Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Yêu Thầm
Nam Phụ Khổ Tìn...
2024-10-16 13:48:49
Chu Lâm Lâm cao khoảng 1m78, bực bội vì bị hỏi quá nhiều, cô liền sải những bước dài đi nhanh về phía trước. Chu Vũ Nhu, cao chưa đầy 1m6, chỉ có thể cùng với đám bạn chạy đuổi theo phía sau.
Nhìn cảnh tượng đáng lẽ sẽ dẫn đến xung đột đổ máu, nhưng giờ phút này cả hai nhóm đều tan rã, 996 mê mang choáng váng không hiểu ra sao.
“Xong rồi, cốt truyện tan tành rồi! Tần Thanh, ngươi đã làm gì vậy?” Nó nhào tới, dùng móng vuốt cào chân Tần Thanh.
Tần Thanh tránh né cú tấn công của con mèo mập, hỏi: "Ta đã lấy được ba điểm cốt truyện chưa?"
“Lấy được rồi, nhưng vì ngươi không làm đúng cách, nên cốt truyện thứ tư đã bị ngươi đá bay rồi! Hiệu ứng bươm bướm đấy , ngươi có biết không? Vì con bướm nhỏ nhà ngươi đã làm tất cả cốt truyện tiếp theo tan biến rồi!”
996 tức giận đến phát điên, nó chít chít méo méo.
“Điểm cốt truyện thứ tư là gì?” Tần Thanh trở về cửa hàng, đặt khay xuống, rồi rót một ly nước ấm, chậm rãi uống.
“Điểm cốt truyện thứ tư là trận đánh nhau bằng vũ khí!” 996 không kịp nghĩ mà tiết lộ nội dung cốt truyện.
“Đánh nhau bằng vũ khí?” Ánh mắt Tần Thanh lóe sáng.
996 vội vàng che miệng lại, mắt lo lắng chột dạ chớp chớp liên tục. Xong rồi, lỡ lời rồi!
“Ta là nam phụ, vận mệnh của nam phụ luôn đầy gian truân, nên trong trận đấu vũ khí đó, ta sẽ bị thương đúng không?” Tần Thanh thử nói.
“Bị thương thì sao? Đó là số mệnh của ngươi! Nếu ngươi muốn sống sót để gặp lại người mà ngươi hằng mong nhớ, thì đừng có mưu đồ phản kháng số phận!” 996 lập tức đá veo sự chột dạ, biện minh một cách trắng trợn.
Tần Thanh quay đầu nhìn về phía Chu Lâm Lâm và Chu Vũ Nhu đang đi xa dần, trong ánh mắt kích động chứa những cảm xúc khó hiểu.
Đúng lúc này, Chu Vũ Nhu đang chạy, vô tình va vào một người đàn ông say rượu. Người say kia giữ lấy Chu Vũ Nhu yêu cầu cô xin lỗi, nhưng cô lại hung hăng tát anh ta một cái, rồi đẩy anh ta ngã vào cống thúi cạnh đó.
Trong cống chứa đầy dầu mỡ bẩn thỉu làm người đàn ông đang say trở nên chật vật vô cùng.
Bạn của người say rượu vội xuống cống kéo anh ta lên, cuối cùng lại xảy ra xung đột với Chu Vũ Nhu và đám người đi cùng cô. Hai bên ban đầu từ chửi rủa, lôi kéo nhau, dần dần phát triển thành xốc bàn lên lao vào đánh nhau.
Nhìn thấy cảnh này, 996 còn đang nôn nóng cũng ngẩn người, nó bất ngờ kêu lên đầy phấn khích: "Meo, cốt truyện chưa tan nát! Những gì cần xảy ra vẫn sẽ xảy ra! Đây chẳng phải là định mệnh không thể thay đổi sao?”
Tần Thanh đặt ly nước xuống, ánh mắt trở nên u ám, gằn từng chữ một thì thầm trong lòng: "Không thể thay đổi sao, vận mệnh?"
Hai nhóm người càng lúc càng hung hăng, đã bắt đầu xô xát, lao vào đánh nhau.
996 thúc giục: “Nhanh lên, mau đi bảo vệ Chu Vũ Nhu! Dù thế nào cũng không được để cô ấy bị thương!”
Tần Thanh đứng yên tại chỗ, không bước tới: “Đây là nhiệm vụ thứ tư của ta sao?”
“Đúng vậy, người đừng hỏi nhiều như vậy, cứ làm theo là được rồi. Chỉ cần ngươi bảo vệ Chu Vũ Nhu, mọi chuyện sau này cũng sẽ diễn ra rất thuận lợi . Mau lên!” 996 dùng móng vuốt béo liên tục đập vào gót giày của Tần Thanh.
Nhưng Tần Thanh vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích: “Cô ấy dường như không cần ta giúp.”
Hoàn toàn khác với vẻ ngoài dịu dàng đáng yêu ngụy trang trước đó, giờ phút này, Chu Vũ Nhu trông kiêu ngạo hung dữ. Cô ta tóm lấy vợ của gã say rượu, dùng chiếc túi hàng hiệu khảm đầy đinh tán trong tay đánh mạnh lên đầu người phụ nữ tội nghiệp ấy hết lần này đến lần khác.
“Ngươi có biết đại bá của ta là ai không? Hôm nay ta có đánh chết ngươi thì đại bá của ta cũng sẽ xử lý ổn thỏa! Xem ai dám đến bắt ta!”
Càng nói, Chu Vũ Nhu càng hăng máu, đập mạnh đến khi đầu vợ gã say rượu chảy đầy máu.
Tần Thanh lắc đầu, cuối cùng bước tới.
Chu Vũ Nhu không cần sự giúp đỡ của cậu, nhưng người phụ nữ tội nghiệp kia thì thực sự cần cậu trợ giúp.
996 còn cho rằng Tần Thanh đang thúc đẩy cốt truyện, vội dặn dò: “Bảo vệ tốt Chu Vũ Nhu! Cô ấy là quý nhân của ngươi!”
Người phụ nữ vợ của gã say rượu không thể chịu đựng được nữa, khóc lớn: “Chồng ơi, cứu em!”
Gã say rượu đang bị đám người của Chu Vũ Nhu vây đánh, nhìn thấy vợ mình đầu đầy máu, đôi mắt đục ngầu của hắn lập tức đỏ rực. Hắn thế mà lại lao tới một quán ăn ven đường , vớ lấy con dao nhọn, rồi lao thẳng về phía Chu Vũ Nhu.
Tần Thanh đệm bước từ từ đi tới, không nhanh không chậm.
996 không ngừng giục bên tai: “Nhanh lên, meo! Chạy đi!”
Chu Vũ Nhu thấy con dao sắc nhọn đang đâm về phía mình thì hoảng loạn, người phụ nữ kia nhân cơ hội đã tránh sang bên. Không có kẻ nào che chắn cho Chu Vũ Nhu chưa kịp suy nghĩ đã luống cuống vội kéo Chu Lâm Lâm lên làm lá chắn.
Chu Lâm Lâm ngây người. Cô đến đây để can ngăn, nhưng không ngờ lại gặp phải tình huống này.
Lưỡi dao đã sắp kề sát trong gang tấc, không ai kịp phản ứng lại, tất cả chỉ có thể mở to mắt nhìn trong nỗi sợ hãi và bất an.
Ngay lúc ấy, Tần Thanh còn đang tản bộ mà đi tới đột nhiên tăng tốc, trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu đến bên Chu Lâm Lâm dùng tay không chặn lưỡi dao sắc bén. Máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay, nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
Không gian xung quanh trở nên yên lặng.
Chu Lâm Lâm được Tần Thanh che chắn phía sau, gió thổi không chạm đến cô, mưa rơi không tạt vào, thậm chí mùi khói dầu nồng nặc cũng biến mất, chỉ còn lại hương hoa nhẹ nhàng trên người Tần Thanh.
Cô được bảo vệ an toàn , kín không kẽ hở nào.
Gã say rượu nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Tần Thanh, rồi buông con dao, toàn thân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Hắn suýt nữa đã giết người!
Tần Thanh từ từ mở tay ra, rút con dao đã khảm sâu vào da thịt của mình, ném sang một bên, rồi quay lại đối diện với Chu Lâm Lâm. Cậu tự nhiên giấu đi bàn tay phải đầy máu ra sau lưng, ôn tồn trấn an: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Nhìn cảnh tượng đáng lẽ sẽ dẫn đến xung đột đổ máu, nhưng giờ phút này cả hai nhóm đều tan rã, 996 mê mang choáng váng không hiểu ra sao.
“Xong rồi, cốt truyện tan tành rồi! Tần Thanh, ngươi đã làm gì vậy?” Nó nhào tới, dùng móng vuốt cào chân Tần Thanh.
Tần Thanh tránh né cú tấn công của con mèo mập, hỏi: "Ta đã lấy được ba điểm cốt truyện chưa?"
“Lấy được rồi, nhưng vì ngươi không làm đúng cách, nên cốt truyện thứ tư đã bị ngươi đá bay rồi! Hiệu ứng bươm bướm đấy , ngươi có biết không? Vì con bướm nhỏ nhà ngươi đã làm tất cả cốt truyện tiếp theo tan biến rồi!”
996 tức giận đến phát điên, nó chít chít méo méo.
“Điểm cốt truyện thứ tư là gì?” Tần Thanh trở về cửa hàng, đặt khay xuống, rồi rót một ly nước ấm, chậm rãi uống.
“Điểm cốt truyện thứ tư là trận đánh nhau bằng vũ khí!” 996 không kịp nghĩ mà tiết lộ nội dung cốt truyện.
“Đánh nhau bằng vũ khí?” Ánh mắt Tần Thanh lóe sáng.
996 vội vàng che miệng lại, mắt lo lắng chột dạ chớp chớp liên tục. Xong rồi, lỡ lời rồi!
“Ta là nam phụ, vận mệnh của nam phụ luôn đầy gian truân, nên trong trận đấu vũ khí đó, ta sẽ bị thương đúng không?” Tần Thanh thử nói.
“Bị thương thì sao? Đó là số mệnh của ngươi! Nếu ngươi muốn sống sót để gặp lại người mà ngươi hằng mong nhớ, thì đừng có mưu đồ phản kháng số phận!” 996 lập tức đá veo sự chột dạ, biện minh một cách trắng trợn.
Tần Thanh quay đầu nhìn về phía Chu Lâm Lâm và Chu Vũ Nhu đang đi xa dần, trong ánh mắt kích động chứa những cảm xúc khó hiểu.
Đúng lúc này, Chu Vũ Nhu đang chạy, vô tình va vào một người đàn ông say rượu. Người say kia giữ lấy Chu Vũ Nhu yêu cầu cô xin lỗi, nhưng cô lại hung hăng tát anh ta một cái, rồi đẩy anh ta ngã vào cống thúi cạnh đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong cống chứa đầy dầu mỡ bẩn thỉu làm người đàn ông đang say trở nên chật vật vô cùng.
Bạn của người say rượu vội xuống cống kéo anh ta lên, cuối cùng lại xảy ra xung đột với Chu Vũ Nhu và đám người đi cùng cô. Hai bên ban đầu từ chửi rủa, lôi kéo nhau, dần dần phát triển thành xốc bàn lên lao vào đánh nhau.
Nhìn thấy cảnh này, 996 còn đang nôn nóng cũng ngẩn người, nó bất ngờ kêu lên đầy phấn khích: "Meo, cốt truyện chưa tan nát! Những gì cần xảy ra vẫn sẽ xảy ra! Đây chẳng phải là định mệnh không thể thay đổi sao?”
Tần Thanh đặt ly nước xuống, ánh mắt trở nên u ám, gằn từng chữ một thì thầm trong lòng: "Không thể thay đổi sao, vận mệnh?"
Hai nhóm người càng lúc càng hung hăng, đã bắt đầu xô xát, lao vào đánh nhau.
996 thúc giục: “Nhanh lên, mau đi bảo vệ Chu Vũ Nhu! Dù thế nào cũng không được để cô ấy bị thương!”
Tần Thanh đứng yên tại chỗ, không bước tới: “Đây là nhiệm vụ thứ tư của ta sao?”
“Đúng vậy, người đừng hỏi nhiều như vậy, cứ làm theo là được rồi. Chỉ cần ngươi bảo vệ Chu Vũ Nhu, mọi chuyện sau này cũng sẽ diễn ra rất thuận lợi . Mau lên!” 996 dùng móng vuốt béo liên tục đập vào gót giày của Tần Thanh.
Nhưng Tần Thanh vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích: “Cô ấy dường như không cần ta giúp.”
Hoàn toàn khác với vẻ ngoài dịu dàng đáng yêu ngụy trang trước đó, giờ phút này, Chu Vũ Nhu trông kiêu ngạo hung dữ. Cô ta tóm lấy vợ của gã say rượu, dùng chiếc túi hàng hiệu khảm đầy đinh tán trong tay đánh mạnh lên đầu người phụ nữ tội nghiệp ấy hết lần này đến lần khác.
“Ngươi có biết đại bá của ta là ai không? Hôm nay ta có đánh chết ngươi thì đại bá của ta cũng sẽ xử lý ổn thỏa! Xem ai dám đến bắt ta!”
Càng nói, Chu Vũ Nhu càng hăng máu, đập mạnh đến khi đầu vợ gã say rượu chảy đầy máu.
Tần Thanh lắc đầu, cuối cùng bước tới.
Chu Vũ Nhu không cần sự giúp đỡ của cậu, nhưng người phụ nữ tội nghiệp kia thì thực sự cần cậu trợ giúp.
996 còn cho rằng Tần Thanh đang thúc đẩy cốt truyện, vội dặn dò: “Bảo vệ tốt Chu Vũ Nhu! Cô ấy là quý nhân của ngươi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ vợ của gã say rượu không thể chịu đựng được nữa, khóc lớn: “Chồng ơi, cứu em!”
Gã say rượu đang bị đám người của Chu Vũ Nhu vây đánh, nhìn thấy vợ mình đầu đầy máu, đôi mắt đục ngầu của hắn lập tức đỏ rực. Hắn thế mà lại lao tới một quán ăn ven đường , vớ lấy con dao nhọn, rồi lao thẳng về phía Chu Vũ Nhu.
Tần Thanh đệm bước từ từ đi tới, không nhanh không chậm.
996 không ngừng giục bên tai: “Nhanh lên, meo! Chạy đi!”
Chu Vũ Nhu thấy con dao sắc nhọn đang đâm về phía mình thì hoảng loạn, người phụ nữ kia nhân cơ hội đã tránh sang bên. Không có kẻ nào che chắn cho Chu Vũ Nhu chưa kịp suy nghĩ đã luống cuống vội kéo Chu Lâm Lâm lên làm lá chắn.
Chu Lâm Lâm ngây người. Cô đến đây để can ngăn, nhưng không ngờ lại gặp phải tình huống này.
Lưỡi dao đã sắp kề sát trong gang tấc, không ai kịp phản ứng lại, tất cả chỉ có thể mở to mắt nhìn trong nỗi sợ hãi và bất an.
Ngay lúc ấy, Tần Thanh còn đang tản bộ mà đi tới đột nhiên tăng tốc, trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu đến bên Chu Lâm Lâm dùng tay không chặn lưỡi dao sắc bén. Máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay, nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
Không gian xung quanh trở nên yên lặng.
Chu Lâm Lâm được Tần Thanh che chắn phía sau, gió thổi không chạm đến cô, mưa rơi không tạt vào, thậm chí mùi khói dầu nồng nặc cũng biến mất, chỉ còn lại hương hoa nhẹ nhàng trên người Tần Thanh.
Cô được bảo vệ an toàn , kín không kẽ hở nào.
Gã say rượu nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Tần Thanh, rồi buông con dao, toàn thân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Hắn suýt nữa đã giết người!
Tần Thanh từ từ mở tay ra, rút con dao đã khảm sâu vào da thịt của mình, ném sang một bên, rồi quay lại đối diện với Chu Lâm Lâm. Cậu tự nhiên giấu đi bàn tay phải đầy máu ra sau lưng, ôn tồn trấn an: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro