Lộ Diệp Lâm trở nên thâm thúy, nếu không phải quan hệ nam nữ, vậy thì mọi chuyện càng thêm dễ dàng. Xuyên qua khung cửa sổ nhìn sang căn biệt thự kế bên, căn phòng đó vẫn sáng đèn, bên trong là người con gái dễ dàng làm xáo trộn tâm trí anh, cô ấy hiện tại đang cúi đầu chăm chú nhìn vào giao diện trò chuyện giữa hai người. Nghĩ vậy, tâm trạng bực bội vì cảnh tượng chiều tối lại đột nhiên lắng xuống. Cuối cùng, anh tự nhiên nhắn tin chúc Vân Xu ngủ ngon, vô thanh vô tức kéo gần khoảng cách giữa hai người.Vân Xu buông điện thoại, cô hiện tại vẫn chưa thể ngủ ngon, đơn hàng vẫn còn dang dở. Kỳ lạ thay, một lát sau điện thoại lại báo tin nhắn. Nhưng lần này không phải số cá nhân, mà là số điện thoại công việc của cô. Đã gần 10 giờ đêm rồi, mà vẫn còn khách hàng tìm đến, chẳng lẽ là thú bông cô gửi đi có vấn đề? Vân Xu không yên lòng mở điện thoại lên xem, sau đó khẽ thở phào nhẹ nhõm. Là tin nhắn của vị khách hàng đặc biệt kia. Đối với Vân Xu, người khách đầu tiên này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Thành quả và niềm vui khi bán được món thú bông đầu tiên là vô giá, nó mang đến cho cô sự tự tin mạnh mẽ. Đặc biệt là vị khách hàng này cứ cách một khoảng thời gian lại đặt mua một lần, mỗi lần đều để lại những lời bình luận vô cùng nghiêm túc. Dần dà, vị trí của anh trong lòng Vân Xu càng trở nên đặc biệt hơn, như một người bạn tri kỷ, thỉnh thoảng hai người còn tâm sự với nhau. Tuy rằng chưa từng gặp mặt, cũng không biết đối phương là ai, nhưng Vân Xu cảm thấy sự giao tiếp giữa hai người vô cùng thoải mái. Có điều, việc nhắn tin vào giờ này vẫn là lần đầu tiên.[Chưa ngủ sao em?] Đối phương hỏi.[Dạ chưa ạ.][Đã giờ này rồi mà vẫn chưa nghỉ ngơi sao?][Buổi tối em có hẹn ăn tối với bạn, công việc chưa xong nên giờ em phải thức đêm làm bù ạ.] Vân Xu thành thật trả lời.[Là đang làm đơn hàng của anh sao?][Dạ vâng, em làm thêm chút nữa là xong thôi ạ. Anh yên tâm, mai nhất định em sẽ gửi hàng đi cho anh.] Vân Xu còn tiện tay thêm vào một biểu tượng mặt cười giơ ngón tay cái.[Không cần phải vội vậy đâu, sức khỏe quan trọng nhất. Giờ em đặt xuống dụng cụ trong tay, đi nghỉ ngơi đi, đơn hàng của anh có thể trễ lại vài ngày cũng không sao.] Đối phương im lặng một hồi lâu, mới gửi đến dòng tin nhắn này. Vân Xu kinh ngạc, anh ấy không khỏi quá chu đáo. Cô từng thấy không ít đồng nghiệp trong giới đồ thủ công than thở về những khách hàng khó tính, luôn ép họ phải làm thêm giờ để hoàn thành đơn hàng đúng hạn. Đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp được một khách hàng chủ động yêu cầu lùi thời hạn giao hàng. Trong lòng cô nhất thời có chút cảm động. Đối phương thấy Vân Xu không trả lời tin nhắn, nghĩ rằng cô định tiếp tục thức đêm làm việc, lại liên tục gửi thêm mấy tin nhắn khuyên nhủ. Lời lẽ tuy bình dị, nhưng có thể thấy rõ sự quan tâm trong đó. Khóe môi Vân Xu khẽ khàng cong lên, cô nhanh chóng trả lời một tin nhắn cảm ơn, nói rằng mình sẽ đi nghỉ ngơi ngay, bảo anh đừng lo lắng, đương nhiên cô cũng đảm bảo sẽ tạo ra một tác phẩm hoàn mỹ dành cho anh. Đối phương bày tỏ sự tin tưởng tuyệt đối với Vân Xu: [Ừ, em cứ từ từ làm thôi, anh tin vào tay nghề của em. Nhưng giờ hãy ưu tiên chăm sóc sức khỏe của bản thân nhé.] Màn hình điện thoại dịu dàng lan tỏa ánh sáng xanh lam, rồi lại vụt tắt.Noãn Noãn từ bên cạnh bò lên bàn, rồi từ bàn nhảy vào lòng chủ nhân. Vân Xu một tay ôm lấy chú mèo cưng, lật ngược nó nằm ngửa trên hai chân mình, đôi tay trắng nõn nắm lấy hai bàn chân nhỏ xíu của mèo lắc lắc, cười nói: “Noãn Noãn, anh ấy tính cách thật là tốt bụng phải không? Khách hàng đầu tiên của mình lại là anh ấy, có phải mình rất may mắn không?” Chú mèo búp bê vải đáng yêu tròn xoe đôi mắt mèo nhìn cô, như thể đồng tình, nó kêu lên một tiếng “meo” nhẹ nhàng. Khiến Vân Xu lại lần nữa bật cười khúc khích. Mỹ nhân dưới ánh đèn cười duyên, đẹp như tranh vẽ, tiếc rằng chỉ có một chú mèo ngốc không hiểu phong tình ở bên cạnh....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro