Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Vai Ác Tù Sủng
Chương 45
2024-09-23 02:03:40
“Anh ta... Anh ta là bạn trai cũ của tôi.”
Lục Kim An hơi giật mình, trong đầu giống như có một dòng nước nóng vọt lên, ù ù một trận.
Ừm.
Sao anh lại quên.
Đại tiểu thư cho tới bây giờ cũng không bao giờ thiếu người, nhất là đàn ông.
Nhẹ nhàng ngoắc tay đã có vô số người nhào tới tựa như tre già măng mọc.
Huống chi là thêm một Nham Thanh mà thôi.
Nham Thanh giống như thở dài, hắn ta nói: "Khâm Khâm, chuyện chia tay anh còn chưa đồng ý.”
“Em nói như vậy làm tổn thương trái tim anh nhiều lắm.”
Lục Kim An rốt cuộc cũng không nghe nổi hắn ta nói thêm một chữ nào nữa, máu đang sôi trào giống như bị người ta giội xuống một thùng nước lạnh, từ trong ra ngoài đều lạnh thấu tim.
Anh lạnh lùng bước ra khỏi phòng ăn.
“Rầm” một tiếng, cửa bị anh đóng sập rung trời.
Trong phòng ăn rơi vào bầu không khí càng yên tĩnh hơn.
Trong lòng Giang Tử Khâm run lên, không có Lục Kim An ở đây, Nham Thanh lại càng không kiêng nể gì.
“Chó của em đi rồi," Nụ cười của Nham Thanh dần dần biến mất, "Vậy còn em?”
“Khâm Khâm, em tát anh một cái, chúng ta từ từ tính toán?”
Hắn ta đứng lên, đi thẳng đến bên cạnh Giang Tử Khâm.
“Anh muốn thế nào?”
Giang Tử Khâm cố gắng bình tĩnh, thật ra đã sớm sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp tái mét.
Nham Thanh tới gần lỗ tai cô, giống như rắn độc phun ra cái lưỡi đỏ của mình, lạnh lẽo dính ướt.
“Khâm Khâm, trong lúc anh không có ở đây em lại nuôi nhiều chó như vậy.”
Giang Tử Khâm căn bản nghe không hiểu hắn ta đang nói cái gì, cho rằng Nham Thanh chỉ là đang vũ nhục Lục Kim An, lông mi run rẩy, quay đầu không muốn nói chuyện với hắn ta.
Nham Thanh nắm chặt cằm cô, xoay mặt cô trở lại.
“Để anh nghĩ xem…”
"Lục Kim An, Quý Yến Lễ..." Đôi mắt màu xanh băng của Nham Thanh gần như âm u nhìn cô, "Ngoại trừ bọn họ còn có ai?"
Giang Tử Khâm đỏ hốc mắt, Nham Thanh dùng sức rất lớn, thịt mềm trắng mịn bị hắn ta bóp đỏ ửng một vùng.
Giọng Nham Thanh tràn ngập oán giận: "Chó của em làm anh bị thương.”
Nước mắt của Giang Tử Khâm đọng ở trên lông mi, cô cảm giác đau, tuyến lệ càng không ngừng tiết ra bọt nước.
“Cái gì…”
Nham Thanh xé rách quần áo trên ngực mình, vị trí tới gần trái tim bị người ta dùng thứ gì đó xuyên qua, lộ ra một lỗ hổng chảy máu đầm đìa, nhưng không có máu chảy ra.
Quỷ dị, khủng bố.
Giang Tử Khâm sợ hãi đến nỗi rùng mình một cái, cô ra sức giãy dụa muốn chạy, lại bị Nham Thanh dùng một tay ấn trở lại trên ghế.
“Chạy cái gì.”
Giang Tử Khâm sợ hãi nhắm chặt hai mắt, môi dưới bị cô cắn tới trắng bệch, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
“Quái vật…”
“Tránh ra…”
Nham Thanh mím chặt môi, sau đó cười ha hả như nghe được chuyện cười gì đó.
“Đúng vậy, anh là quái vật.”
Động máu trống rỗng trên ngực tựa như bóng ma không thể xua đi, quanh quẩn trước mắt Giang Tử Khâm.
Giang Tử Khâm ra một thân mồ hôi lạnh, mái tóc ướt sũng dán ở trên khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt của cô, yếu ớt dễ vỡ.
“Em sợ anh?”
Nham Thanh ghé sát vào mặt cô, hơi thở phả lên mặt cô đều lạnh như băng, rét buốt như thi thể.
“Nói chuyện!”
Nước mắt của Giang Tử Khâm chảy ra theo hốc mắt, chất lỏng ấm áp liên tiếp rơi vào tay Nham Thanh.
“Sợ…”
Nham Thanh cười lạnh một tiếng, kéo cô dậy khỏi ghế.
“Ưm…”
Giang Tử Khâm bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn ta đặt ở trên bàn ăn, cánh tay trắng như tuyết luống cuống quơ loạn, chén rượu trên bàn ăn bị cô đụng phải lăn lóc trên mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Lục Kim An hơi giật mình, trong đầu giống như có một dòng nước nóng vọt lên, ù ù một trận.
Ừm.
Sao anh lại quên.
Đại tiểu thư cho tới bây giờ cũng không bao giờ thiếu người, nhất là đàn ông.
Nhẹ nhàng ngoắc tay đã có vô số người nhào tới tựa như tre già măng mọc.
Huống chi là thêm một Nham Thanh mà thôi.
Nham Thanh giống như thở dài, hắn ta nói: "Khâm Khâm, chuyện chia tay anh còn chưa đồng ý.”
“Em nói như vậy làm tổn thương trái tim anh nhiều lắm.”
Lục Kim An rốt cuộc cũng không nghe nổi hắn ta nói thêm một chữ nào nữa, máu đang sôi trào giống như bị người ta giội xuống một thùng nước lạnh, từ trong ra ngoài đều lạnh thấu tim.
Anh lạnh lùng bước ra khỏi phòng ăn.
“Rầm” một tiếng, cửa bị anh đóng sập rung trời.
Trong phòng ăn rơi vào bầu không khí càng yên tĩnh hơn.
Trong lòng Giang Tử Khâm run lên, không có Lục Kim An ở đây, Nham Thanh lại càng không kiêng nể gì.
“Chó của em đi rồi," Nụ cười của Nham Thanh dần dần biến mất, "Vậy còn em?”
“Khâm Khâm, em tát anh một cái, chúng ta từ từ tính toán?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta đứng lên, đi thẳng đến bên cạnh Giang Tử Khâm.
“Anh muốn thế nào?”
Giang Tử Khâm cố gắng bình tĩnh, thật ra đã sớm sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp tái mét.
Nham Thanh tới gần lỗ tai cô, giống như rắn độc phun ra cái lưỡi đỏ của mình, lạnh lẽo dính ướt.
“Khâm Khâm, trong lúc anh không có ở đây em lại nuôi nhiều chó như vậy.”
Giang Tử Khâm căn bản nghe không hiểu hắn ta đang nói cái gì, cho rằng Nham Thanh chỉ là đang vũ nhục Lục Kim An, lông mi run rẩy, quay đầu không muốn nói chuyện với hắn ta.
Nham Thanh nắm chặt cằm cô, xoay mặt cô trở lại.
“Để anh nghĩ xem…”
"Lục Kim An, Quý Yến Lễ..." Đôi mắt màu xanh băng của Nham Thanh gần như âm u nhìn cô, "Ngoại trừ bọn họ còn có ai?"
Giang Tử Khâm đỏ hốc mắt, Nham Thanh dùng sức rất lớn, thịt mềm trắng mịn bị hắn ta bóp đỏ ửng một vùng.
Giọng Nham Thanh tràn ngập oán giận: "Chó của em làm anh bị thương.”
Nước mắt của Giang Tử Khâm đọng ở trên lông mi, cô cảm giác đau, tuyến lệ càng không ngừng tiết ra bọt nước.
“Cái gì…”
Nham Thanh xé rách quần áo trên ngực mình, vị trí tới gần trái tim bị người ta dùng thứ gì đó xuyên qua, lộ ra một lỗ hổng chảy máu đầm đìa, nhưng không có máu chảy ra.
Quỷ dị, khủng bố.
Giang Tử Khâm sợ hãi đến nỗi rùng mình một cái, cô ra sức giãy dụa muốn chạy, lại bị Nham Thanh dùng một tay ấn trở lại trên ghế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chạy cái gì.”
Giang Tử Khâm sợ hãi nhắm chặt hai mắt, môi dưới bị cô cắn tới trắng bệch, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
“Quái vật…”
“Tránh ra…”
Nham Thanh mím chặt môi, sau đó cười ha hả như nghe được chuyện cười gì đó.
“Đúng vậy, anh là quái vật.”
Động máu trống rỗng trên ngực tựa như bóng ma không thể xua đi, quanh quẩn trước mắt Giang Tử Khâm.
Giang Tử Khâm ra một thân mồ hôi lạnh, mái tóc ướt sũng dán ở trên khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt của cô, yếu ớt dễ vỡ.
“Em sợ anh?”
Nham Thanh ghé sát vào mặt cô, hơi thở phả lên mặt cô đều lạnh như băng, rét buốt như thi thể.
“Nói chuyện!”
Nước mắt của Giang Tử Khâm chảy ra theo hốc mắt, chất lỏng ấm áp liên tiếp rơi vào tay Nham Thanh.
“Sợ…”
Nham Thanh cười lạnh một tiếng, kéo cô dậy khỏi ghế.
“Ưm…”
Giang Tử Khâm bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn ta đặt ở trên bàn ăn, cánh tay trắng như tuyết luống cuống quơ loạn, chén rượu trên bàn ăn bị cô đụng phải lăn lóc trên mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro