Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Thay đổi số phậ...

Nguyệt Dạ Sanh Ca

2025-03-14 07:36:32

"Tương Tĩnh Huyên!"[Sao cô ta lại ở đây? Người con gái này đáng lẽ phải ở nước ngoài mới đúng!][Có phải cô ta cố ý xuất hiện ở đây, cố ý xuất hiện trước mặt mình và Vân Xu không!][Kỷ Thành hay Lộ Diệp Lâm, ai là kẻ chủ mưu đứng sau?]Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vô số âm mưu lóe lên trong đầu Lục Trạch. Anh siết chặt nắm tay, nỗi sợ hãi mất đi Vân Xu dâng trào, nhưng bị anh cố gắng đè nén xuống.[Không ai có thể phá hủy hạnh phúc của mình.]“Xu Xu, sao vậy em?” Giọng người đàn ông ổn định, như thể chỉ tò mò hỏi vì sao Vân Xu dừng lại.Vân Xu nói: “Hả? Người kia anh không quen ạ? Em thấy cô ấy cứ nhìn chúng ta, còn tưởng là anh quen cô ấy.”“Không quen. Chắc là nhận nhầm người thôi, trước đây cũng từng gặp chuyện này rồi.” Lục Trạch thúc giục: “Thôi nào, Xu Xu, chúng ta đi thôi, nhân viên phục vụ đợi chúng ta lâu lắm rồi.”Vân Xu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Lục Trạch đã phủ nhận, cô cũng không tiện đứng mãi ở hành lang làm cản đường người khác. "Có lẽ thật sự là nhận nhầm người thôi."Mẹ Lục khi nhìn thấy Tương Tĩnh Huyên đã vô thức trợn tròn mắt. May mắn là ánh mắt Vân Xu đang hướng về phía người con gái kia, không chú ý đến biểu cảm của bà và Lục Trạch, nếu không chắc chắn sẽ nhận ra điều bất thường.Mẹ Lục tức giận đến run người.[Con nhỏ tình nhân này rõ ràng đã cầm chi phiếu của mình, vậy mà dám không giữ lời hứa! Còn ngang nhiên xuất hiện trước mặt con trai và con dâu tương lai của mình.] Mẹ Lục có lý do để nghi ngờ cô ta muốn phá hoại tình cảm của Lục Trạch.[May mà con trai mình phản ứng nhanh.] Mẹ Lục thầm nghĩ. "Nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa."Sau khi về nước, Tương Tĩnh Huyên được Giang Văn Diệu sắp xếp vào làm việc tại công ty Giang gia. Hôm nay, cô và một vài người mới cùng nhau nhập chức. Trưởng phòng muốn giúp mọi người nhanh chóng hòa nhập nên đã quyết định mời cả phòng đi ăn một bữa.Tương Tĩnh Huyên vào nhà vệ sinh, trên đường trở về phòng ăn, bước chân cô khựng lại.Cô không ngờ lại gặp người đàn ông đã khắc sâu dấu ấn trong cuộc đời mình ở đây.Tương Tĩnh Huyên đã tưởng tượng vô số lần cảnh gặp lại Lục Trạch sau khi về Đông Thành. Có lẽ, cô sẽ vô tình gặp lại anh trên phố, rồi thản nhiên bước qua, để lại vẻ kinh ngạc trên gương mặt anh.Hoặc là, trong một buổi tiệc rượu nào đó, ánh mắt hai người chạm nhau, lòng dâng trào bao cảm xúc.Cô đã tự nhủ với mình không biết bao nhiêu lần, nếu gặp lại nhau là điều không thể tránh khỏi, cô nhất định phải cho Lục Trạch biết, cô không còn là Tương Tĩnh Huyên năm xưa, người toàn tâm toàn ý vì anh.Cô trở về không phải vì anh, mà chỉ là muốn về quê hương, chỉ vậy thôi.Tương Tĩnh Huyên biết Lục Trạch không yêu người vợ chưa cưới kia, anh chỉ là lựa chọn lợi ích, từ bỏ cô, một người tình nhân không quan trọng.Nhưng giờ phút này, người đàn ông lạnh lùng, tuấn tú trong ký ức, người tựa như thiên sứ ấy, lại đang đối xử với người con gái bên cạnh bằng ánh mắt dịu dàng đến vậy. Ngay cả giọng nói cũng sợ làm đối phương giật mình.Tương Tĩnh Huyên trước kia gần như coi Lục Trạch là cả thế giới, hiểu rõ anh hơn bất cứ ai.Dù Lục Trạch đã cố gắng che giấu, cô vẫn nhận ra sự cẩn trọng và trân trọng trong từng cử chỉ của anh.Anh thật sự đặt người con gái kia lên trên tim.Đó là sự thâm tình mà trước kia cô có nằm mơ cũng không dám mong cầu, vậy mà giờ đây người đàn ông ấy lại dễ dàng trao nó cho người con gái khác. Bên Lục Trạch nhiều năm như vậy, cô chưa từng nhận được sự dịu dàng nào từ anh.Ngay cả khi thái độ của anh tốt nhất, cũng chỉ là miễn cưỡng đồng ý cùng cô ra ngoài vài lần. Đã bao giờ anh nâng niu cô như vậy chưa?Tương Tĩnh Huyên bỗng cảm thấy khó thở, n.g.ự.c như bị đè nặng bởi một tảng đá. Mắt cô cay xè, khó chịu vô cùng.Mọi chuyện hoàn toàn không giống như cô đã tưởng tượng.Tương Tĩnh Huyên nhìn người con gái kia. Cô ta mặc chiếc váy dài màu trắng gạo, da trắng như tuyết, chiếc khăn lụa thanh lịch che đi gần nửa khuôn mặt, đôi mắt trong veo như ánh trăng rằm, xinh đẹp đến mức khiến người khác phải ghen tị.Ngay cả mẹ Lục, người từng sỉ nhục cô, cũng đang dịu dàng trò chuyện với đối phương, như thể đối đãi với người thân ruột thịt.Nhưng mẹ Lục từng nói chỉ có Tiêu Tử Nguyệt mới xứng đáng trở thành chủ nhân nhà họ Lục.Tương Tĩnh Huyên không thể hiểu nổi. Nỗi khổ sở và không cam lòng trong lòng cô càng lúc càng dâng cao.Có lẽ ánh mắt cô quá lộ liễu, người con gái kia phát hiện ra sự tồn tại của cô, nghi hoặc nhìn sang. Sau đó, ánh mắt Lục Trạch cũng hướng về phía cô.Tương Tĩnh Huyên theo bản năng đứng thẳng người, nhưng rồi cô thấy vẻ mặt lạnh lùng, tuấn tú của người đàn ông kia thoáng biến đổi, rất nhanh lại trở về vẻ bình tĩnh. Anh hờ hững thu hồi ánh mắt, dịu dàng dỗ dành người con gái bên cạnh rời đi.Mẹ Lục cũng xoay người đi, không quên liếc nhìn cô một cái đầy cảnh cáo, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt.Tương Tĩnh Huyên mờ mịt đứng tại chỗ, vô hồn nhìn theo ba người biến mất ở cuối hành lang.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Số ký tự: 0