Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Thay đổi số phậ...
Nguyệt Dạ Sanh Ca
2025-03-14 07:36:32
Dù không biết vì sao, Vân Xu vẫn cảm thấy bữa tối hôm đó không tệ. Đồ ăn ở nhà hàng rất ngon, đúng như lời mọi người ca ngợi.Nhưng Lục Trạch thì có vẻ hơi trầm tư, sắc mặt âm trầm. Mẹ Lục cũng vậy, dù luôn cố tỏ ra vui vẻ, Vân Xu vẫn nhận ra vẻ gượng gạo trong nụ cười của bà.[Chắc chắn là có liên quan đến người con gái kia.] Vân Xu nghĩ. [Có lẽ là người quen, nhưng lại xảy ra chuyện gì đó không vui.]Nhưng thôi vậy, đó là chuyện riêng của nhà họ Lục, cô chỉ là bạn gái “hờ” mà thôi.Ăn tối xong, Lục Trạch sắp xếp tài xế đưa Vân Xu về. Mẹ Lục đã rời đi trước đó vài phút, chỉ còn lại Vân Xu và Lục Trạch.“Xu Xu, anh vừa nhận được tin nhắn, công ty có việc gấp cần giải quyết. Xin lỗi em, anh chỉ có thể để em về trước một mình.” Lục Trạch nói, vẻ mặt tuấn tú lộ rõ vẻ áy náy.Ngả người ra ghế sau xe, Vân Xu nói: “Không sao đâu, công việc quan trọng mà. Anh nhớ chú ý nghỉ ngơi nhé.”Sự quan tâm của Vân Xu khiến vẻ mặt Lục Trạch dịu dàng hơn hẳn: “Ừ, em về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh nhé.”Lục Trạch đứng nhìn chiếc xe đen khuất dần, vẻ dịu dàng trên mặt anh biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo.Đã đến lúc anh phải giải quyết dứt điểm những chuyện vốn nên chôn vùi trong quá khứ.…Tại buổi tiệc liên hoan của phòng ban Tương Tĩnh Huyên, vì là người mới nên cô bị các đồng nghiệp nam ép uống khá nhiều rượu. Buổi tiệc mới đi được một nửa, Tương Tĩnh Huyên đã cảm thấy đầu óc mơ màng.Cô ngồi ngơ ngác trên ghế, đầu óc tràn ngập hình ảnh buổi tối hôm đó.Một đồng nghiệp mới cùng phòng lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ? Sắc mặt cô tái mét thế kia?”Tương Tĩnh Huyên giật mình hoàn hồn, đáp: “Tôi không sao, chắc là do vừa uống chút rượu nên hơi khó chịu thôi.”“Nếu không uống được thì đừng uống nữa. Cứ ăn uống bình thường là được rồi. Dù sao thì ở đây chủ yếu là đàn ông uống với nhau thôi mà.” Đồng nghiệp nhìn kỹ sắc mặt cô, thấy không có gì đáng ngại thì cũng yên tâm khuyên nhủ vài câu.Tương Tĩnh Huyên cảm ơn đồng nghiệp.Khoảng nửa tiếng sau, một nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến chỗ Tương Tĩnh Huyên: “Tiểu thư, có một vị tiên sinh muốn nói chuyện với cô.”Tim Tương Tĩnh Huyên đập mạnh. Cô linh cảm người phục vụ nhắc đến chính là Lục Trạch.Nhân viên phục vụ dẫn cô đến một phòng riêng yên tĩnh. Người đàn ông tuấn tú, lạnh lùng đang đứng quay lưng về phía cô, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dáng người anh cao lớn, khí thế uy nghiêm.Tương Tĩnh Huyên căng thẳng đứng im tại chỗ, hai bàn tay đan chặt vào nhau.Lục Trạch chậm rãi xoay người lại. Ánh mắt đen láy của anh mang theo cảm giác áp bức, đánh giá khuôn mặt thanh tú của cô. Trong lòng anh, ngoài mong muốn cô nhanh chóng rời khỏi Đông Thành, không còn chút cảm xúc nào khác. Những tình cảm nhạt nhòa trước đây đã sớm tan biến.“Vì sao cô lại xuất hiện ở đó? Ai đã nói cho cô địa chỉ?” Giọng Lục Trạch lạnh lùng.Nghe câu chất vấn, Tương Tĩnh Huyên cảm thấy cả người lạnh toát. Cô không diễn tả được cảm xúc trong lòng mình lúc này: “...Tôi về nước hay không thì liên quan gì đến anh? Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, dựa vào đâu mà anh chất vấn tôi?”Lục Trạch liếc nhìn cô, ánh mắt ấy khiến Tương Tĩnh Huyên vô thức lùi lại vài bước.Lục Trạch không muốn nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề chính: “Cô muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu rời khỏi Đông Thành, không bao giờ quay lại nữa?”Tương Tĩnh Huyên kinh ngạc hỏi lại: “Ý anh là sao?”Anh ta coi cô là loại người gì vậy?“Đúng như nghĩa đen. Lúc trước mẹ tôi đã cho cô hai triệu tệ, để cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cô cũng đã nhận chi phiếu rồi. Nhưng hôm nay cô lại ngang nhiên xuất hiện ở đó.” Lục Trạch nhìn chằm chằm vào cô: “Nói đi, cô muốn gì?”Tương Tĩnh Huyên cắn môi, phản bác: “Đúng, lúc trước tôi đã nhận chi phiếu, cũng đã đồng ý yêu cầu đó. Nhưng tôi không cố ý tìm anh. Hôm nay là tiệc công ty, chúng tôi chỉ là vô tình gặp nhau thôi, anh đừng tự làm quá.”Lục Trạch lạnh giọng nói: “Tôi không quan tâm cô xuất hiện ở đó bằng cách nào. Chỉ cần cô còn ở thành phố này, cô sẽ phá hỏng cuộc sống của tôi. Tôi không cho phép bất kỳ việc ngoài ý muốn nào xảy ra trong cuộc đời mình.”“Là vì vị tiểu thư vừa rồi sao?” Tương Tĩnh Huyên siết chặt lòng bàn tay.Nghe Tương Tĩnh Huyên nhắc đến Vân Xu, vẻ mặt Lục Trạch theo bản năng dịu dàng hơn, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ lạnh lùng: “Không liên quan đến cô.”“Cô nghĩ kỹ đi. Bây giờ đồng ý rời khỏi đây, cô vẫn có thể nhận được một khoản tiền. Nếu cố chấp không nghe lời, thì đừng trách tôi.” Thấy Tương Tĩnh Huyên vẫn chưa đưa ra quyết định ngay, Lục Trạch hờ hững nói rồi quay người rời đi.Anh tin rằng đối phương biết nên chọn thế nào.…Sau bữa tiệc, Tương Tĩnh Huyên thất thần trở về nhà.Tương Bảo Bảo đang ngồi trên sofa, liếc mắt đã nhận ra cảm xúc bất thường của mẹ. Cậu vội chạy đến, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”Tương Tĩnh Huyên không muốn con trai phải bận lòng vì mình, gượng cười nói: “Không sao đâu, tối nay mẹ uống hơi nhiều rượu, hơi khó chịu thôi. Ngủ một giấc là khỏe ngay ấy mà.”Nói rồi, cô lại hỏi: “Đã gần nửa đêm rồi, Bảo Bảo sao còn chưa ngủ?”Khuôn mặt bánh bao trắng trẻo của Tương Bảo Bảo ngoan ngoãn khác thường. Trước mặt Tương Tĩnh Huyên, cậu luôn là một đứa con ngoan: “Con lo cho mẹ, muốn chờ mẹ về.”Lời nói của con trai khiến lòng Tương Tĩnh Huyên ấm áp. Cô ngồi xổm xuống, hôn lên trán cậu bé, “Ngoan, mẹ về rồi. Bé ngoan đi ngủ thôi.”“Vâng ạ.” Tương Bảo Bảo đáp: “Vậy mẹ cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”Tương Tĩnh Huyên đưa Tương Bảo Bảo về phòng, đóng cửa lại, vẻ mặt cô trở nên thất thần. Con trai giống Lục Trạch đến kinh ngạc, ngũ quan gần như là đúc từ một khuôn. Nhưng đến giờ phút này, cha của đứa bé vẫn không hề biết đến sự tồn tại của con trai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro