Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Yêu Thầm
Nam Phụ Khổ Tìn...
2024-10-16 13:48:49
Tần Bảo Nhi ngây người trong chốc lát, rồi đột nhiên phấn khích hơn hẳn: “Tất nhiên! Anh của em đẹp trai thế này, sau khi chương trình phát sóng chắc chắn anh sẽ nổi tiếng! Công ty quản lý sẽ tìm đến anh ngay thôi! Tay anh không linh hoạt cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc đóng phim, có khi sau này anh sẽ có tiền đồ sáng lạn!”
Tần Bảo Nhi nhanh chóng tìm số điện thoại của phóng viên, mặt không nhịn được đỏ lên khi tưởng tượng về tương lai.
Anh của cô còn đẹp trai hơn bất kỳ ngôi sao đỉnh lưu nào! Không lý nào anh ấy lại không nổi tiếng! Sau này cô không cần làm gì cả, chỉ việc ở nhà tận hưởng cuộc sống sung sướng!
Nhưng Thẩm Minh Thục đang phấn khích thì gương mặt bỗng cứng lại. Bà vội vàng nắm lấy tay con gái , kiên quyết ngăn cản: “Không được, không thể tìm phóng viên! Chu gia có tiền, có quyền, nếu chúng ta làm lớn chuyện này lên sẽ chọc giận họ. Đại tiểu thư nhà họ Chu đánh nhau với một kẻ say rượu ở chợ đêm, nếu chuyện này lộ ra ngoài sẽ vô cùng tai tiếng! Không được, không thể tìm phóng viên! Chúng ta chỉ cần âm thầm tìm đến Chu gia là được. Nghe mẹ, con vội làm bậy!”
“Cái gì chứ! Anh ấy cứu người nhà họ, sao họ có thể tức giận được? Chuyện này nhất định phải làm lớn lên thì chúng ta càng kiếm được nhiều tiền hơn!” Tần Bảo Nhi hất tay mẹ ra, kiên quyết đòi gọi phóng viên.
“Vào nhà đi, mẹ sẽ nói chuyện với con trong phòng. Đừng làm phiền anh con nghỉ ngơi.” Thẩm Minh Thục nhìn liếc qua Tần Thanh, rồi vừa nửa lôi nửa kéo con gái vào phòng, khóa trái cửa phòng.
Tần Thanh ngã lưng trên ghế sofa, lắc đầu khẽ cười.
Chỉ cần thử một chút, cậu đã biết , Thẩm Minh Thục đã biết rõ chuyện ôm nhầm con, nhưng Tần Bảo Nhi thì hoàn toàn không biết gì.
Là khi nào bà ta phát hiện ra nhỉ? Khi khám sức khỏe vào thời cấp hai? Nhìn thấy báo cáo sức khỏe với nhóm máu hiếm gấu trúc, liệu Thẩm Minh Thục có nhận ra ngay từ khoảnh khắc đó chưa nhỉ?
Cho nên từng ấy năm trôi qua, bà ta không chút áy náy mà đối xử với chủ nhân của thân thể này như trâu như ngựa, dù có hủy hoại việc học hành và tương lai của cậu ấy cũng không bận tâm, không hề áy náy. Dù sao, cậu ấy cũng chẳng phải là con trai của bà, tại sao bà phải đau lòng?
Nhưng cuối cùng cũng nuôi nấng bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao?
“Bà ấy biết con trai ruột của mình là ai không?” Tần Thanh nhìn 996 ngậm một túi bánh quy chạy ra từ nhà bếp ra.
“Meo, bà ấy biết chứ.” 996 vừa cắn mở túi bánh quy vừa vói cái đầu tròn vo vào bên trong.
“Ai thế?” Tần Thanh hỏi.
“Meo không nói cho ngươi đâu! Meo sẽ làm cho ngươi ở cái nhà này thêm một thời gian nữa!” 996 buồn bực vật lộn trong túi bánh.
Tần Thanh chỉ cười nhẹ , không hề sốt ruột.
996 dùng vuốt nhỏ ôm túi bánh, miệng vừa nhai bánh quy qua loa nói: “Trong nửa năm tới, ngươi cứ làm trâu làm ngựa cho Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi đi. Đó là hình phạt cho ngươi! Nếu ngươi nghe lời, đến lúc đó ta sẽ tìm cách để ngươi trở về gia đình thực sự của mình.”
“Làm trâu làm ngựa, nghe lời…” Tần Thanh nhẹ nhàng lẩm bẩm, trong mắt cất giấu ý cười khiến cho người khác khó đoán.
“Tốt, ta hiểu rồi.” Cậu tựa như gật đầu đồng ý, nhưng thực ra lại lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến Chu Vũ Nhu trên mạng.
Nếu Chu Vũ Nhu là người sẽ giúp cậu rời khỏi gia đình này, vậy thì các mối quan hệ của cô ấy chắc chắn sẽ liên quan đến thân thế của cậu.
Chu gia là một gia tộc lớn, tin tức về họ trên mạng không ít.
Chu Vũ Nhu là con gái của nhị phòng nhà họ Chu, còn Chu Lâm Lâm là con gái của đại phòng. Vì Chu lão thái gia không thích sống ở thành thị lại muốn có con cháu làm bạn ở bên cạnh, Chu Lâm Lâm đã được đại phòng đưa về nông thôn cho ông nội nuôi dưỡng.
Sau khi Chu Lâm Lâm bị đưa tới nông thôn, Chu Vũ Nhu, con gái nhị phòng, lại được đại phòng nhận về nuôi dưỡng như con gái ruột, bên ngoài nói để bù đắp cho sự thiếu vắng của Chu Lâm Lâm.
Gia đình đại phòng Chu gia kế thừa phần lớn tài sản, còn nhị phòng không có nhiều quyền lực, mỗi năm chỉ sống qua ngày dựa vào vài triệu tiền hoa hồng .
Đối với người bình thường, vài triệu đã là con số khổng lồ, nhưng đối với tầng lớp thượng lưu như Chu gia, con số đó chẳng đáng kể là bao.
Bời vậy, Chu nhị phòng vì muốn lấy lòng đại phòng đã không ngần ngại đem Chu Vũ Nhu gửi qua cho đại phòng nuôi dưỡng.
Nhiều năm sau, Chu Lâm Lâm, tiểu thư chính thức của đại phòng đã quay trở về. Nhưng lúc này, Chu Vũ Nhu, người thế thân, sớm đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng đại phòng.
Mâu thuẫn giữa hai người cũng bắt đầu từ đây.
Mẹ của Chu Vũ Nhu họ Cơ, tên là Cơ Trúc, xuất thân từ gia đình hào môn Cơ gia ở Hải Thị. Cơ Trúc còn có một chị gái tên Cơ Lan, người đã kết hôn với gia tộc hào môn Tần gia, cũng thuộc Hải Thị.
Tần...
Ánh mắt Tần Thanh hơi sáng lên khi thấy manh mối này, tiếp tục tìm kiếm thì cậu bắt gặp một tấm ảnh đen trắng cũ. Trong ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám, đôi mắt phượng dài, thần thái kiêu hãnh nhưng đầy bí ẩn, giống như đóa hoa nở rộ đang nở một nụ cười quyến rũ.
Người phụ nữ này trông có đến bảy phần giống Tần Thanh, khi còn trẻ từng được gọi là ngọc minh châu của Hải Thị . Mà dung mạo của Tần Thanh thậm chí còn đẹp hơn bà.
Người phụ nữ đó là mẹ của Cơ Lan và Cơ Trúc, tức là bà ngoại của Chu Vũ Nhu.
Cơ Trúc sinh một con gái và một con trai, con trai mới tám tuổi.
Cơ Lan chỉ có một người con trai, tên là Tần Tử Thật, 25 tuổi, sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm với Tần Thanh.
Tần Thanh tìm thấy ảnh của Tần Tử Thật, nhìn qua ảnh chụp trong thoáng chốc cậu lập tức nở nụ cười. Khuôn mặt thanh tú đó giống hệt Thẩm Minh Thục đến tám phần.
"Ngươi đang xem gì vậy, meo?" 996 thò cổ dài ra hỏi, hai bên ria mép dính đầy vụn bánh quy.
"Không có gì." Tần Thanh nhanh chóng tắt trang web , lắc đầu nhẹ .
Lúc này, Thẩm Minh Thục bước ra từ phòng ngủ, theo sau là Tần Bảo Nhi với vẻ không tình nguyện. Không biết hai mẹ con đã nói gì với nhau, nhưng có vẻ như kế hoạch lên TV đã bị hủy bỏ.
Tần Thanh bình thản nói: "Hai người đừng tìm đến nhà họ Chu đòi tiền. Việc cứu người là do con tự nguyện, không liên quan đến Chu Lâm Lâm. Cô ấy đã thanh toán tiền phẫu thuật rồi, nên trách nhiệm đã kết thúc. Chu gia có nhiều mối quan hệ, nếu làm lớn chuyện này, cả Hải Thị sẽ biết, sau này sẽ rất phiền phức. Người tấn công con, tòa án phán sao thì người đó sẽ đền bù như vậy. Đừng làm ồn ào thêm nữa. Đến mức này rồi thì đành chấp nhận thôi."
Miệng nói "chấp nhận", nhưng trong mắt Tần Thanh hiện lên một tia lạnh lùng đầy ẩn ý.
Nghe Tần Thanh nói rằng làm lớn chuyện sẽ khiến cả Hải Thị biết chuyện, Thẩm Minh Thục rõ ràng sợ hãi, liên tục cam đoan sẽ không gây chuyện nữa, thậm chí còn mắng con gái một trận, yêu cầu cô phải ngoan ngoãn.
Tần Thanh chỉ cười thầm, lắc đầu, cuối cùng cầm lấy điều khiển từ xa tùy ý bật TV lên xem . Trùng hợp làm sao, trên màn hình xuất hiện hình ảnh Tần Tử Thật, anh ta đang trả lời phỏng vấn của một MC.
Thẩm Minh Thục lập tức chạy tới, chăm chú nhìn Tần Tử Thật trên màn hình.
Nhìn thấy hình ảnh Tần Tử Thật trên TV, thần sắc tham lam của Thẩm Minh Thục cũng thu liễm lại mà thay vào đó là nỗi nhớ nhung và niềm tự hào. Bà ta vô thức rưng rưng nước mắt, chỉ vào TV rồi nói: “Con nhà người ta thật xuất sắc! Mới 25 tuổi đã là quản lý cấp cao ở Khoa học Kỹ thuật Lam Vũ . Con nhìn lại con xem.”
Bà liếc nhìn Tần Thanh với ánh mắt đầy chán ghét và thất vọng. Khoa học Kỹ thuật Lam Vũ là một trong ba tập đoàn công nghệ hàng đầu, tiên phong trong lĩnh vực phát triển tương lai.
Tần Thanh nhẹ nhàng dùng tay trái nâng khuôn mặt tái nhợt lên , trầm giọng nói: “Nếu con được sinh ra trong một gia đình như anh ta, chưa chắc con không thể xuất sắc như vậy. Mẹ nghĩ xem có phải không?”
Tần Bảo Nhi nhanh chóng tìm số điện thoại của phóng viên, mặt không nhịn được đỏ lên khi tưởng tượng về tương lai.
Anh của cô còn đẹp trai hơn bất kỳ ngôi sao đỉnh lưu nào! Không lý nào anh ấy lại không nổi tiếng! Sau này cô không cần làm gì cả, chỉ việc ở nhà tận hưởng cuộc sống sung sướng!
Nhưng Thẩm Minh Thục đang phấn khích thì gương mặt bỗng cứng lại. Bà vội vàng nắm lấy tay con gái , kiên quyết ngăn cản: “Không được, không thể tìm phóng viên! Chu gia có tiền, có quyền, nếu chúng ta làm lớn chuyện này lên sẽ chọc giận họ. Đại tiểu thư nhà họ Chu đánh nhau với một kẻ say rượu ở chợ đêm, nếu chuyện này lộ ra ngoài sẽ vô cùng tai tiếng! Không được, không thể tìm phóng viên! Chúng ta chỉ cần âm thầm tìm đến Chu gia là được. Nghe mẹ, con vội làm bậy!”
“Cái gì chứ! Anh ấy cứu người nhà họ, sao họ có thể tức giận được? Chuyện này nhất định phải làm lớn lên thì chúng ta càng kiếm được nhiều tiền hơn!” Tần Bảo Nhi hất tay mẹ ra, kiên quyết đòi gọi phóng viên.
“Vào nhà đi, mẹ sẽ nói chuyện với con trong phòng. Đừng làm phiền anh con nghỉ ngơi.” Thẩm Minh Thục nhìn liếc qua Tần Thanh, rồi vừa nửa lôi nửa kéo con gái vào phòng, khóa trái cửa phòng.
Tần Thanh ngã lưng trên ghế sofa, lắc đầu khẽ cười.
Chỉ cần thử một chút, cậu đã biết , Thẩm Minh Thục đã biết rõ chuyện ôm nhầm con, nhưng Tần Bảo Nhi thì hoàn toàn không biết gì.
Là khi nào bà ta phát hiện ra nhỉ? Khi khám sức khỏe vào thời cấp hai? Nhìn thấy báo cáo sức khỏe với nhóm máu hiếm gấu trúc, liệu Thẩm Minh Thục có nhận ra ngay từ khoảnh khắc đó chưa nhỉ?
Cho nên từng ấy năm trôi qua, bà ta không chút áy náy mà đối xử với chủ nhân của thân thể này như trâu như ngựa, dù có hủy hoại việc học hành và tương lai của cậu ấy cũng không bận tâm, không hề áy náy. Dù sao, cậu ấy cũng chẳng phải là con trai của bà, tại sao bà phải đau lòng?
Nhưng cuối cùng cũng nuôi nấng bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao?
“Bà ấy biết con trai ruột của mình là ai không?” Tần Thanh nhìn 996 ngậm một túi bánh quy chạy ra từ nhà bếp ra.
“Meo, bà ấy biết chứ.” 996 vừa cắn mở túi bánh quy vừa vói cái đầu tròn vo vào bên trong.
“Ai thế?” Tần Thanh hỏi.
“Meo không nói cho ngươi đâu! Meo sẽ làm cho ngươi ở cái nhà này thêm một thời gian nữa!” 996 buồn bực vật lộn trong túi bánh.
Tần Thanh chỉ cười nhẹ , không hề sốt ruột.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
996 dùng vuốt nhỏ ôm túi bánh, miệng vừa nhai bánh quy qua loa nói: “Trong nửa năm tới, ngươi cứ làm trâu làm ngựa cho Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi đi. Đó là hình phạt cho ngươi! Nếu ngươi nghe lời, đến lúc đó ta sẽ tìm cách để ngươi trở về gia đình thực sự của mình.”
“Làm trâu làm ngựa, nghe lời…” Tần Thanh nhẹ nhàng lẩm bẩm, trong mắt cất giấu ý cười khiến cho người khác khó đoán.
“Tốt, ta hiểu rồi.” Cậu tựa như gật đầu đồng ý, nhưng thực ra lại lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến Chu Vũ Nhu trên mạng.
Nếu Chu Vũ Nhu là người sẽ giúp cậu rời khỏi gia đình này, vậy thì các mối quan hệ của cô ấy chắc chắn sẽ liên quan đến thân thế của cậu.
Chu gia là một gia tộc lớn, tin tức về họ trên mạng không ít.
Chu Vũ Nhu là con gái của nhị phòng nhà họ Chu, còn Chu Lâm Lâm là con gái của đại phòng. Vì Chu lão thái gia không thích sống ở thành thị lại muốn có con cháu làm bạn ở bên cạnh, Chu Lâm Lâm đã được đại phòng đưa về nông thôn cho ông nội nuôi dưỡng.
Sau khi Chu Lâm Lâm bị đưa tới nông thôn, Chu Vũ Nhu, con gái nhị phòng, lại được đại phòng nhận về nuôi dưỡng như con gái ruột, bên ngoài nói để bù đắp cho sự thiếu vắng của Chu Lâm Lâm.
Gia đình đại phòng Chu gia kế thừa phần lớn tài sản, còn nhị phòng không có nhiều quyền lực, mỗi năm chỉ sống qua ngày dựa vào vài triệu tiền hoa hồng .
Đối với người bình thường, vài triệu đã là con số khổng lồ, nhưng đối với tầng lớp thượng lưu như Chu gia, con số đó chẳng đáng kể là bao.
Bời vậy, Chu nhị phòng vì muốn lấy lòng đại phòng đã không ngần ngại đem Chu Vũ Nhu gửi qua cho đại phòng nuôi dưỡng.
Nhiều năm sau, Chu Lâm Lâm, tiểu thư chính thức của đại phòng đã quay trở về. Nhưng lúc này, Chu Vũ Nhu, người thế thân, sớm đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng đại phòng.
Mâu thuẫn giữa hai người cũng bắt đầu từ đây.
Mẹ của Chu Vũ Nhu họ Cơ, tên là Cơ Trúc, xuất thân từ gia đình hào môn Cơ gia ở Hải Thị. Cơ Trúc còn có một chị gái tên Cơ Lan, người đã kết hôn với gia tộc hào môn Tần gia, cũng thuộc Hải Thị.
Tần...
Ánh mắt Tần Thanh hơi sáng lên khi thấy manh mối này, tiếp tục tìm kiếm thì cậu bắt gặp một tấm ảnh đen trắng cũ. Trong ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám, đôi mắt phượng dài, thần thái kiêu hãnh nhưng đầy bí ẩn, giống như đóa hoa nở rộ đang nở một nụ cười quyến rũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ này trông có đến bảy phần giống Tần Thanh, khi còn trẻ từng được gọi là ngọc minh châu của Hải Thị . Mà dung mạo của Tần Thanh thậm chí còn đẹp hơn bà.
Người phụ nữ đó là mẹ của Cơ Lan và Cơ Trúc, tức là bà ngoại của Chu Vũ Nhu.
Cơ Trúc sinh một con gái và một con trai, con trai mới tám tuổi.
Cơ Lan chỉ có một người con trai, tên là Tần Tử Thật, 25 tuổi, sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm với Tần Thanh.
Tần Thanh tìm thấy ảnh của Tần Tử Thật, nhìn qua ảnh chụp trong thoáng chốc cậu lập tức nở nụ cười. Khuôn mặt thanh tú đó giống hệt Thẩm Minh Thục đến tám phần.
"Ngươi đang xem gì vậy, meo?" 996 thò cổ dài ra hỏi, hai bên ria mép dính đầy vụn bánh quy.
"Không có gì." Tần Thanh nhanh chóng tắt trang web , lắc đầu nhẹ .
Lúc này, Thẩm Minh Thục bước ra từ phòng ngủ, theo sau là Tần Bảo Nhi với vẻ không tình nguyện. Không biết hai mẹ con đã nói gì với nhau, nhưng có vẻ như kế hoạch lên TV đã bị hủy bỏ.
Tần Thanh bình thản nói: "Hai người đừng tìm đến nhà họ Chu đòi tiền. Việc cứu người là do con tự nguyện, không liên quan đến Chu Lâm Lâm. Cô ấy đã thanh toán tiền phẫu thuật rồi, nên trách nhiệm đã kết thúc. Chu gia có nhiều mối quan hệ, nếu làm lớn chuyện này, cả Hải Thị sẽ biết, sau này sẽ rất phiền phức. Người tấn công con, tòa án phán sao thì người đó sẽ đền bù như vậy. Đừng làm ồn ào thêm nữa. Đến mức này rồi thì đành chấp nhận thôi."
Miệng nói "chấp nhận", nhưng trong mắt Tần Thanh hiện lên một tia lạnh lùng đầy ẩn ý.
Nghe Tần Thanh nói rằng làm lớn chuyện sẽ khiến cả Hải Thị biết chuyện, Thẩm Minh Thục rõ ràng sợ hãi, liên tục cam đoan sẽ không gây chuyện nữa, thậm chí còn mắng con gái một trận, yêu cầu cô phải ngoan ngoãn.
Tần Thanh chỉ cười thầm, lắc đầu, cuối cùng cầm lấy điều khiển từ xa tùy ý bật TV lên xem . Trùng hợp làm sao, trên màn hình xuất hiện hình ảnh Tần Tử Thật, anh ta đang trả lời phỏng vấn của một MC.
Thẩm Minh Thục lập tức chạy tới, chăm chú nhìn Tần Tử Thật trên màn hình.
Nhìn thấy hình ảnh Tần Tử Thật trên TV, thần sắc tham lam của Thẩm Minh Thục cũng thu liễm lại mà thay vào đó là nỗi nhớ nhung và niềm tự hào. Bà ta vô thức rưng rưng nước mắt, chỉ vào TV rồi nói: “Con nhà người ta thật xuất sắc! Mới 25 tuổi đã là quản lý cấp cao ở Khoa học Kỹ thuật Lam Vũ . Con nhìn lại con xem.”
Bà liếc nhìn Tần Thanh với ánh mắt đầy chán ghét và thất vọng. Khoa học Kỹ thuật Lam Vũ là một trong ba tập đoàn công nghệ hàng đầu, tiên phong trong lĩnh vực phát triển tương lai.
Tần Thanh nhẹ nhàng dùng tay trái nâng khuôn mặt tái nhợt lên , trầm giọng nói: “Nếu con được sinh ra trong một gia đình như anh ta, chưa chắc con không thể xuất sắc như vậy. Mẹ nghĩ xem có phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro