Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Luôn Bị Ép Yêu
Chương 1
2024-10-22 00:59:16
Cô gái đẩy đống cỏ dại đang chặn đường trước mặt mình ra, đôi chân trần trụi trắng nõn giẫm lên con đường lầy lội đầy bùn đất.
Chẳng sợ bàn chân trần đã bị hòn đá sắc nhọn cào rách, làn váy trắng tinh bị bùn đất vấy bẩn, bị cành cây sắc nhọn cứa rách cũng không khiến cô để ý, cô chỉ tiếp tục chạy trên con đường nhỏ do ánh trăng trải thành.
Dưới bàn chân cô lúc này đã nhuộm đỏ vết máu, nhưng cô vẫn hồn nhiên chạy tiếp mà chẳng cảm giác được đau đớn.
Cô thậm chí cố sức chạy chậm dù đã kiệt sức, đôi mắt càng ngày càng sáng, phảng phất ánh trăng huy hoàng tối nay đều dừng lại trong đôi mắt này.
[Sắp tới rồi... Sắp tới rồi…]
Chỉ cần tìm được thần linh là cô có thể thoát khỏi số phận đau đớn này.
“Bé yêu ơi…."
Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Bé yêu à, em đang trốn ở đâu?”
“Đừng cáu kỉnh nữa có được không?”
“Ngoan nào, ra đây, để tôi đưa em về nhà.”
Cô giống như con thỏ hoảng sợ, nhấc váy lên liền điên cuồng chạy về phía trước, khuôn mặt nhỏ tái nhợt chỉ toàn máu và nước mắt.
[Không thể... Không thể bị bắt lại lần nữa…]
[Thần linh ơi.... Nếu như ngài thật sự tồn tại, có thể đến cứu tôi không?]
Cổ họng bị chuốc thuốc câm không thể mở miệng nói được tiếng người, dồn hết sức lực toàn thân gào thét cũng chỉ phát ra tiếng kêu vù vù như gió thoảng bên tai, thiếu nữ chỉ biết ngẩng mặt lên mượn trăng nói chuyện với trời.
“Được yêu thương như vậy không tốt sao?"
Thần linh cao cao tại thượng cuối cùng cũng buông xuống cặp mắt thương xót, nhìn về phía cô gái bị tình yêu thế gian phủ kín này.
"Tất cả mọi người đều yêu quý con và khao khát có được con."
Sắc mặt thành kính của cô gái phút chốc trở nên vặn vẹo khó coi, cô há miệng, nhưng cổ họng chỉ phát ra tiếng ho dữ dội, cuối cùng cô ngã quỵ xuống đất không ngừng thở gấp.
Thần linh: "......"
Thần linh dừng một chút, tiếp tục dịu dàng nói: "... Được rồi, nếu con đã không muốn thì ta có thể biến con thành kẻ bị ruồng bỏ cả đời không được yêu thương, con có đồng ý không?”
[Con đồng ý.]
Cô gái đồng ý không chút do dự.
“Ở cuộc đời đó, con sẽ biến thành kẻ thừa thãi không được mọi người để ý đến.”
Giọng nói thần linh mang theo chút dụ dỗ: “Bạn bè chơi thân từ bé sẽ vứt bỏ con, người con yêu mãi mãi chán ghét con, không một ai yêu con, không có ai quan tâm con thật lòng…”
[Con đồng ý.]
Thần linh không hiểu nổi sự cố chấp của cô: "Tại sao?"
[Ánh trăng đêm nay rất đẹp.]
Nhưng bởi vì thứ gọi là tình yêu kia, đã lâu lắm rồi cô cũng chưa từng trải qua một đêm ấm áp dịu dàng đến vậy.
Vầng trăng cong như móc câu hóa thành lưỡi liềm, cô gái còn sáng tỏ hơn trăng vài phần đã biến mất trong gió đêm nhu hòa ấm áp.
Thần linh cười nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
Mặc dù hắn có thể trao đổi số phận của con người, nhưng lại không thể nhúng chàm linh hồn của họ.
Linh hồn rực rỡ chói mắt ấy...... Chỉ mong con có thể thực hiện được nguyện vọng của riêng mình.
Chẳng sợ bàn chân trần đã bị hòn đá sắc nhọn cào rách, làn váy trắng tinh bị bùn đất vấy bẩn, bị cành cây sắc nhọn cứa rách cũng không khiến cô để ý, cô chỉ tiếp tục chạy trên con đường nhỏ do ánh trăng trải thành.
Dưới bàn chân cô lúc này đã nhuộm đỏ vết máu, nhưng cô vẫn hồn nhiên chạy tiếp mà chẳng cảm giác được đau đớn.
Cô thậm chí cố sức chạy chậm dù đã kiệt sức, đôi mắt càng ngày càng sáng, phảng phất ánh trăng huy hoàng tối nay đều dừng lại trong đôi mắt này.
[Sắp tới rồi... Sắp tới rồi…]
Chỉ cần tìm được thần linh là cô có thể thoát khỏi số phận đau đớn này.
“Bé yêu ơi…."
Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Bé yêu à, em đang trốn ở đâu?”
“Đừng cáu kỉnh nữa có được không?”
“Ngoan nào, ra đây, để tôi đưa em về nhà.”
Cô giống như con thỏ hoảng sợ, nhấc váy lên liền điên cuồng chạy về phía trước, khuôn mặt nhỏ tái nhợt chỉ toàn máu và nước mắt.
[Không thể... Không thể bị bắt lại lần nữa…]
[Thần linh ơi.... Nếu như ngài thật sự tồn tại, có thể đến cứu tôi không?]
Cổ họng bị chuốc thuốc câm không thể mở miệng nói được tiếng người, dồn hết sức lực toàn thân gào thét cũng chỉ phát ra tiếng kêu vù vù như gió thoảng bên tai, thiếu nữ chỉ biết ngẩng mặt lên mượn trăng nói chuyện với trời.
“Được yêu thương như vậy không tốt sao?"
Thần linh cao cao tại thượng cuối cùng cũng buông xuống cặp mắt thương xót, nhìn về phía cô gái bị tình yêu thế gian phủ kín này.
"Tất cả mọi người đều yêu quý con và khao khát có được con."
Sắc mặt thành kính của cô gái phút chốc trở nên vặn vẹo khó coi, cô há miệng, nhưng cổ họng chỉ phát ra tiếng ho dữ dội, cuối cùng cô ngã quỵ xuống đất không ngừng thở gấp.
Thần linh: "......"
Thần linh dừng một chút, tiếp tục dịu dàng nói: "... Được rồi, nếu con đã không muốn thì ta có thể biến con thành kẻ bị ruồng bỏ cả đời không được yêu thương, con có đồng ý không?”
[Con đồng ý.]
Cô gái đồng ý không chút do dự.
“Ở cuộc đời đó, con sẽ biến thành kẻ thừa thãi không được mọi người để ý đến.”
Giọng nói thần linh mang theo chút dụ dỗ: “Bạn bè chơi thân từ bé sẽ vứt bỏ con, người con yêu mãi mãi chán ghét con, không một ai yêu con, không có ai quan tâm con thật lòng…”
[Con đồng ý.]
Thần linh không hiểu nổi sự cố chấp của cô: "Tại sao?"
[Ánh trăng đêm nay rất đẹp.]
Nhưng bởi vì thứ gọi là tình yêu kia, đã lâu lắm rồi cô cũng chưa từng trải qua một đêm ấm áp dịu dàng đến vậy.
Vầng trăng cong như móc câu hóa thành lưỡi liềm, cô gái còn sáng tỏ hơn trăng vài phần đã biến mất trong gió đêm nhu hòa ấm áp.
Thần linh cười nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
Mặc dù hắn có thể trao đổi số phận của con người, nhưng lại không thể nhúng chàm linh hồn của họ.
Linh hồn rực rỡ chói mắt ấy...... Chỉ mong con có thể thực hiện được nguyện vọng của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro