Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Yêu Thầm
Nam Phụ Khổ Tìn...
2024-10-16 13:48:49
"Ngươi là hồn xuyên , không có khả năng che giấu không được! Ngươi thật sự là hoa yêu sao? Ngươi không gạt ta đấy chứ?" 996 bắt đầu hoài nghi.
Ban đầu nó cảm thấy Tần Thanh có tính cách ôn hòa, dễ bị lừa, sẽ trở thành công cụ tốt nhất trong tay nó. Nhưng hiện tại, biến cố bất ngờ làm nó không còn chắc chắn như vậy nữa.
Cuối cùng, khi đến được phố đối diện, Tần Thanh đứng lại bên đường, cúi đầu nhìn một con mèo mập nhỏ, thấp giọng hỏi: "Ngươi có biết sứ mệnh của một bông hoa là gì không?"
"Là kết quả sao?" 996 mờ mịt ngơ ngác. Nó không hiểu tại sao chủ đề lại quay 180 độ như vậy.
Tần Thanh nhẹ nhàng lắc ngón trỏ thon dài , giọng nói trầm mà chậm rãi: "Không, là nở rộ thật xinh đẹp." Dứt lời, cậu khẽ nhếch môi mỏng đỏ thắm cười, khuôn mặt tuấn mỹ tỏa ra sức hấp dẫn chết người.
996 ngây người ra nhìn, một lúc lâu sau mới tức giận đến mức muốn phát điên, rủa thầm: "Nở cái con khỉ! Hóa ra là thế này! Hoa yêu thật phiền phức, sao lại thích đẹp như vậy cơ chứ!"
Khi con mèo mập nhỏ còn đang tức giận dậm chân, Tần Thanh đã bước đến trước cửa một cửa hàng quần áo còn mở. Lúc này đã là nửa đêm 12 giờ, hàng quán trong chợ đêm đang vào thời điểm nhộn nhịp nhất, các cửa hàng khác đều đã đóng cửa.
Chủ cửa hàng quần áo này đã tắt đèn và đang cầm một cái khóa lớn từ trong tiệm đi ra.
Tần Thanh chống một tay lên cửa kính, giọng trầm thấp: "Xin lỗi, ta có thể mua một bộ quần áo ở đây không? Chỉ làm phiền ngài mười phút thôi."
Chủ cửa hàng quay lưng lại với Tần Thanh, một tay treo khóa lên, giọng không kiên nhẫn trả lời: "Không được! Ngươi không thấy ta đã khóa cửa rồi sao?"
"A, xin lỗi, vậy ta sẽ tìm chỗ khác."
Giọng nói thất vọng của người đàn ông trầm thấp, như tiếng đàn violin vang lên chậm rãi trong đêm tối.
Chủ cửa hàng bỗng nhiên cảm thấy màng tai mình giựt giựt liên hồi, liền vội vàng quay lại nhìn Tần Thanh.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Đôi mắt đẫm men say, ánh lên những tia sáng nhỏ bé nhưng ôn nhu, khuôn mặt yêu dị đỏ ửng đang mỉm cười chua xót, tỏa ra một khí chất vừa tuyệt vọng vừa tan vỡ...
Người đàn ông này có thật sự tồn tại không?
Chủ cửa hàng ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới nhận ra rằng cánh tay của người đàn ông đang chống lên cửa kính, còn chính mình thì tựa vào cửa kính, giống như đang được người nọ nửa ôm vào ngực.
Chủ cửa hàng đầu óc mơ hồ, cơ thể béo ú không tự chủ mà mềm nhũn, ngả về phía Tần Thanh.
Nhưng ngay lúc đó, Tần Thanh thu cánh tay chống cửa kính lại, lễ phép lùi một bước, sau đó nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, chờ nàng đứng vững rồi lập tức thu tay về, ôn hòa hỏi: "Xin hỏi ta có thể mua một bộ quần áo ở đây không? Thật xin lỗi đã làm phiền ngài, nhưng hiện tại ta thật sự quá chật vật."
Tần Thanh cười khổ cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình, chiếc áo thun và quần jean đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc này cậu thật sự chật vật, nhưng chính sự chật vật đó lại không làm người ta chán ghét, mà ngược lại còn khiến người khác nảy sinh thương tiếc.
Chủ cửa hàng đỏ mặt, rồi vội vàng luống cuống tay chân mở khóa cửa vừa mới treo lên, giọng nói gấp gáp: "Có thể, có thể! Ta sẽ mở cửa ngay!"
Mười phút sau, Tần Thanh đã mặc một chiếc sơ mi trắng mới tinh cùng một chiếc quần tây đen, chậm rãi bước về phía chợ đêm đối diện.
Chủ cửa hàng đứng trước tiệm, ngẩn ngơ vẫy tay với cậu, giọng nói phiêu lãng trong không khí: "Tần Thanh, ngày mai ta sẽ nhập hàng mới, nhất định ngươi phải đến nhé! Ta sẽ tặng ngươi vài bộ quần áo mới! Ngươi mặc gì cũng đẹp!"
Tần Thanh quay đầu lại vẫy tay với nàng, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười ôn nhu như nước.
Chủ cửa hàng che mặt đỏ bừng, cả người ngây ngốc.
996 vừa đi vừa lo lắng đánh giá Tần Thanh.
Đẹp trai thế này, thật sự có thể làm vai phụ sao?
Tần Thanh dường như không nhận ra sự lo lắng của con mèo mập nhỏ, nhìn về phía chợ đêm ồn ào náo nhiệt trước mặt, khẽ cười: "Ngươi thấy đấy, cũng có lúc gương mặt này không gây ra rắc rối."
996 dùng móng vuốt mập mạp, ngắn ngủn của mình nôn nóng cào cào mặt đất xi măng. Biến cố bất ngờ thế này, chẳng lẽ kịch bản ban đầu sẽ không bị phá vỡ sao?
Không gây rắc rối? Làm sao có thể! Nó muốn Tần Thanh phải gặp vô vàn phiền phức!
Tần Thanh chậm rãi đi về phía chợ đêm náo nhiệt ồn ào.
Dạ dày vẫn còn quặn đau dữ dội, nhưng cậu đã tê liệt không còn cảm giác. Giọng cậu khàn khàn hỏi: “Ta đã đoạt thân thể của Tần Thanh sao?”
996 ngạc nhiên, vội vàng phủ nhận: “Không phải đoạt xá, là hắn tự nguyện từ bỏ sinh mạng trước khi tiến vào luân hồi. Mỗi thân phận mà chúng ta sắp xếp cho ngươi đều do chủ nhân ban đầu trao quyền.”
“Tự nguyện từ bỏ? Vì sao?” Tần Thanh bỗng nhiên dừng bước.
“Ta làm sao biết được, meo?” 996 không kiên nhẫn, quẫy cái đuôi xù xì của mình.
“Có lẽ vì số phận quá nhiều chông gai, nên hắn đã từ bỏ. Và ta, ta đến để thay hắn kéo dài số phận đầy chông gai này?” Tần Thanh cúi đầu, đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn yên lặng nhìn 996.
996 lo lắng đến mức dựng đuôi thẳng đứng, đầu nhỏ của nó đang nghĩ cách trả lời. Đội ngũ nhân viên hỗ trợ vai nam phụ đã rút lui hết, giờ đây nó chỉ còn lại một mình. Nó không thể để Tần Thanh bỏ cuộc.
Tần Thanh vẫn chăm chú nhìn 996, ánh mắt sáng rõ mà thấu triệt.
Khi 996 cuối cùng nghĩ ra một lý do hợp tình hợp lý để lừa gạt Tần Thanh, nhân viên duy nhất còn lại trong tay, thì bất ngờ Tần Thanh cười khẽ.
“Ta chỉ tùy tiện hỏi chơi thôi, ngài không cần lo lắng.” Cậu lễ phép gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, dường như không hề quan tâm đến số phận bi thảm mà mình sắp đối mặt.
996 cười gượng hai tiếng, rồi cúi đầu thở phào nhẹ nhõm. May mắn là Tần Thanh đến từ Tu chân giới, cái gì cũng không hiểu.
Nhưng có thực sự làTần Thanh cái gì cũng không hiểu gì không? Sau khi nhận được ký ức của chủ nhân ban đầu, cậu đã hiểu rõ nam phụ có nghĩa là gì.
Nam phụ là lá xanh điểm tô cho vai chính, là tấm đá lót đường cho sự thành công của vai chính, là công cụ mà sau khi dùng xong có thể bị vứt bỏ dễ dàng.
Từ chợ đêm vang lên tiếng gọi nhau ồn ào, mùi thịt nướng và rượu thơm phức lan tỏa trong gió lạnh của mùa hè.
Nhìn về phía trước, nơi đèn đuốc sáng trưng, Tần Thanh hiểu rõ rằng tương lai của mình sẽ chỉ là một mảnh đen tối.
Cậu khẽ mỉm cười bất lực, nhưng trong đôi mắt lại lấp lánh ánh sáng kiên định.
“Không sao, chỉ cần có thể trở về…” Cậu nói với chính mình bằng giọng thấp đến mức không ai có thể nghe thấy.
“Tần Thanh, sao mặt ngươi tái nhợt thế này? Nếu không hôm nay đừng bán rượu nữa, đi bệnh viện kiểm tra xem sao.” Vừa mới đây còn hung dữ như vậy, nhưng bây giờ ông chủ tiệm rượu Giang ca lại ân cần thăm hỏi Tần Thanh đang từ từ đi tới.
“Giang ca, ta không sao, cảm ơn ngài đã quan tâm. Đã là cuối tháng, ta sẽ giúp ngài bán hết số rượu này.” Tần Thanh từ tốn xắn tay áo lên, đi vào kho lấy ra vài thùng rượu, sắp xếp ngăn nắp trước cửa hàng.
Khi cậu cúi người bưng thùng, phần lưng với những cơ bắp gọn gàng nổi lên, tôn lên vẻ mạnh mẽ tinh tế của cậu. Thắt lưng buộc chặt vòng quanh eo gầy, đôi chân dài và thẳng. Khi cậu đứng lên nâng thùng rượu nặng , vòng eo thon nhỏ trông lại càng mạnh mẽ, bắp tay rắn chắc ép sát vào lớp vải áo, trông thật quyến rũ đầy gọi cảm.
Bất tri bất giác, Tần Thanh đang vận chuyển thùng rượu đã trở thành tâm điểm chú ý của nhiều thực khách, nhưng dường như bản thân cậu vẫn hoàn toàn không để ý.
Đây là chợ đêm lớn nhất ở Hải Thị, chiếm diện tích hàng chục ngàn mét vuông, với hàng trăm quầy hàng có thể phục vụ mấy chục ngàn thực khách cùng lúc.
996 nhảy lên bàn ăn của một khách hàng, nhân lúc không ai chú ý, nhanh tay trộm một con hàu sống, sau đó vừa dùng lưỡi liếm khoái chí vừa lật xem lại kịch bản.
Kịch bản viết đêm nay Tần Thanh chỉ bán được hơn mười chai bia, thu nhập ít đến mức đáng thương. Trong lúc nóng giận, cậu sẽ chọc giận một bàn khách hàng đang say rượu không biết trăng sao, khiến họ cầm dao tấn công cậu và một vị khách khác.
Tần Thanh, trong lúc bảo vệ một nữ khách hàng, dùng tay không giành được con dao, nhưng gân tay lại bị chém đứt, từ đó trở thành tàn tật.
"Chậc chậc chậc, thật đáng thương !" 996 vừa nhai vừa cảm thán, nhưng trong lòng lại không hề có chút đồng cảm với Tần Thanh sắp tàn tật. Dù sao, ở thế giới tiếp theo, cậu lại có thể khôi phục trạng thái ban đầu, nên chút thương tích này chẳng là gì cả.
Cùng lúc đó, sau khi dọn xong rượu, Tần Thanh đã rửa sạch tay và mặt, thuận tay vuốt mái tóc đen nửa ướt ra sau đầu.
Giang ca lo lắng hỏi: "Dọn ra nhiều rượu như vậy, ngươi có bán hết được không?"
Tần Thanh hơi mỉm cười: "Sẽ bán hết."
Cậu cầm lấy quyển sổ và bút bi, đứng bên cạnh những thùng rượu đã được sắp xếp gọn gàng.
Tần Thanh mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, nhưng dáng người của hắn lại mềm mại cao ráo. Khuôn mặt ửng đỏ cùng ánh mắt mang chút men say chuếnh choáng, trên người hắn tỏa ra mùi rượu ngọt ngào không thể hòa lẫn, cùng với hương hoa thoang thoảng.
Cậu trông giống như một khách nhân say xỉn, nhưng lại có vẻ hoàn toàn khác biệt. Giữa sự ồn ào náo nhiệt của chợ đêm, cậu như một vầng trăng sáng thanh khiết lạnh lẽo, không bao giờ bị vấy bẩn bởi thế tục, nhưng đồng thời lại hòa hợp với hồng trần xô bồ ồn ào.
Cậu lật trang ghi sổ, rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Chỉ một cái liếc mắt thoáng qua, chợ đêm náo nhiệt lập tức có vô số cánh tay giơ lên, hô lớn: “Ông chủ, chỗ này muốn một thùng bia!”
“Tiểu ca ca, chúng tôi cũng muốn một thùng!”
“Ta muốn hai thùng, làm ơn nhờ tiểu soái ca mang lại đây!”
Những tiếng gọi đồ uống vang lên liên tục, vội vã và đầy mong đợi, như thể họ đã chờ đợi rất lâu.
Thùng rượu vốn trông rất nhiều, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bán hết hơn một nửa.
Giang ca ngạc nhiên đến ngẩn người sau đó quay đầu nhìn lại Tần Thanh, khuôn mặt lấp lánh dưới ánh đèn lung linh, lộng lẫy đến mức tưởng chừng như ảo mộng. Lúc đó, hắn đã hiểu rõ mọi chuyện. Tối nay, toàn bộ hàng tồn kho của hắn chắc chắn sẽ được Tần Thanh bán sạch.
996 vừa ngẩng đầu sau khi nghiên cứu xong kịch bản: "..."
“Chết meo rồi! Sao còn bảo là hắn sẽ làm không tốt, tâm trạng còn nôn nóng cơ mà? Kịch bản không phải viết như thế này!!!!”
996 nhảy xuống bàn ăn, vội vàng nhảy đến bên cạnh Tần Thanh, định nói cho hắn biết rằng cốt chuyện chạy lệch rồi, thì từ xa truyền đến một giọng nói không mấy thiện cảm: “Nhóc con, lại đây mở bia cho chúng ta!”
Ban đầu nó cảm thấy Tần Thanh có tính cách ôn hòa, dễ bị lừa, sẽ trở thành công cụ tốt nhất trong tay nó. Nhưng hiện tại, biến cố bất ngờ làm nó không còn chắc chắn như vậy nữa.
Cuối cùng, khi đến được phố đối diện, Tần Thanh đứng lại bên đường, cúi đầu nhìn một con mèo mập nhỏ, thấp giọng hỏi: "Ngươi có biết sứ mệnh của một bông hoa là gì không?"
"Là kết quả sao?" 996 mờ mịt ngơ ngác. Nó không hiểu tại sao chủ đề lại quay 180 độ như vậy.
Tần Thanh nhẹ nhàng lắc ngón trỏ thon dài , giọng nói trầm mà chậm rãi: "Không, là nở rộ thật xinh đẹp." Dứt lời, cậu khẽ nhếch môi mỏng đỏ thắm cười, khuôn mặt tuấn mỹ tỏa ra sức hấp dẫn chết người.
996 ngây người ra nhìn, một lúc lâu sau mới tức giận đến mức muốn phát điên, rủa thầm: "Nở cái con khỉ! Hóa ra là thế này! Hoa yêu thật phiền phức, sao lại thích đẹp như vậy cơ chứ!"
Khi con mèo mập nhỏ còn đang tức giận dậm chân, Tần Thanh đã bước đến trước cửa một cửa hàng quần áo còn mở. Lúc này đã là nửa đêm 12 giờ, hàng quán trong chợ đêm đang vào thời điểm nhộn nhịp nhất, các cửa hàng khác đều đã đóng cửa.
Chủ cửa hàng quần áo này đã tắt đèn và đang cầm một cái khóa lớn từ trong tiệm đi ra.
Tần Thanh chống một tay lên cửa kính, giọng trầm thấp: "Xin lỗi, ta có thể mua một bộ quần áo ở đây không? Chỉ làm phiền ngài mười phút thôi."
Chủ cửa hàng quay lưng lại với Tần Thanh, một tay treo khóa lên, giọng không kiên nhẫn trả lời: "Không được! Ngươi không thấy ta đã khóa cửa rồi sao?"
"A, xin lỗi, vậy ta sẽ tìm chỗ khác."
Giọng nói thất vọng của người đàn ông trầm thấp, như tiếng đàn violin vang lên chậm rãi trong đêm tối.
Chủ cửa hàng bỗng nhiên cảm thấy màng tai mình giựt giựt liên hồi, liền vội vàng quay lại nhìn Tần Thanh.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Đôi mắt đẫm men say, ánh lên những tia sáng nhỏ bé nhưng ôn nhu, khuôn mặt yêu dị đỏ ửng đang mỉm cười chua xót, tỏa ra một khí chất vừa tuyệt vọng vừa tan vỡ...
Người đàn ông này có thật sự tồn tại không?
Chủ cửa hàng ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới nhận ra rằng cánh tay của người đàn ông đang chống lên cửa kính, còn chính mình thì tựa vào cửa kính, giống như đang được người nọ nửa ôm vào ngực.
Chủ cửa hàng đầu óc mơ hồ, cơ thể béo ú không tự chủ mà mềm nhũn, ngả về phía Tần Thanh.
Nhưng ngay lúc đó, Tần Thanh thu cánh tay chống cửa kính lại, lễ phép lùi một bước, sau đó nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, chờ nàng đứng vững rồi lập tức thu tay về, ôn hòa hỏi: "Xin hỏi ta có thể mua một bộ quần áo ở đây không? Thật xin lỗi đã làm phiền ngài, nhưng hiện tại ta thật sự quá chật vật."
Tần Thanh cười khổ cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình, chiếc áo thun và quần jean đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc này cậu thật sự chật vật, nhưng chính sự chật vật đó lại không làm người ta chán ghét, mà ngược lại còn khiến người khác nảy sinh thương tiếc.
Chủ cửa hàng đỏ mặt, rồi vội vàng luống cuống tay chân mở khóa cửa vừa mới treo lên, giọng nói gấp gáp: "Có thể, có thể! Ta sẽ mở cửa ngay!"
Mười phút sau, Tần Thanh đã mặc một chiếc sơ mi trắng mới tinh cùng một chiếc quần tây đen, chậm rãi bước về phía chợ đêm đối diện.
Chủ cửa hàng đứng trước tiệm, ngẩn ngơ vẫy tay với cậu, giọng nói phiêu lãng trong không khí: "Tần Thanh, ngày mai ta sẽ nhập hàng mới, nhất định ngươi phải đến nhé! Ta sẽ tặng ngươi vài bộ quần áo mới! Ngươi mặc gì cũng đẹp!"
Tần Thanh quay đầu lại vẫy tay với nàng, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười ôn nhu như nước.
Chủ cửa hàng che mặt đỏ bừng, cả người ngây ngốc.
996 vừa đi vừa lo lắng đánh giá Tần Thanh.
Đẹp trai thế này, thật sự có thể làm vai phụ sao?
Tần Thanh dường như không nhận ra sự lo lắng của con mèo mập nhỏ, nhìn về phía chợ đêm ồn ào náo nhiệt trước mặt, khẽ cười: "Ngươi thấy đấy, cũng có lúc gương mặt này không gây ra rắc rối."
996 dùng móng vuốt mập mạp, ngắn ngủn của mình nôn nóng cào cào mặt đất xi măng. Biến cố bất ngờ thế này, chẳng lẽ kịch bản ban đầu sẽ không bị phá vỡ sao?
Không gây rắc rối? Làm sao có thể! Nó muốn Tần Thanh phải gặp vô vàn phiền phức!
Tần Thanh chậm rãi đi về phía chợ đêm náo nhiệt ồn ào.
Dạ dày vẫn còn quặn đau dữ dội, nhưng cậu đã tê liệt không còn cảm giác. Giọng cậu khàn khàn hỏi: “Ta đã đoạt thân thể của Tần Thanh sao?”
996 ngạc nhiên, vội vàng phủ nhận: “Không phải đoạt xá, là hắn tự nguyện từ bỏ sinh mạng trước khi tiến vào luân hồi. Mỗi thân phận mà chúng ta sắp xếp cho ngươi đều do chủ nhân ban đầu trao quyền.”
“Tự nguyện từ bỏ? Vì sao?” Tần Thanh bỗng nhiên dừng bước.
“Ta làm sao biết được, meo?” 996 không kiên nhẫn, quẫy cái đuôi xù xì của mình.
“Có lẽ vì số phận quá nhiều chông gai, nên hắn đã từ bỏ. Và ta, ta đến để thay hắn kéo dài số phận đầy chông gai này?” Tần Thanh cúi đầu, đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn yên lặng nhìn 996.
996 lo lắng đến mức dựng đuôi thẳng đứng, đầu nhỏ của nó đang nghĩ cách trả lời. Đội ngũ nhân viên hỗ trợ vai nam phụ đã rút lui hết, giờ đây nó chỉ còn lại một mình. Nó không thể để Tần Thanh bỏ cuộc.
Tần Thanh vẫn chăm chú nhìn 996, ánh mắt sáng rõ mà thấu triệt.
Khi 996 cuối cùng nghĩ ra một lý do hợp tình hợp lý để lừa gạt Tần Thanh, nhân viên duy nhất còn lại trong tay, thì bất ngờ Tần Thanh cười khẽ.
“Ta chỉ tùy tiện hỏi chơi thôi, ngài không cần lo lắng.” Cậu lễ phép gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, dường như không hề quan tâm đến số phận bi thảm mà mình sắp đối mặt.
996 cười gượng hai tiếng, rồi cúi đầu thở phào nhẹ nhõm. May mắn là Tần Thanh đến từ Tu chân giới, cái gì cũng không hiểu.
Nhưng có thực sự làTần Thanh cái gì cũng không hiểu gì không? Sau khi nhận được ký ức của chủ nhân ban đầu, cậu đã hiểu rõ nam phụ có nghĩa là gì.
Nam phụ là lá xanh điểm tô cho vai chính, là tấm đá lót đường cho sự thành công của vai chính, là công cụ mà sau khi dùng xong có thể bị vứt bỏ dễ dàng.
Từ chợ đêm vang lên tiếng gọi nhau ồn ào, mùi thịt nướng và rượu thơm phức lan tỏa trong gió lạnh của mùa hè.
Nhìn về phía trước, nơi đèn đuốc sáng trưng, Tần Thanh hiểu rõ rằng tương lai của mình sẽ chỉ là một mảnh đen tối.
Cậu khẽ mỉm cười bất lực, nhưng trong đôi mắt lại lấp lánh ánh sáng kiên định.
“Không sao, chỉ cần có thể trở về…” Cậu nói với chính mình bằng giọng thấp đến mức không ai có thể nghe thấy.
“Tần Thanh, sao mặt ngươi tái nhợt thế này? Nếu không hôm nay đừng bán rượu nữa, đi bệnh viện kiểm tra xem sao.” Vừa mới đây còn hung dữ như vậy, nhưng bây giờ ông chủ tiệm rượu Giang ca lại ân cần thăm hỏi Tần Thanh đang từ từ đi tới.
“Giang ca, ta không sao, cảm ơn ngài đã quan tâm. Đã là cuối tháng, ta sẽ giúp ngài bán hết số rượu này.” Tần Thanh từ tốn xắn tay áo lên, đi vào kho lấy ra vài thùng rượu, sắp xếp ngăn nắp trước cửa hàng.
Khi cậu cúi người bưng thùng, phần lưng với những cơ bắp gọn gàng nổi lên, tôn lên vẻ mạnh mẽ tinh tế của cậu. Thắt lưng buộc chặt vòng quanh eo gầy, đôi chân dài và thẳng. Khi cậu đứng lên nâng thùng rượu nặng , vòng eo thon nhỏ trông lại càng mạnh mẽ, bắp tay rắn chắc ép sát vào lớp vải áo, trông thật quyến rũ đầy gọi cảm.
Bất tri bất giác, Tần Thanh đang vận chuyển thùng rượu đã trở thành tâm điểm chú ý của nhiều thực khách, nhưng dường như bản thân cậu vẫn hoàn toàn không để ý.
Đây là chợ đêm lớn nhất ở Hải Thị, chiếm diện tích hàng chục ngàn mét vuông, với hàng trăm quầy hàng có thể phục vụ mấy chục ngàn thực khách cùng lúc.
996 nhảy lên bàn ăn của một khách hàng, nhân lúc không ai chú ý, nhanh tay trộm một con hàu sống, sau đó vừa dùng lưỡi liếm khoái chí vừa lật xem lại kịch bản.
Kịch bản viết đêm nay Tần Thanh chỉ bán được hơn mười chai bia, thu nhập ít đến mức đáng thương. Trong lúc nóng giận, cậu sẽ chọc giận một bàn khách hàng đang say rượu không biết trăng sao, khiến họ cầm dao tấn công cậu và một vị khách khác.
Tần Thanh, trong lúc bảo vệ một nữ khách hàng, dùng tay không giành được con dao, nhưng gân tay lại bị chém đứt, từ đó trở thành tàn tật.
"Chậc chậc chậc, thật đáng thương !" 996 vừa nhai vừa cảm thán, nhưng trong lòng lại không hề có chút đồng cảm với Tần Thanh sắp tàn tật. Dù sao, ở thế giới tiếp theo, cậu lại có thể khôi phục trạng thái ban đầu, nên chút thương tích này chẳng là gì cả.
Cùng lúc đó, sau khi dọn xong rượu, Tần Thanh đã rửa sạch tay và mặt, thuận tay vuốt mái tóc đen nửa ướt ra sau đầu.
Giang ca lo lắng hỏi: "Dọn ra nhiều rượu như vậy, ngươi có bán hết được không?"
Tần Thanh hơi mỉm cười: "Sẽ bán hết."
Cậu cầm lấy quyển sổ và bút bi, đứng bên cạnh những thùng rượu đã được sắp xếp gọn gàng.
Tần Thanh mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, nhưng dáng người của hắn lại mềm mại cao ráo. Khuôn mặt ửng đỏ cùng ánh mắt mang chút men say chuếnh choáng, trên người hắn tỏa ra mùi rượu ngọt ngào không thể hòa lẫn, cùng với hương hoa thoang thoảng.
Cậu trông giống như một khách nhân say xỉn, nhưng lại có vẻ hoàn toàn khác biệt. Giữa sự ồn ào náo nhiệt của chợ đêm, cậu như một vầng trăng sáng thanh khiết lạnh lẽo, không bao giờ bị vấy bẩn bởi thế tục, nhưng đồng thời lại hòa hợp với hồng trần xô bồ ồn ào.
Cậu lật trang ghi sổ, rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Chỉ một cái liếc mắt thoáng qua, chợ đêm náo nhiệt lập tức có vô số cánh tay giơ lên, hô lớn: “Ông chủ, chỗ này muốn một thùng bia!”
“Tiểu ca ca, chúng tôi cũng muốn một thùng!”
“Ta muốn hai thùng, làm ơn nhờ tiểu soái ca mang lại đây!”
Những tiếng gọi đồ uống vang lên liên tục, vội vã và đầy mong đợi, như thể họ đã chờ đợi rất lâu.
Thùng rượu vốn trông rất nhiều, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bán hết hơn một nửa.
Giang ca ngạc nhiên đến ngẩn người sau đó quay đầu nhìn lại Tần Thanh, khuôn mặt lấp lánh dưới ánh đèn lung linh, lộng lẫy đến mức tưởng chừng như ảo mộng. Lúc đó, hắn đã hiểu rõ mọi chuyện. Tối nay, toàn bộ hàng tồn kho của hắn chắc chắn sẽ được Tần Thanh bán sạch.
996 vừa ngẩng đầu sau khi nghiên cứu xong kịch bản: "..."
“Chết meo rồi! Sao còn bảo là hắn sẽ làm không tốt, tâm trạng còn nôn nóng cơ mà? Kịch bản không phải viết như thế này!!!!”
996 nhảy xuống bàn ăn, vội vàng nhảy đến bên cạnh Tần Thanh, định nói cho hắn biết rằng cốt chuyện chạy lệch rồi, thì từ xa truyền đến một giọng nói không mấy thiện cảm: “Nhóc con, lại đây mở bia cho chúng ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro