Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Yêu Thầm
Nam Phụ Khổ Tìn...
2024-10-16 13:48:49
Người phụ nữ giật mình, vỗ vỗ lên ngực nhìn về phía phòng khách, không tin tưởng dò hỏi: "Không phải gân tay con đã bị chém đứt rồi sao? Sao lại xuất viện nhanh như vậy?"
Rõ ràng, bà ấy hoàn toàn hiểu rõ tình trạng của con trai mình.
Ánh mắt Tần Thanh tối lại, cậu tiếp tục hỏi: "Mẹ đi đâu vậy? Con đã đợi mẹ cả đêm."
Là một người mẹ, con trai mình gặp nguy hiểm có khả năng bị tàn phế, nhưng bà ấy lại không ở đó.
Thẩm Minh Thục vội vã bước vào phòng khách giải thích: "Mẹ đi xin tiền để trả viện phí cho con! Mẹ đã cầu xin họ hàng thân thích của ba con, nhưng bọn họ không muốn cho mượn dù chỉ một xu. Con nói xem, tại sao số con lại khổ đến như vậy?
Con là con trai duy nhất của ba con, là hương hỏa của nhà họ Tần, thế mà bọn họ lại không quan tâm gì đến sống chết của con! Mẹ đã quỳ xuống trước mặt họ, còn dập đầu, nhưng bọn họ vẫn cứng lòng như sắt đá! Ba con mất năm đó, bọn họ cũng vậy, vừa nhận được tiền bồi thường, ông bà nội đã đến nhà gây chuyện rồi..."
Thẩm Minh Thục vừa nói vừa khóc, kể lể về sự độc ác, tham lam của người nhà họ Tần và những năm tháng bà ta phải nhẫn nhục chịu đựng.
Nhưng đây không phải là lời giải thích, mà chỉ là cách đẩy mâu thuẫn sang nơi khác. Dường như việc lôi ra nhiều kẻ ác hơn để chỉ trích sẽ che giấu được sự ích kỷ và lạnh nhạt của một người mẹ như bà.
Thực ra, hành động của bà còn độc ác hơn nhiều so với những kẻ mà bà đang gọi là "ác nhân". Sau khi chồng mất, bà không hề gánh vác trách nhiệm nuôi dạy con cái mà ngược lại, ép buộc con trai , bóc lột thậm tệ.
Chủ nhân của cơ thể này rất tin tưởng vào những lời kể lể của Thẩm Minh Thục. Mỗi khi bà bắt đầu khóc lóc, người nọ liền quên hết những bất công mà mình phải chịu, lại dốc hết sức mình để làm việc, hy sinh tất cả chỉ để làm bà vui lòng. Cậu dùng nỗ lực làm việc để chứng minh mình có thể chống đỡ cái nhà này.
Nhưng việc gánh vác gia đình này vốn dĩ không phải là nghĩa vụ của một đứa trẻ mười hai tuổi.
Thẩm Minh Thục ngã xuống sô pha và tiếp tục khóc lóc.
Tần Thanh suy yếu đưa tay trái lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc được thoa tinh dầu quý giá của Thẩm Minh Thục. Động tác của cậu rất dịu dàng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
996 ngậm một miếng ức gà nhảy lên bàn trà, vừa ăn vừa meo meo xem kịch hay.
"Ngươi cứ ở nhà này mà làm nô lệ cả đời cho Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi đi. Hừ, đây là cái giá cho việc ngươi làm loạn cốt truyện!" 996 chế giễu.
Ánh mắt Tần Thanh lóe lên một chút, nhưng cậu không đáp lại.
Cửa lại mở ra lần nữa, một cô gái khoảng hơn 20 tuổi, mặc đồ thể thao hàng hiệu, vội vã chạy vào, tai vẫn đeo tai nghe đắt tiền.
"Hô, chạy bộ buổi sáng thật sảng khoái! Mẹ, con mua bánh bao cho mẹ đây, mẹ ra ăn đi." Cô gái xách theo một túi bánh bao bước vào phòng khách, nhìn thấy mẹ mình đang khóc lóc mắng mỏ những người thân, nhưng cô chẳng thấy lạ lẫm gì.
"Anh không sảy ra chuyện gì à? Em tưởng hôm nay anh chưa xuất viện được, nên không mua bữa sáng cho anh." Cô gái liếc nhìn Tần Thanh, sau đó đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh ra.
Dường như vết thương của anh trai chẳng có gì đáng bận tâm với cô, qua loa có lệ vài câu, miễn là anh không chết thì chẳng phải là chuyện lớn gì.
"Ức gà của em đâu rồi? Ai ăn rồi?" Cô hét lên với giọng gay gắt.
Ầm một tiếng, cô đóng mạnh cửa tủ lạnh quay ra chất vấn: "Anh, có phải anh ăn ức gà của em không? Em đang giảm cân, mỗi ngày chỉ ăn cái này thôi, sao anh lại giành của em? Mau đi mua cho em ức gà khác đi!"
Tần Thanh âm trầm nhìn chằm chằm vào cô em gái Tần Bảo Nhi.
Thẩm Minh Thục thu lại nước mắt, lập tức lên tiếng giải thích: "Ca ca của con tay bị thương, không thể cử động, làm sao mà ăn được ức gà của con? Cái ức gà đó con ăn hết từ hôm qua rồi còn gì?"
"Không thể nào! Hôm qua vẫn còn thừa một miếng, rõ ràng con nhớ rõ mà! Không phải anh Tần Thanh ăn thì ai ăn? Mặc kệ, Tần Thanh, mau đi mua cho em! Em đói rồi!" Tần Bảo Nhi từ trong bếp bước ra, ra lệnh: "Lát nữa sau khi em tắm xong, trên bàn phải có một đĩa salad ức gà! Các người tự lo mà làm đi."
So với việc anh trai bị thương, cô lại để ý miếng ức gà hơn.
Thẩm Minh Thục, như một thói quen, nói: "Tần Thanh, con đi mua cho nó một ít ức gà đi."
Tần Thanh cúi nhìn bàn tay còn đang đau nhức của mình.
Thẩm Minh Thục cũng nhìn vào cánh tay băng bó của anh, mặt hiện lên một chút xấu hổ, sau đó bà vội vàng đứng dậy, nói đỡ: "Thôi để mẹ đi mua, con ở nhà nghỉ ngơi đi. Đêm qua Chu tiểu thư gọi điện cho mẹ, nói tay con về sau sẽ không linh hoạt được nữa ——"
Bà ngừng bước, rồi chợt nhận ra: "Vậy sau này con còn có thể đi làm nữa không?"
Tần Thanh lắc đầu, bày tỏ vẻ khổ sở, nhưng trong mắt lại giấu đi nét chế giễu.
Tần Bảo Nhi cũng thò đầu ra từ cửa phòng, giọng điệu lo lắng: "Nếu sau này anh không đi làm được nữa, thì ai sẽ trả tiền học phí cho em đây?"
Lúc này, cô ta lại tỏ ra quan tâm mà thăm hỏi. Rõ ràng đã tốt nghiệp đại học, nhưng cô ta lại lẩn tránh công việc bằng cách ở nhà với mỹ danh là chuẩn bị thi cao học.
"Chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi," Tần Thanh thở dài, nói khẽ: "Bảo Nhi, anh xin lỗi." Cậu hạ mắt che đi sự lạnh lẽo dưới hàng mi dài.
Tần Bảo Nhi không chịu, hét lớn: "Anh phải đòi tiền Chu gia! Anh bị thương vì cứu con gái lớn nhà họ Chu, họ cần phải bồi thường cho anh 100 vạn! Đúng rồi, cả người làm anh bị thương cũng phải bồi thường 100 vạn nữa!"
Nói đến đây, mắt Tần Bảo Nhi sáng lên, cô chạy ra khỏi phòng, hào hứng nói: "Em sẽ gọi điện cho chương trình , để phóng viên đến đưa tin. Anh làm việc tốt, họ nhất định sẽ giúp anh tuyên truyền!"
"Đúng, đúng, mau liên hệ phóng viên!" Thẩm Minh Thục cũng phấn khích hẳn lên.
Trong khi đó, 996 lại chạy vào bếp tìm đồ ăn, còn Tần Thanh vẫn bình tĩnh nhìn hai mẹ con họ với ánh mắt lạnh lùng.
"Phóng viên sẽ đưa tin, sau đó anh sẽ xuất hiện trên truyền hình, đúng không? Cả nước sẽ thấy mặt anh?" Tần Thanh từ tốn hỏi.
Tần Bảo Nhi nhìn cậu một lát, rồi ngây ngẩn cả người ra.
Gương mặt tái nhợt, dù mệt mỏi đến thế, vẫn toát lên vẻ điển trai. Đau đớn làm Tần Thanh trông suy yếu, nhưng càng tôn lên khí chất của cậu. Cậu ngồi đó, khiến cho người ta không khỏi thương cảm.
Đây... có phải là anh trai mình sao?
Đây là Tần Thanh?
Rõ ràng, bà ấy hoàn toàn hiểu rõ tình trạng của con trai mình.
Ánh mắt Tần Thanh tối lại, cậu tiếp tục hỏi: "Mẹ đi đâu vậy? Con đã đợi mẹ cả đêm."
Là một người mẹ, con trai mình gặp nguy hiểm có khả năng bị tàn phế, nhưng bà ấy lại không ở đó.
Thẩm Minh Thục vội vã bước vào phòng khách giải thích: "Mẹ đi xin tiền để trả viện phí cho con! Mẹ đã cầu xin họ hàng thân thích của ba con, nhưng bọn họ không muốn cho mượn dù chỉ một xu. Con nói xem, tại sao số con lại khổ đến như vậy?
Con là con trai duy nhất của ba con, là hương hỏa của nhà họ Tần, thế mà bọn họ lại không quan tâm gì đến sống chết của con! Mẹ đã quỳ xuống trước mặt họ, còn dập đầu, nhưng bọn họ vẫn cứng lòng như sắt đá! Ba con mất năm đó, bọn họ cũng vậy, vừa nhận được tiền bồi thường, ông bà nội đã đến nhà gây chuyện rồi..."
Thẩm Minh Thục vừa nói vừa khóc, kể lể về sự độc ác, tham lam của người nhà họ Tần và những năm tháng bà ta phải nhẫn nhục chịu đựng.
Nhưng đây không phải là lời giải thích, mà chỉ là cách đẩy mâu thuẫn sang nơi khác. Dường như việc lôi ra nhiều kẻ ác hơn để chỉ trích sẽ che giấu được sự ích kỷ và lạnh nhạt của một người mẹ như bà.
Thực ra, hành động của bà còn độc ác hơn nhiều so với những kẻ mà bà đang gọi là "ác nhân". Sau khi chồng mất, bà không hề gánh vác trách nhiệm nuôi dạy con cái mà ngược lại, ép buộc con trai , bóc lột thậm tệ.
Chủ nhân của cơ thể này rất tin tưởng vào những lời kể lể của Thẩm Minh Thục. Mỗi khi bà bắt đầu khóc lóc, người nọ liền quên hết những bất công mà mình phải chịu, lại dốc hết sức mình để làm việc, hy sinh tất cả chỉ để làm bà vui lòng. Cậu dùng nỗ lực làm việc để chứng minh mình có thể chống đỡ cái nhà này.
Nhưng việc gánh vác gia đình này vốn dĩ không phải là nghĩa vụ của một đứa trẻ mười hai tuổi.
Thẩm Minh Thục ngã xuống sô pha và tiếp tục khóc lóc.
Tần Thanh suy yếu đưa tay trái lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc được thoa tinh dầu quý giá của Thẩm Minh Thục. Động tác của cậu rất dịu dàng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
996 ngậm một miếng ức gà nhảy lên bàn trà, vừa ăn vừa meo meo xem kịch hay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi cứ ở nhà này mà làm nô lệ cả đời cho Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi đi. Hừ, đây là cái giá cho việc ngươi làm loạn cốt truyện!" 996 chế giễu.
Ánh mắt Tần Thanh lóe lên một chút, nhưng cậu không đáp lại.
Cửa lại mở ra lần nữa, một cô gái khoảng hơn 20 tuổi, mặc đồ thể thao hàng hiệu, vội vã chạy vào, tai vẫn đeo tai nghe đắt tiền.
"Hô, chạy bộ buổi sáng thật sảng khoái! Mẹ, con mua bánh bao cho mẹ đây, mẹ ra ăn đi." Cô gái xách theo một túi bánh bao bước vào phòng khách, nhìn thấy mẹ mình đang khóc lóc mắng mỏ những người thân, nhưng cô chẳng thấy lạ lẫm gì.
"Anh không sảy ra chuyện gì à? Em tưởng hôm nay anh chưa xuất viện được, nên không mua bữa sáng cho anh." Cô gái liếc nhìn Tần Thanh, sau đó đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh ra.
Dường như vết thương của anh trai chẳng có gì đáng bận tâm với cô, qua loa có lệ vài câu, miễn là anh không chết thì chẳng phải là chuyện lớn gì.
"Ức gà của em đâu rồi? Ai ăn rồi?" Cô hét lên với giọng gay gắt.
Ầm một tiếng, cô đóng mạnh cửa tủ lạnh quay ra chất vấn: "Anh, có phải anh ăn ức gà của em không? Em đang giảm cân, mỗi ngày chỉ ăn cái này thôi, sao anh lại giành của em? Mau đi mua cho em ức gà khác đi!"
Tần Thanh âm trầm nhìn chằm chằm vào cô em gái Tần Bảo Nhi.
Thẩm Minh Thục thu lại nước mắt, lập tức lên tiếng giải thích: "Ca ca của con tay bị thương, không thể cử động, làm sao mà ăn được ức gà của con? Cái ức gà đó con ăn hết từ hôm qua rồi còn gì?"
"Không thể nào! Hôm qua vẫn còn thừa một miếng, rõ ràng con nhớ rõ mà! Không phải anh Tần Thanh ăn thì ai ăn? Mặc kệ, Tần Thanh, mau đi mua cho em! Em đói rồi!" Tần Bảo Nhi từ trong bếp bước ra, ra lệnh: "Lát nữa sau khi em tắm xong, trên bàn phải có một đĩa salad ức gà! Các người tự lo mà làm đi."
So với việc anh trai bị thương, cô lại để ý miếng ức gà hơn.
Thẩm Minh Thục, như một thói quen, nói: "Tần Thanh, con đi mua cho nó một ít ức gà đi."
Tần Thanh cúi nhìn bàn tay còn đang đau nhức của mình.
Thẩm Minh Thục cũng nhìn vào cánh tay băng bó của anh, mặt hiện lên một chút xấu hổ, sau đó bà vội vàng đứng dậy, nói đỡ: "Thôi để mẹ đi mua, con ở nhà nghỉ ngơi đi. Đêm qua Chu tiểu thư gọi điện cho mẹ, nói tay con về sau sẽ không linh hoạt được nữa ——"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ngừng bước, rồi chợt nhận ra: "Vậy sau này con còn có thể đi làm nữa không?"
Tần Thanh lắc đầu, bày tỏ vẻ khổ sở, nhưng trong mắt lại giấu đi nét chế giễu.
Tần Bảo Nhi cũng thò đầu ra từ cửa phòng, giọng điệu lo lắng: "Nếu sau này anh không đi làm được nữa, thì ai sẽ trả tiền học phí cho em đây?"
Lúc này, cô ta lại tỏ ra quan tâm mà thăm hỏi. Rõ ràng đã tốt nghiệp đại học, nhưng cô ta lại lẩn tránh công việc bằng cách ở nhà với mỹ danh là chuẩn bị thi cao học.
"Chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi," Tần Thanh thở dài, nói khẽ: "Bảo Nhi, anh xin lỗi." Cậu hạ mắt che đi sự lạnh lẽo dưới hàng mi dài.
Tần Bảo Nhi không chịu, hét lớn: "Anh phải đòi tiền Chu gia! Anh bị thương vì cứu con gái lớn nhà họ Chu, họ cần phải bồi thường cho anh 100 vạn! Đúng rồi, cả người làm anh bị thương cũng phải bồi thường 100 vạn nữa!"
Nói đến đây, mắt Tần Bảo Nhi sáng lên, cô chạy ra khỏi phòng, hào hứng nói: "Em sẽ gọi điện cho chương trình , để phóng viên đến đưa tin. Anh làm việc tốt, họ nhất định sẽ giúp anh tuyên truyền!"
"Đúng, đúng, mau liên hệ phóng viên!" Thẩm Minh Thục cũng phấn khích hẳn lên.
Trong khi đó, 996 lại chạy vào bếp tìm đồ ăn, còn Tần Thanh vẫn bình tĩnh nhìn hai mẹ con họ với ánh mắt lạnh lùng.
"Phóng viên sẽ đưa tin, sau đó anh sẽ xuất hiện trên truyền hình, đúng không? Cả nước sẽ thấy mặt anh?" Tần Thanh từ tốn hỏi.
Tần Bảo Nhi nhìn cậu một lát, rồi ngây ngẩn cả người ra.
Gương mặt tái nhợt, dù mệt mỏi đến thế, vẫn toát lên vẻ điển trai. Đau đớn làm Tần Thanh trông suy yếu, nhưng càng tôn lên khí chất của cậu. Cậu ngồi đó, khiến cho người ta không khỏi thương cảm.
Đây... có phải là anh trai mình sao?
Đây là Tần Thanh?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro