Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Thay đổi số phậ...
Nguyệt Dạ Sanh Ca
2025-03-14 07:36:32
Lục Trạch không để tâm đến lời Vân Xu. Tiêu Tử Nguyệt tuy là con gái nhà họ Tiêu, nhưng chỉ có cổ phần công ty, chứ không tham gia vào việc quản lý và ra quyết định.Chắc cô ấy bận rộn là vì đang bàn chuyện gì đó với ba mình thôi.Lục Trạch nhìn quanh khu vườn: “Vậy ra cậu định giúp Vân Xu trồng hoa?”Lộ Diệp Lâm đáp: “Đúng vậy. Vân Xu sức yếu lại không có kinh nghiệm, mấy việc nặng nhọc này không hợp với cô ấy.”Lục Trạch thầm cười khẩy. Dù không rõ gia cảnh của Lộ Diệp Lâm thế nào, nhưng nhìn cách ăn mặc và phong thái của anh ta, cũng dễ dàng đoán được gia thế không hề tầm thường.Rõ ràng là chỉ cần thuê người là xong, việc gì phải đích thân ra tay? Anh không tin Lộ Diệp Lâm chỉ đơn thuần là muốn giúp đỡ. Chắc chắn là anh ta muốn thể hiện bản thân trước mặt Vân Xu.Anh liếc nhìn dáng người Lộ Diệp Lâm ẩn sau lớp áo sơ mi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.Ba phút sau, Lục tổng, người luôn quen ra lệnh sau bàn làm việc, đã cởi áo khoác vest, cầm lấy một chiếc xẻng.“Chúng ta hai người cùng làm sẽ nhanh hơn. Nhưng mà tôi nhớ dân học thuật như cậu thể lực thường không tốt lắm, nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi nhé.” Người đàn ông lạnh lùng, đẹp trai nói.Vị giáo sư nho nhã ôn hòa cười đáp: “Cũng không đến nỗi tệ đâu. Tôi vẫn tập thể dục mỗi ngày. Nhưng mà ngược lại, mấy vị tổng tài suốt ngày ngồi văn phòng mới nên nghỉ ngơi nhiều hơn, kẻo lại đuối sức đấy.”Cuộc đối thoại giữa hai người nghe thì có vẻ hòa nhã, lời lẽ đều quan tâm đối phương, nhưng bầu không khí xung quanh lại dần trở nên kỳ lạ. Giống như hai con thú ăn thịt đang giằng co, dò xét đối phương, cẩn thận tìm kiếm sơ hở để hạ gục đối thủ.Hiệu quả làm việc của hai người rõ ràng cao hơn một người. Lục Trạch và Lộ Diệp Lâm đều là những người có thể lực tốt. Rất nhanh, hơn nửa khu vườn đã được xới đất xong.Giữa giờ, Vân Xu mời cả hai vào nhà nghỉ ngơi.Noãn Noãn đang nằm trong ổ mèo bên cạnh sofa. Nghe thấy tiếng động, đôi tai xù xù của nó giật giật, cái đầu nhỏ ngẩng lên.Lục Trạch ngồi xổm xuống, vẫy tay với nó. Chú mèo Ragdoll béo tròn chậm rãi đi đến. Nó vẫn còn nhớ hơi của Lục Trạch. Khi anh vuốt ve nó, nó không hề phản kháng.“Nhóc con, lúc trước đưa em cho Vân Xu, không ngờ em được cô ấy yêu thích đến vậy. Hồi đó còn bé tí, bây giờ đã thành một cục bông tròn xoe rồi.” Lục Trạch vừa nói với Noãn Noãn, vừa như đang nói với ai đó.Lộ Diệp Lâm đi theo anh vào nhà, nghe rõ những lời Lục Trạch nói. “Con mèo Ragdoll này là cậu tặng cho cô ấy à?”Lục Trạch thản nhiên đáp, “Ừ. Lúc trước Vân Xu ở chỗ tôi, tôi lo không có thời gian ở bên cạnh cô ấy, nên đã tặng Noãn Noãn cho cô ấy. Cô ấy vui lắm.”Đây là đang khoe khoang quan hệ thân thiết giữa mình và Vân Xu sao?“Ra là vậy. Nói ra thì, tôi và Vân Xu quen nhau cũng là nhờ Noãn Noãn đấy.” Lộ Diệp Lâm chậm rãi nói: “Lúc trước, con mèo nhỏ này trèo lên cây trong vườn nhà tôi rồi không xuống được. Vân Xu cuống quýt cả lên. Vừa hay tôi về nhà, tiện tay giúp một chút.”“Nếu không thì con mèo béo ú này chắc phải tủi thân c.h.ế.t mất.” Lộ Diệp Lâm cũng vẫy tay với Noãn Noãn. Chú mèo lười biếng xoay người, để anh vuốt ve một hồi. “Cũng nhờ nó mà tôi và Vân Xu mới nhanh chóng thân thiết hơn.”Vẻ mặt Lục Trạch sa sầm xuống: “Thật sao?”Con mèo vô liêm sỉ này!Cửa phòng khách mở ra, Vân Xu bưng đồ uống mát lạnh đi tới.Noãn Noãn thấy bóng dáng chủ nhân yêu quý, lập tức rũ bỏ vẻ lười biếng, vui mừng chạy đến cọ cọ vào mắt cá chân Vân Xu, kêu meo meo nũng nịu.Vân Xu bị chú mèo cọ đến không chịu nổi, cười nói: “Noãn Noãn, ngoan nào, lát nữa chị cho ăn vặt nhé.”Noãn Noãn rất lanh lợi, lập tức ngừng nũng nịu. Đôi mắt mèo màu xanh lam to tròn nhìn Vân Xu.“Đây là nước ép trái cây em vừa mới làm. Mọi người uống thử xem.” Vân Xu đặt đồ uống lên bàn trà, rồi bế Noãn Noãn lên tay, lấy đồ ăn vặt từ ngăn kéo ra, bắt đầu đút cho mèo ăn.“Ngon quá. Hình như em có bỏ thêm chút nước cốt chanh phải không?” Lộ Diệp Lâm hỏi.Vân Xu kinh ngạc, “Oa, em chỉ bỏ có một chút xíu thôi mà anh cũng nhận ra được. Anh giỏi thật đó nha!”Đang lúc Vân Xu định hỏi thêm vài câu nữa, Lục Trạch đột nhiên lên tiếng: “Noãn Noãn có vẻ hơi béo rồi đấy. Có nên chú ý đến chế độ ăn của nó một chút không?”Sự chú ý của Vân Xu lập tức bị chuyển dời đi. “Không sao đâu. Em định sau này sẽ thường xuyên dắt nó ra ngoài đi dạo.”Lục Trạch nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt dịu đi: “Anh nhớ ở giữa khu dân cư có một cái quảng trường. Có thể dắt Noãn Noãn đến đó tản bộ.”Vân Xu gật đầu đồng ý.Bị cướp mất cơ hội tiếp tục câu chuyện, vẻ mặt Lộ Diệp Lâm không đổi, chỉ là ánh mắt liếc nhanh qua Lục Trạch. Không khí giữa ba người khựng lại trong giây lát.Nghỉ ngơi xong, hai người đàn ông lại tiếp tục công việc trong vườn. Chỗ đất còn lại nhanh chóng được xới xong. Phân bón và hạt giống hoa Vân Xu mua cũng được Lục Trạch mang hết ra vườn.Công việc trồng hoa nhẹ nhàng hơn xới đất nhiều. Vân Xu cũng tham gia giúp đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro