Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Vai Ác Tù Sủng
Chương 46
2024-09-23 02:03:40
Một cơn đau lan ra từ chân.
Cô dùng sức đẩy Nham Thanh, lại bị người nọ trở tay trói chặt hai tay, giơ cao qua đỉnh đầu...
“Nham Thanh!”
Giang Tử Khâm không thể động đậy, kinh sợ run rẩy không ngừng.
Quần áo Nham Thanh mở rộng, căn bản không che được lỗ hổng máu chảy đầm đìa đáng sợ kia.
“Bọn họ có từng chơi với em không?”
Giang Tử Khâm cảm nhận được thân thể phía trên lạnh như băng, da đầu cô tê dại, sợ hãi gần như bao phủ cô.
Yết hầu của Nham Thanh lăn một vòng...
Rõ ràng trong lòng không để ý đến cô.
Lại luôn bị Giang Tử Khâm hấp dẫn.
...
*
Lục Kim An đi chưa được bao xa đã nện một quyền vào bình hoa.
“Xoảng—”
Bình gốm vỡ tan tành, mảnh vỡ làm tay anh bị thương, máu nhỏ xuống theo mu bàn tay, trên thảm cũng in một vòng sẫm màu.
Hành động của Lục Kim An làm người giúp việc đi ngang qua sợ hãi.
“Lục, Lục tiên sinh…”
Lục Kim An thở hổn hển, anh ngẩng đầu rất chậm, vung sạch những giọt máu trên tay.
Trong mắt là cơn tức giận ngập trời chưa từng có, giọng nói lạnh lẽo.
"Dọn dẹp chỗ này đi."
Người giúp việc bị ánh mắt của anh dọa đến nỗi cả người sởn gai ốc, không dám hỏi nhiều, “Dạ…”
Lục Kim An tức giận đến phát điên.
Giang Tử Khâm có bao nhiêu bạn trai cũ đếm không hết.
Anh đã sớm biết cách cô làm người, đã sớm biết bản tính phóng đãng của cô.
Không nên mềm lòng, cũng không nên trầm luân.
Tay Lục Kim An siết chặt, miệng vết thương nứt ra, máu ồ ạt chảy ra từ miệng vết thương.
Chỉ là bởi vì đại tiểu thư lơ đãng thể hiện ra vẻ ngoan ngoãn làm cho anh bị mê hoặc tâm trí.
Quên mất lúc trước cô tàn ác cỡ nào, khiến người ta chán ghét cỡ nào.
Đợi đến khi Nham Thanh buông cô ra, trong đôi mắt màu xanh băng vẫn còn vài phần hưng phấn.
Hắn ta liếm khóe miệng.
Ngọt ngào.
Cánh môi của Giang Tử Khâm đã sưng lên, đỏ thẫm bóng loáng, đôi mắt hạnh khép hờ, lông mi cong cong không ngừng rung động.
Đường nét kiều diễm còn lộ ra chút hoang mang, cô hơi hé miệng, lộ ra đầu lưỡi đỏ mềm bên trong.
“Cút ngay…”
Hơi thở của Nham Thanh khựng lại, hắn ta chớp mắt, vẻ mặt có chút thất thần.
“Đừng khóc.”
Hắn ta lau nước mắt trên mi cho Giang Tử Khâm.
“Sao em cứ khóc hoài vậy.”
Giang Tử Khâm né tránh tay hắn ta.
“...”
Nham Thanh nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn hai người không ai nói gì, hắn ta cũng không ép buộc chạm vào cô, ánh mắt rõ ràng đã im lìm.
“Em không muốn nói chuyện với anh nữa?”
Giang Tử Khâm dùng hành động để tỏ rõ ý từ chối của mình.
"Chỉ vì anh hôn em?"
Giang Tử Khâm im lặng.
...
Cuối cùng, vẫn là Nham Thanh bại trận trước, hắn ta thở dài nói:
"Đừng khóc nữa, lỗi của anh."
Lông mi Giang Tử Khâm rung động.
Nham Thanh nói: "Để ý đến anh.”
Nhìn dáng vẻ của Giang Tử Khâm dầu muối cũng không vào, hắn ta làm bộ cúi đầu lại muốn hôn.
“Bốp…”
Một giây sau, hai má Nham Thanh đau nhói, hắn ta bị đánh hơi nghiêng mặt...
Sự đau đớn trên mặt khiến Nham Thanh ngây ngẩn cả người vài giây.
Ánh mắt lạnh băng của hắn ta trầm xuống, giọng điệu âm trầm, "Giang Tử Khâm, em không dứt…”
Lần thứ hai.
Còn đánh ở cùng một vị trí.
So với lần trước thì lần này cô ra tay nặng hơn, đủ để thấy Giang Tử Khâm có bao nhiêu tức giận.
Giọng nói của Giang Tử Khâm mang theo tiếng khóc nức nở, "Nham Thanh, anh là đồ điên, bệnh thần kinh…”
Nham Thanh mới vừa quay đầu đã nhìn thấy đuôi mắt đỏ au của Giang Tử Khâm, hốc mắt ướt át, khi nhìn hắn ta quay đầu thì cô sợ hãi nhắm hai mắt lại, bàn tay mềm mại gắt gao nắm chặt khăn ăn, chóp mũi cũng hồng hồng.
Cô dùng sức đẩy Nham Thanh, lại bị người nọ trở tay trói chặt hai tay, giơ cao qua đỉnh đầu...
“Nham Thanh!”
Giang Tử Khâm không thể động đậy, kinh sợ run rẩy không ngừng.
Quần áo Nham Thanh mở rộng, căn bản không che được lỗ hổng máu chảy đầm đìa đáng sợ kia.
“Bọn họ có từng chơi với em không?”
Giang Tử Khâm cảm nhận được thân thể phía trên lạnh như băng, da đầu cô tê dại, sợ hãi gần như bao phủ cô.
Yết hầu của Nham Thanh lăn một vòng...
Rõ ràng trong lòng không để ý đến cô.
Lại luôn bị Giang Tử Khâm hấp dẫn.
...
*
Lục Kim An đi chưa được bao xa đã nện một quyền vào bình hoa.
“Xoảng—”
Bình gốm vỡ tan tành, mảnh vỡ làm tay anh bị thương, máu nhỏ xuống theo mu bàn tay, trên thảm cũng in một vòng sẫm màu.
Hành động của Lục Kim An làm người giúp việc đi ngang qua sợ hãi.
“Lục, Lục tiên sinh…”
Lục Kim An thở hổn hển, anh ngẩng đầu rất chậm, vung sạch những giọt máu trên tay.
Trong mắt là cơn tức giận ngập trời chưa từng có, giọng nói lạnh lẽo.
"Dọn dẹp chỗ này đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người giúp việc bị ánh mắt của anh dọa đến nỗi cả người sởn gai ốc, không dám hỏi nhiều, “Dạ…”
Lục Kim An tức giận đến phát điên.
Giang Tử Khâm có bao nhiêu bạn trai cũ đếm không hết.
Anh đã sớm biết cách cô làm người, đã sớm biết bản tính phóng đãng của cô.
Không nên mềm lòng, cũng không nên trầm luân.
Tay Lục Kim An siết chặt, miệng vết thương nứt ra, máu ồ ạt chảy ra từ miệng vết thương.
Chỉ là bởi vì đại tiểu thư lơ đãng thể hiện ra vẻ ngoan ngoãn làm cho anh bị mê hoặc tâm trí.
Quên mất lúc trước cô tàn ác cỡ nào, khiến người ta chán ghét cỡ nào.
Đợi đến khi Nham Thanh buông cô ra, trong đôi mắt màu xanh băng vẫn còn vài phần hưng phấn.
Hắn ta liếm khóe miệng.
Ngọt ngào.
Cánh môi của Giang Tử Khâm đã sưng lên, đỏ thẫm bóng loáng, đôi mắt hạnh khép hờ, lông mi cong cong không ngừng rung động.
Đường nét kiều diễm còn lộ ra chút hoang mang, cô hơi hé miệng, lộ ra đầu lưỡi đỏ mềm bên trong.
“Cút ngay…”
Hơi thở của Nham Thanh khựng lại, hắn ta chớp mắt, vẻ mặt có chút thất thần.
“Đừng khóc.”
Hắn ta lau nước mắt trên mi cho Giang Tử Khâm.
“Sao em cứ khóc hoài vậy.”
Giang Tử Khâm né tránh tay hắn ta.
“...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nham Thanh nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn hai người không ai nói gì, hắn ta cũng không ép buộc chạm vào cô, ánh mắt rõ ràng đã im lìm.
“Em không muốn nói chuyện với anh nữa?”
Giang Tử Khâm dùng hành động để tỏ rõ ý từ chối của mình.
"Chỉ vì anh hôn em?"
Giang Tử Khâm im lặng.
...
Cuối cùng, vẫn là Nham Thanh bại trận trước, hắn ta thở dài nói:
"Đừng khóc nữa, lỗi của anh."
Lông mi Giang Tử Khâm rung động.
Nham Thanh nói: "Để ý đến anh.”
Nhìn dáng vẻ của Giang Tử Khâm dầu muối cũng không vào, hắn ta làm bộ cúi đầu lại muốn hôn.
“Bốp…”
Một giây sau, hai má Nham Thanh đau nhói, hắn ta bị đánh hơi nghiêng mặt...
Sự đau đớn trên mặt khiến Nham Thanh ngây ngẩn cả người vài giây.
Ánh mắt lạnh băng của hắn ta trầm xuống, giọng điệu âm trầm, "Giang Tử Khâm, em không dứt…”
Lần thứ hai.
Còn đánh ở cùng một vị trí.
So với lần trước thì lần này cô ra tay nặng hơn, đủ để thấy Giang Tử Khâm có bao nhiêu tức giận.
Giọng nói của Giang Tử Khâm mang theo tiếng khóc nức nở, "Nham Thanh, anh là đồ điên, bệnh thần kinh…”
Nham Thanh mới vừa quay đầu đã nhìn thấy đuôi mắt đỏ au của Giang Tử Khâm, hốc mắt ướt át, khi nhìn hắn ta quay đầu thì cô sợ hãi nhắm hai mắt lại, bàn tay mềm mại gắt gao nắm chặt khăn ăn, chóp mũi cũng hồng hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro