Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Ứng Phong Mà Giải (54)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Sao bạn gái tôi không đến thăm tôi?" Tinh Tuyệt vừa phối hợp kiểm tra, vừa hỏi Hồ Thạc ở bên cạnh.
Hồ Thạc đột nhiên nghe thấy câu này, trái tim cũng cuồng loạn đến mấy lần.
Mấy ngày nay Sơ Tranh không hề lộ diện, hắn cũng không biết Sơ Tranh có ý gì.
Muốn lừa tiên sinh cũng không nghiêm chỉnh mà kinh doanh!!
Hồ Thạc thận trọng hỏi: "Ngài muốn gặp cô ấy sao?"
"Ừ." Tinh Tuyệt gật đầu.
"Vậy tôi giúp ngài hỏi một chút."
"Không cần, anh đưa phương thức liên lạc cho tôi đi."
"..."
-
Sơ Tranh đứng trước một phòng ốc sụp đổ, người máy hình cầu bị cô ném từ tay trái qua tay phải, lại ném từ tay phải về tay trái.
Nơi xa có người đang kiểm tra đo lường trong phế tích, Tinh Kiều cũng ở đây.
"Sơ Tranh tiểu thư, ở đây có người sống."
Sơ Tranh cầm người máy đi qua, nhìn qua phía người kia chỉ một chút.
Trong khe hở, mơ hồ có thể trông thấy một người đang co ro ở phía dưới.
Sơ Tranh nhìn mấy lần, hỏi: "Tìm được sinh vật không biết không?"
"Không."
Mấy ngày gần đây, vụ án sinh vật không biết tập kích dần dần gia tăng, nhưng lần nào cũng không bắt được sinh vật không biết.
Sơ Tranh "ừ" một tiếng: "Được rồi, đi thôi."
Người bên cạnh không chần chờ chút nào: "Vâng."
Ngược lại là Tinh Kiều, chần chờ nhìn người trong khe hở, ngực người kia còn đang phập phồng, còn sống.
"Sư phụ, không cứu sao?"
"Chúng ta không phải đội cứu viện." Sơ Tranh giẫm lên phế tích rời đi: "Tinh Kiều, nhớ kỹ chức trách của em là gì."
Tinh Kiều nhấp môi dưới, kéo căng một khuôn mặt nhỏ lãnh khốc.
Người bên cạnh có chút không nhìn được, dù sao cũng chỉ là đứa bé.
"Tinh Kiều, người này đã không cứu nổi nữa, cho dù cứu ra cũng sẽ chết. Về sau nhóc sẽ gặp được rất nhiều trường hợp như vậy, không phải chúng ta không cứu, là sau khi cứu ra, ngược lại sẽ tận mắt nhìn đối phương chết đi."
Sơ Tranh tiểu thư không máu lạnh như vậy, nếu người này có thể cứu, thì cô cũng sẽ không thật sự bỏ mặc không cứu.
Sơ Tranh tiểu thư có thể đoán được, nhưng họ không thể.
Cho nên khi vừa làm công việc này, rất nhiều người đều sẽ trải qua một thời gian như vậy.
Nhưng mà mỗi lần tốn sức cứu người ra, cuối cùng lại tận mắt nhìn thấy người đó chết đi trước mặt mình.
Tinh Kiều cũng coi như may mắn, được Sơ Tranh tiểu thư tự dẫn dắt.
Những người như họ thì phải dựa vào bản thân mình mà gánh vác.
Đối phương vỗ vỗ bả vai Tinh Kiều: "Chúng tôi đã liên lạc với đội cứu viện chuyên nghiệp... Đi thôi."
Tinh Kiều nhìn vào trong khe hở một chút, chậm rãi rời đi.
Rốt cuộc cậu đang đi lên loại con đường gì đây?
Tinh Kiều ngồi lên xe, nhìn phế tích cách mình càng ngày càng xa, âm thanh báo hiệu đặc thù của đội cứu viện từ đằng xa gào thét chạy tới.
Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh cậu, người máy đã khôi phục lại từ hình cầu, ngồi ở trên đầu gối Sơ Tranh, nhìn ngốc ngốc cưng cưng.
"Sơ Tranh tiểu thư, cô cảm thấy sao gần đây lại có nhiều sinh vật không biết tập kích người như vậy?" Người ngồi trước quay đầu hỏi.
"Chắc là điên rồi." Sơ Tranh lơ đãng nói.
Sơ Tranh đáp như thế, đối phương cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Khoảng thời gian trước chúng ta vừa tổng điều tra, vừa yên tĩnh chưa được mấy ngày, lại bắt đầu làm ầm ĩ, thế này..."
Đối phương không sợ chết mà!!
Sơ Tranh không biết kẻ gây sự có sợ chết không, nhưng cô biết, nếu như để cô bắt được, vậy thì không phải là vấn đề có chết hay không đâu.
"Chủ nhân, ngài có tin nhắn mới." Người máy bập bẹ nhắc nhở Sơ Tranh.
Sơ Tranh bảo nó mở ra.
Là một dãy số xa lạ, nhưng có thể có được phương thức liên lạc này của cô, thì chắc chắn không phải là quảng cáo rác gì đó.
[ Gần đây em rất bận sao? ]
"Ai vậy?" Sơ Tranh hỏi người máy.
Người máy lại mở mô-đun vận hành bên cạnh nó ra, một hồi lâu sau nói: "Tinh Tuyệt."
"Chú?" Tinh Kiều kinh ngạc.
Khoảng thời gian này Tinh Kiều đều ở Vấn Tiên Lộ, không ai liên lạc với cậu bé, cậu còn chưa biết Tinh Tuyệt đã tỉnh lại.
-
Sơ Tranh dẫn theo Tinh Kiều đi đến trang viên, Tinh Tuyệt đang ngồi trong hoa viên, bên tay đặt trà chiều và vài cuốn sách.
"Chú!"
Tinh Kiều chạy vội tới.
Tinh Tuyệt nhìn cậu nhóc trước mặt, hỏi người bên cạnh: "Nó là?"
Người bên cạnh cung kính trả lời: "Tiên sinh, đây là Tinh Kiều thiếu gia, cháu trai của ngài."
"Ồ." Tinh Tuyệt cười cười với Tinh Kiều, vươn tay, lấy phương thức chào hỏi của người lớn nói: "Chào cháu."
Tinh Kiều lui lại một bước, dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn người đàn ông trước mặt.
Vẫn là người chú phi phàm tuấn mỹ trong trí nhớ của cậu, nhưng...
Chú ấy không nhớ mình nữa.
Chú ấy thật sự không nhớ nữa.
Khi Sơ Tranh đi tới, Tinh Kiều đã vươn tay nắm chặt tay của người đàn ông: "Chào chú, cháu là Tinh Kiều."
"Ngoan." Tinh Tuyệt sờ đầu cháu trai, liếc mắt qua nhìn thấy Sơ Tranh, con ngươi lập tức sáng lên, trong giọng nói cũng có mấy phần nhảy cẫng: "Em đến rồi."
Tinh Kiều quay đầu thì nhìn thấy sư phụ nhà mình, đáy lòng bị đả kích.
Không phải chú không nhớ gì nữa sao?
Sao lại có vẻ rất thân quen với sư phụ vậy?
Khoảng thời gian này sư phụ cũng không rời khỏi Vấn Tiên Lộ mà...
"Thân thể đã tốt hơn chưa?" Sơ Tranh tùy tiện hỏi một câu.
"Tốt hơn rất nhiều rồi." Tinh Tuyệt nói: "Chỉ là ngày nào cũng phải kiểm tra, anh cảm thấy anh rất khỏe, nhưng bọn họ không tin."
"Ừ."
"Đi lấy hai cái ghế ra đây." Tinh Tuyệt phân phó người hầu.
Người hầu rất nhanh chuyển hai cái ghế đến, sắp xếp cẩn thận ở bên cạnh, mời Sơ Tranh và Tinh Kiều ngồi xuống.
"Mấy ngày nay có nhớ được gì không?"
Tinh Tuyệt hơn thu lại thần sắc, có hơi thất vọng lắc đầu: "Không."
Mặc dù Tinh Tuyệt không nhớ ra được, nhưng mấy ngày gần đây đã tìm hiểu gần hết về mình và chuyện bên mình.
Có nhiều thứ nghe rất lạ lẫm, có một số thứ có thể gây nên một chút cảm giác quen thuộc.
Nhưng cụ thể thì không nhớ ra nổi.
Tinh Tuyệt lại nhìn về phía Sơ Tranh: "Sao em không đến thăm anh? Không phải em là bạn gái của anh sao?"
Làm gì có bạn gái nào lâu như vậy mà không thấy lộ mặt chứ?
"Khụ khụ khụ..."
Tinh Kiều vốn đang uống trà không quan tâm, bị sặc đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Chú vừa nói gì đấy?
Bạn... Bạn gái?
"Không thích trà này sao?" Tinh Tuyệt quan tâm hỏi: "Cháu là trẻ con, chắc là thích uống nước ngọt nhỉ, là chú sơ sót, đi lấy chút nước ngọt tới đây đi."
Câu tiếp theo là nói với người hầu.
"Không phải ạ." Tinh Kiều vội vàng xua tay: "Cháu không cẩn thận bị sặc, không phải không thích."
"Thật sao?" Tinh Tuyệt ngờ vực: "Vậy cháu uống chậm một chút, thật sự không muốn uống nước ngọt sao?"
Tinh Kiều lắc đầu.
Cậu bé rất không thích ứng với Tinh Tuyệt bây giờ.
Trước kia mặc dù Tinh Tuyệt cũng chăm sóc cho cậu, nhưng càng nhiều thời điểm đều tương đối nghiêm khắc.
Quá xa lạ...
"Sư phụ, chị là bạn gái của chú sao?" Tinh Kiều không nhịn được, trực tiếp hỏi Sơ Tranh.
Sơ Tranh không phủ nhận: "Không được sao?"
"..."
Quá không được!
Chị là ai chứ!!
Dù sao trong tiềm thức của Tinh Kiều, cô không phải là kiểu người... Sẽ yêu đương, sẽ có một nửa của đời mình.
Huống chi...
Tinh Kiều nghĩ đến những tài liệu mình trông thấy, thì lại cảm thấy tâm tình phức tạp hơn.
Tinh Kiều cảm thấy hô hấp khó khăn, cậu túm túm cổ áo: "Cháu... Cháu sang bên cạnh đi dạo."
Tinh Tuyệt tri kỷ hỏi: "Có cần người đi cùng cháu không?"
Tinh Kiều: "Không cần đâu chú, cháu tự đi được."
Tinh Tuyệt nhìn Tinh Kiều rời đi, nghiêng đầu sang hỏi Sơ Tranh: "Hình như nó hơi sợ anh, trước kia anh không tốt với nó sao?"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Sao bạn gái tôi không đến thăm tôi?" Tinh Tuyệt vừa phối hợp kiểm tra, vừa hỏi Hồ Thạc ở bên cạnh.
Hồ Thạc đột nhiên nghe thấy câu này, trái tim cũng cuồng loạn đến mấy lần.
Mấy ngày nay Sơ Tranh không hề lộ diện, hắn cũng không biết Sơ Tranh có ý gì.
Muốn lừa tiên sinh cũng không nghiêm chỉnh mà kinh doanh!!
Hồ Thạc thận trọng hỏi: "Ngài muốn gặp cô ấy sao?"
"Ừ." Tinh Tuyệt gật đầu.
"Vậy tôi giúp ngài hỏi một chút."
"Không cần, anh đưa phương thức liên lạc cho tôi đi."
"..."
-
Sơ Tranh đứng trước một phòng ốc sụp đổ, người máy hình cầu bị cô ném từ tay trái qua tay phải, lại ném từ tay phải về tay trái.
Nơi xa có người đang kiểm tra đo lường trong phế tích, Tinh Kiều cũng ở đây.
"Sơ Tranh tiểu thư, ở đây có người sống."
Sơ Tranh cầm người máy đi qua, nhìn qua phía người kia chỉ một chút.
Trong khe hở, mơ hồ có thể trông thấy một người đang co ro ở phía dưới.
Sơ Tranh nhìn mấy lần, hỏi: "Tìm được sinh vật không biết không?"
"Không."
Mấy ngày gần đây, vụ án sinh vật không biết tập kích dần dần gia tăng, nhưng lần nào cũng không bắt được sinh vật không biết.
Sơ Tranh "ừ" một tiếng: "Được rồi, đi thôi."
Người bên cạnh không chần chờ chút nào: "Vâng."
Ngược lại là Tinh Kiều, chần chờ nhìn người trong khe hở, ngực người kia còn đang phập phồng, còn sống.
"Sư phụ, không cứu sao?"
"Chúng ta không phải đội cứu viện." Sơ Tranh giẫm lên phế tích rời đi: "Tinh Kiều, nhớ kỹ chức trách của em là gì."
Tinh Kiều nhấp môi dưới, kéo căng một khuôn mặt nhỏ lãnh khốc.
Người bên cạnh có chút không nhìn được, dù sao cũng chỉ là đứa bé.
"Tinh Kiều, người này đã không cứu nổi nữa, cho dù cứu ra cũng sẽ chết. Về sau nhóc sẽ gặp được rất nhiều trường hợp như vậy, không phải chúng ta không cứu, là sau khi cứu ra, ngược lại sẽ tận mắt nhìn đối phương chết đi."
Sơ Tranh tiểu thư không máu lạnh như vậy, nếu người này có thể cứu, thì cô cũng sẽ không thật sự bỏ mặc không cứu.
Sơ Tranh tiểu thư có thể đoán được, nhưng họ không thể.
Cho nên khi vừa làm công việc này, rất nhiều người đều sẽ trải qua một thời gian như vậy.
Nhưng mà mỗi lần tốn sức cứu người ra, cuối cùng lại tận mắt nhìn thấy người đó chết đi trước mặt mình.
Tinh Kiều cũng coi như may mắn, được Sơ Tranh tiểu thư tự dẫn dắt.
Những người như họ thì phải dựa vào bản thân mình mà gánh vác.
Đối phương vỗ vỗ bả vai Tinh Kiều: "Chúng tôi đã liên lạc với đội cứu viện chuyên nghiệp... Đi thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tinh Kiều nhìn vào trong khe hở một chút, chậm rãi rời đi.
Rốt cuộc cậu đang đi lên loại con đường gì đây?
Tinh Kiều ngồi lên xe, nhìn phế tích cách mình càng ngày càng xa, âm thanh báo hiệu đặc thù của đội cứu viện từ đằng xa gào thét chạy tới.
Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh cậu, người máy đã khôi phục lại từ hình cầu, ngồi ở trên đầu gối Sơ Tranh, nhìn ngốc ngốc cưng cưng.
"Sơ Tranh tiểu thư, cô cảm thấy sao gần đây lại có nhiều sinh vật không biết tập kích người như vậy?" Người ngồi trước quay đầu hỏi.
"Chắc là điên rồi." Sơ Tranh lơ đãng nói.
Sơ Tranh đáp như thế, đối phương cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Khoảng thời gian trước chúng ta vừa tổng điều tra, vừa yên tĩnh chưa được mấy ngày, lại bắt đầu làm ầm ĩ, thế này..."
Đối phương không sợ chết mà!!
Sơ Tranh không biết kẻ gây sự có sợ chết không, nhưng cô biết, nếu như để cô bắt được, vậy thì không phải là vấn đề có chết hay không đâu.
"Chủ nhân, ngài có tin nhắn mới." Người máy bập bẹ nhắc nhở Sơ Tranh.
Sơ Tranh bảo nó mở ra.
Là một dãy số xa lạ, nhưng có thể có được phương thức liên lạc này của cô, thì chắc chắn không phải là quảng cáo rác gì đó.
[ Gần đây em rất bận sao? ]
"Ai vậy?" Sơ Tranh hỏi người máy.
Người máy lại mở mô-đun vận hành bên cạnh nó ra, một hồi lâu sau nói: "Tinh Tuyệt."
"Chú?" Tinh Kiều kinh ngạc.
Khoảng thời gian này Tinh Kiều đều ở Vấn Tiên Lộ, không ai liên lạc với cậu bé, cậu còn chưa biết Tinh Tuyệt đã tỉnh lại.
-
Sơ Tranh dẫn theo Tinh Kiều đi đến trang viên, Tinh Tuyệt đang ngồi trong hoa viên, bên tay đặt trà chiều và vài cuốn sách.
"Chú!"
Tinh Kiều chạy vội tới.
Tinh Tuyệt nhìn cậu nhóc trước mặt, hỏi người bên cạnh: "Nó là?"
Người bên cạnh cung kính trả lời: "Tiên sinh, đây là Tinh Kiều thiếu gia, cháu trai của ngài."
"Ồ." Tinh Tuyệt cười cười với Tinh Kiều, vươn tay, lấy phương thức chào hỏi của người lớn nói: "Chào cháu."
Tinh Kiều lui lại một bước, dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn người đàn ông trước mặt.
Vẫn là người chú phi phàm tuấn mỹ trong trí nhớ của cậu, nhưng...
Chú ấy không nhớ mình nữa.
Chú ấy thật sự không nhớ nữa.
Khi Sơ Tranh đi tới, Tinh Kiều đã vươn tay nắm chặt tay của người đàn ông: "Chào chú, cháu là Tinh Kiều."
"Ngoan." Tinh Tuyệt sờ đầu cháu trai, liếc mắt qua nhìn thấy Sơ Tranh, con ngươi lập tức sáng lên, trong giọng nói cũng có mấy phần nhảy cẫng: "Em đến rồi."
Tinh Kiều quay đầu thì nhìn thấy sư phụ nhà mình, đáy lòng bị đả kích.
Không phải chú không nhớ gì nữa sao?
Sao lại có vẻ rất thân quen với sư phụ vậy?
Khoảng thời gian này sư phụ cũng không rời khỏi Vấn Tiên Lộ mà...
"Thân thể đã tốt hơn chưa?" Sơ Tranh tùy tiện hỏi một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tốt hơn rất nhiều rồi." Tinh Tuyệt nói: "Chỉ là ngày nào cũng phải kiểm tra, anh cảm thấy anh rất khỏe, nhưng bọn họ không tin."
"Ừ."
"Đi lấy hai cái ghế ra đây." Tinh Tuyệt phân phó người hầu.
Người hầu rất nhanh chuyển hai cái ghế đến, sắp xếp cẩn thận ở bên cạnh, mời Sơ Tranh và Tinh Kiều ngồi xuống.
"Mấy ngày nay có nhớ được gì không?"
Tinh Tuyệt hơn thu lại thần sắc, có hơi thất vọng lắc đầu: "Không."
Mặc dù Tinh Tuyệt không nhớ ra được, nhưng mấy ngày gần đây đã tìm hiểu gần hết về mình và chuyện bên mình.
Có nhiều thứ nghe rất lạ lẫm, có một số thứ có thể gây nên một chút cảm giác quen thuộc.
Nhưng cụ thể thì không nhớ ra nổi.
Tinh Tuyệt lại nhìn về phía Sơ Tranh: "Sao em không đến thăm anh? Không phải em là bạn gái của anh sao?"
Làm gì có bạn gái nào lâu như vậy mà không thấy lộ mặt chứ?
"Khụ khụ khụ..."
Tinh Kiều vốn đang uống trà không quan tâm, bị sặc đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Chú vừa nói gì đấy?
Bạn... Bạn gái?
"Không thích trà này sao?" Tinh Tuyệt quan tâm hỏi: "Cháu là trẻ con, chắc là thích uống nước ngọt nhỉ, là chú sơ sót, đi lấy chút nước ngọt tới đây đi."
Câu tiếp theo là nói với người hầu.
"Không phải ạ." Tinh Kiều vội vàng xua tay: "Cháu không cẩn thận bị sặc, không phải không thích."
"Thật sao?" Tinh Tuyệt ngờ vực: "Vậy cháu uống chậm một chút, thật sự không muốn uống nước ngọt sao?"
Tinh Kiều lắc đầu.
Cậu bé rất không thích ứng với Tinh Tuyệt bây giờ.
Trước kia mặc dù Tinh Tuyệt cũng chăm sóc cho cậu, nhưng càng nhiều thời điểm đều tương đối nghiêm khắc.
Quá xa lạ...
"Sư phụ, chị là bạn gái của chú sao?" Tinh Kiều không nhịn được, trực tiếp hỏi Sơ Tranh.
Sơ Tranh không phủ nhận: "Không được sao?"
"..."
Quá không được!
Chị là ai chứ!!
Dù sao trong tiềm thức của Tinh Kiều, cô không phải là kiểu người... Sẽ yêu đương, sẽ có một nửa của đời mình.
Huống chi...
Tinh Kiều nghĩ đến những tài liệu mình trông thấy, thì lại cảm thấy tâm tình phức tạp hơn.
Tinh Kiều cảm thấy hô hấp khó khăn, cậu túm túm cổ áo: "Cháu... Cháu sang bên cạnh đi dạo."
Tinh Tuyệt tri kỷ hỏi: "Có cần người đi cùng cháu không?"
Tinh Kiều: "Không cần đâu chú, cháu tự đi được."
Tinh Tuyệt nhìn Tinh Kiều rời đi, nghiêng đầu sang hỏi Sơ Tranh: "Hình như nó hơi sợ anh, trước kia anh không tốt với nó sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro