Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Yêu Thầm

Nam Phụ Khổ Tìn...

2024-10-16 13:48:49

Một người một mèo bước chậm trong đường hầm tối tăm, phía trên đỉnh đầu là vô số sao băng kéo theo đuôi dài sáng rực như những mũi tên xẹt qua bầu trời.

Tần Thanh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao băng, đôi mắt đen láy của cậu lấp lánh những vụn sáng nhỏ.

996 quay đầu liếc nhìn cậu, trong một khoảnh khắc nó hốt hoảng tưởng đó là nước mắt.

"Thu thập đủ điểm để phục hồi cơ thể và linh hồn, ngươi có thể ở lại đây làm Thần Sứ. Ngươi biết không

Thần Sứ cũng có được sự sống vĩnh hằng ?" 996 thử nói.

"Không, ta phải trở về." Tần Thanh hạ mắt nhìn con đường tối đen vô tận dưới chân.

"Tại sao nhất định phải trở về? Ở lại mới là lựa chọn tốt hơn."

"Vì ta phải trở về để gặp một người, hỏi một câu." Tần Thanh chớp mắt, lông mi dài của cậu lấp lánh có chút ướt át.

"Gặp ai? Hỏi điều gì?" 996 tò mò truy vấn.

Nhưng Tần Thanh chỉ mỉm cười, không muốn trả lời.

"Ngươi không nói ta cũng đoán được! Ngươi chắc chắn muốn gặp người ngươi yêu, hỏi một câu đơn giản thôi —— ngươi có yêu ta không? Ta đoán đúng rồi, phải không?" 996 tự đắc lắc lắc cái đuôi.

Nước mắt trên lông mi nhanh chóng bốc hơi mà biến mất, Tần Thanh cúi đầu nhìn nhóc mèo béo, giọng nói có chút khàn khàn: "Đúng mà cũng không đúng."

"Sao lại là đúng mà cũng không đúng? Đoán đúng chính là đúng, ngươi đừng ngại ngùng!" 996 càng thêm đắc ý trêu chọc, cuối cùng lại cảnh báo: "Ta đã nói trước với ngươi, làm nhiệm vụ là công việc vô cùng gian nan. Ngươi có thể phải trải qua vô số lần t·ử vong, nhưng ngươi sẽ không thực sự ch·ết, chỉ là cơ thể trong tiểu thế giới đã thực sự ch·ết."

Tần Thanh bình tĩnh gật đầu: "Ta biết, ta không sợ ch·ết."

996 nhìn những vết th·ương chằng chịt trên cơ thể của cậu, cảm thấy câu này đúng là thực sự có sức thuyết phục.

"Không chỉ phải ch·ết, ngươi có thể sẽ bị tra t·ấn, sỉ nhục, chà đạp, lợi dụng, lừa gạt... Tóm lại, mọi điều tồi tệ đều có khả năng xảy ra với ngươi, và ngươi tuyệt đối không thể phản kháng. Kịch bản cho ngươi vai diễn gì, ngươi chỉ có thể diễn theo đó." 996 nhắc nhở thêm.

"Kịch bản?" Tần Thanh nhíu mày.

"Ồ, theo cách nói của các ngươi trong Tu Chân giới, chính là số mệnh. Thiên Đạo đã an bài số mệnh."

"Ta hiểu rồi." Tần Thanh nhíu mày hơi gật đầu: "Thiên Đạo an bài, số mệnh đã định sẵn, đối mặt với sức mạnh vĩ đại như vậy, bất kỳ ai cũng không thể phản kháng."

996 lạnh lùng nói: "Ngươi hiểu được thì tốt, cho nên khi vào tiểu thế giới , nhất định phải nghe lời ta! A, chúng ta sắp đến rồi!"

Vừa dứt lời, trong đường hầm đen tối bỗng bùng lên một luồng ánh sáng trắng, bất ngờ không kịp chuẩn bị, nuốt chửng cả một người một mèo.

Sau khi bị cuốn vào dòng chảy hỗn loạn, Tần Thanh choáng váng quỳ trên mặt đất, 996 thì nằm trên đỉnh đầu của cậu, cố nén cảm giác buồn nôn rồi ngẩng đầu nhìn quanh. Sau đó, nó phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng:



“Meo! Tần Thanh, chúng ta tiêu đời rồi! Chúng ta đã rơi vào một thế giới kỳ quái! Thế giới này đã rơi vào vòng lặp ch·ết! Chúng ta không thể thoát ra được nữa!”

Tần Thanh không còn đủ sức để chú ý đến con mèo đang lâm vào hoảng loạn tột độ.

Cậu ôm bụng đang đau đớn quặn thắt vì cơn đu đốt cháy dạ dày, quỳ gối trong một nhà vệ sinh dơ dáy, cúi xuống bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Giờ phút này giữa cái nắng gay gắt của mùa hè, không khí nóng nực cũng đang lên men trong không gian chật chội.

Mồ hôi dính nhớp nháp, mùi rượu nồng nặc và cả mùi hôi thối của chất nôn khiến Tần Thanh càng thêm buồn nôn và chóng mặt.

Nhưng cơn đau đầu đánh úp đến còn dữ dội hơn. Nhiều mảnh ký ức nhỏ tràn vào trong đầu Tần Thanh, khiến cậu nhanh chóng hiểu được tình cảnh của mình. Hiện giờ, cậu đang ở trong quán rượu lớn nhất chợ đêm ở Hải Thị, làm công việc thúc đẩy doanh số bán rượu. Vì lấy lòng khách hàng, cậu thường bị ép uống quá nhiều rượu, say mèm như ch·ết cũng trở nên bình thường.

Cơn đau dạ dày dữ dội chính là dấu hiệu của loét dạ dày đang phát tác.

“Ta nghĩ... ta cần đến bệnh viện ngay lập tức,” Tần Thanh yếu ớt nói, hơi thở dần trở nên mỏng manh.

“Không được! Ở đây có một cốt truyện quan trọng mà ngươi phải hoàn thành!” 996 nhảy từ đỉnh đầu lên bồn rửa mặt gần đó, nhìn xuống cậu nói: “Ngươi phải hoàn thành cốt truyện trước khi đi bệnh viện. Nếu không làm được, chúng ta sẽ không thể phá vỡ vòng lặp và rời khỏi đây.”

“Vòng lặp gì?” Tần Thanh lại nôn vài lần, hơi thở ngày càng mỏng manh.

“Thế giới này có vấn đề. Cặp tình nhân vận mệnh không bao giờ đến được với nhau, một trong số họ luôn mắc phải bệnh n·an y mà ch·ết đi. Người đó ch·ết một lần, toàn bộ thế giới sẽ phải khởi động lại, mọi thứ sẽ quay trở về ban đầu, giống như vực thẳm không bao giờ thoát ra được!

“Nếu ngươi có thể thúc đẩy cốt truyện thành công, vận mệnh của mọi người sẽ trở lại quỹ đạo thì thế giới sẽ không khởi động lại nữa. Khi đó, chúng ta mới có thể rời đi, nếu không chúng ta sẽ phải ch·ết ở đây. Mỗi lần khởi động lại đều tiêu hao lực linh hồn của chúng ta, sẽ đến lúc linh hồn của chúng ta cạn kiệt sinh lực.” 996 sốt ruột giải thích.

“Vậy nên ta là hy vọng sống sót duy nhất của thế giới này?” Tần Thanh ngừng nôn, gian nan thở hổn hển.

“Đúng vậy, ngươi là biến số duy nhất, cũng là hy vọng sống duy nhất. Ngươi rất quan trọng.” 996 chắc chắn gật đầu.

Tần Thanh dùng bàn tay lạnh ngắt ôm lấy vùng bụng đang quặn đau, hô hấp dần trở nên gấp gáp.

996 biết cậu đang chịu đựng sự tra tấn như thế nào. Loét dạ dày phát tác thật sự đau đớn muốn chết, nhưng cốt truyện đã được an bài như vậy, dù đau đớn đến đâu, Tần Thanh vẫn phải chịu đựng, ai bảo cậu chỉ là nhân vật nam phụ? Hơn nữa, những cốt truyện tiếp theo còn đẩy cậu vào tình cảnh éo le hơn.

“Ngươi còn muốn trở về để gặp người kia không? Không phải ngươi còn muốn hỏi người ấy một câu à?” 996 cố tình nhắc lại để uy hiếp Tần Thanh.

Tròng mắt Tần Thanh đang dần mất đi tiêu cự, như thể chỉ giây tiếp theo thôi sẽ ngất đi, đột nhiên cậu nghiến chặt răng.

“Cốt truyện đầu tiên của ta là gì?” Vừa lau khóe môi đắng chát, cậu vừa khàn giọng hỏi.

“Cốt truyện đầu tiên của ngươi là bán rượu. Mau đứng dậy, bán hết số rượu tồn trong kho. Nếu không bán hết, muội muội ngươi sẽ không có tiền nộp học phí.” 996 nghiêm túc nhìn vào quang não nói.

Thực ra, cốt truyện đầu tiên không phải là bán rượu, mà là việc bán rượu sẽ dẫn đến một loạt tai nạn. Sở dĩ 996 không nói sự thật cho Tần Thanh vì sau khi sảy ra tai nạn , Tần Thanh sẽ trở thành người tàn tật.

996 sợ Tần Thanh sẽ tạo phản.

Nhưng Tần Thanh hẳn là sẽ không phản kháng, vì trong lòng cậu còn có chấp niệm. Với những người ở tu chân giới mà nói, chấp niệm chính là tâm ma. Mà tâm ma làm sao có thể dễ dàng loại bỏ như vậy cơ chứ?



“Nếu cho ngươi một cơ hội để quay lại thế giới cũ, nhưng có 1% khả năng ngươi sẽ phải tan xương nát thịt, hồn phi phách tán, ngươi có chấp nhận không?” 996 thử hỏi lại lần nữa.

“Ta chấp nhận! Vì người đó, ta đã sẵn sàng tan xương nát thịt, hồn phi phách tán từ lâu rồi.” Tần Thanh vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau đầu, cười nhẹ.

996 ngay lập tức nghĩ đến những vết thương đầy người Tần Thanh, hẳn là trái tim này đã sớm tan vỡ. Cậu thực sự nguyện ý đánh đổi tất cả vì chấp niệm của mình.

996 hoàn toàn yên lòng, liền thúc giục: “Vậy còn đứng đó mà thất thần à? Mau đi ra ngoài bán hết số rượu tồn kho nhanh.”

Tần Thanh cố gắng ôm lấy bụng đang quặn đau, lảo đảo chuẩn bị đứng dậy, thì cánh cửa nhà vệ sinh bị một người đàn ông trung niên đạp mạnh văng ra. Hắn lớn tiếng quát: “Tần Thanh, mày lại uống say nữa rồi hả! Ngươi bán rượu còn không nhiều bằng số rượu đã uống! Cứ như vậy mãi, lão tử sớm muộn cũng phá sản vì ngươi! Lão tử nói cho mà biết, hôm nay ngươi có chết cũng phải bán hết kho rượu, nếu không đừng hòng lấy được một đồng nào!”

“Ah, cốt truyện đang tiến đến cao trào. Ngươi mau đi bán rượu.” Ngồi xổm bên bồn rửa, 996 phụ họa ngay lập tức, sau đó lại nói tiếp: “Ngươi có thể nói chuyện với ta trong lòng, ta cũng có thể nghe thấy. Khi ta nói, những phàm nhân đó sẽ không nghe thấy. Nếu ta không muốn, bọn họ cũng không thể nhìn thấy ta.”

Tần Thanh vừa mới đứng lên thì chân lại mềm nhũn, quỳ xuống, hai tay ôm lấy bụng đang quặn đau, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, suy yếu nói: “Xin lỗi Giang ca, là do ta không có năng lực, làm chậm trễ việc làm ăn của ngươi. Ta sẽ đi bán rượu ngay lập tức.”

Lúc này cậu đã say không còn biết gì, đôi mắt mê mang đẫm lệ, đuôi mắt hẹp dài có một nốt ruồi son, vầng trán sáng loáng cùng sống mũi cao dính đầy mồ hôi mịn, đôi môi vốn khô khốc vì bệnh trạng mà trở nên đỏ rực .

Cậu thật sự suy yếu, cũng thật sự mỏng manh, nhưng chính sự yếu đuối và suy sụp đó lại khiến cậu càng trở nên yêu dị cùng tuấn mỹ, như một bông hoa đang nở rộ sắp héo tàn, tỏa ra mùi hương mãnh liệt mà mục nát.

Người đàn ông trung niên đầy sát khí đang gõ cửa đột nhiên sững sờ tại chỗ.

Tần Thanh... Tần Thanh vốn dĩ trông như thế này sao? Hắn bất giác bối rối nghĩ.

Đứng trên bồn rửa, 996 thấy rõ dáng vẻ của Tần Thanh, giọng đột nhiên kinh ngạc: “Tần Thanh, mặt ngươi sao vậy?”

Tần Thanh là một linh hồn xuyên đến nhập vào cơ thể của nguyên chủ. Khuôn mặt của nguyên chủ vừa lạnh lùng vừa nhạt nhẽo, nhưng giờ phút này, Tần Thanh hình như lại trở về với dung mạo vốn có của hắn.

“Đây là thiên phú của tộc ta.” Tần Thanh loạng choạng đứng lên, bước đến trước bồn rửa.

Hai tay vốc một ít nước dội lên mặt, ở nơi bí ẩn, Tần Thanh nở một nụ cười quỷ dị. Kết quả này hiển nhiên đã nằm trong dự liệu của hắn.

“Thiên phú này trước giờ ta chưa từng nghe qua! Ngươi không phải là hoa tường vi sao?” 996 sốt sắng gặng hỏi.

Nhưng Tần Thanh đã im lặng rời khỏi WC, chậm rãi nói với người đàn ông: “Giang ca, quần áo trên người ta quá bẩn, ta sẽ sang phố đối diện mua một bộ đồ mới rồi sẽ quay lại bán rượu.”

Phố đối diện có rất nhiều cửa hàng bán sỉ quần áo, mua một bộ mới chỉ mất mười phút. Giang ca nhìn gương mặt tuấn mỹ hơi ủng đỏ của Tần Thanh , gật đầu đầy ôn hòa.

Tần Thanh cố gắng giữ bước đi ổn định, chậm rãi đi sang phía phố đối diện.

996 đuổi theo phía sau hắn, giọng nói đầy lo lắng: “Ta có linh cảm rằng gương mặt này của ngươi sẽ mang lại cho chúng ta rắc rối lớn!”

Tần Thanh cười khẽ, cơn đau quặn ở dạ dày dường như cũng giảm bớt phần nào.

"Đúng vậy, gương mặt này từ xưa đến nay luôn chọc phiền toái." Cậu nhẹ nhàng chạm vào gương mặt ửng đỏ hơi nóng lên của mình, giọng nói khàn khàn: "Chỉ là dù thế nào cũng không thể che giấu được, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Yêu Thầm

Số ký tự: 0